Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 – Chương 560: Nô lệ




“Dệt tơ?” Nàng nhíu mày, chủng tộc giao nhân này quả thật trời sinh
chính là xui xẻo: giao nhân khóc giọt lệ thành châu ngọc, cho nên chủ
nhân thường xuyên đánh bọn họ cầu châu ngọc. Dùng thân thể giao nhân có
thể tinh luyện thành đèn dầu, thiêu đốt trăm ngàn năm vô tận, giống như ở trong bụng lão rùa thần ở Ẩn Lưu.

“Giống cái giao nhân sinh ra tơ giao, vào nước không ướt, nhẹ như
không, khoác lên người có hiệu quả mát mẻ, dưới ánh sáng mặt trời thoạt
nhìn tràn ngập đủ loại màu sắc, vượt xa các loại vải dệt mà các cô gái
phàm tục sử dụng, cho nên giao tớ chế thành quần áo giá tiền rất cao.
Lúc đấu giá tiến hành có vài quần áo làm từ giao tiêu, đến lúc đó ngài
có thể xem một chút. Cho dù ở Diễn Cư, giống cái giao nhân cũng cực kì
quí hiếm, giá trị người này không rẻ đâu.”

Tiếp tục đi ngang qua lồng giam đang đóng có nữ có nam, theo Ngô
quản sự giới thiệu, trong này là tù binh Bắc Phương chiến tuyến bị bắt, yêu có, người có.

Dĩ nhiên, cho dù ở đâu, nô lệ nữ cũng là vật phẩm có giá cao. Thiên
Thượng Cư cố gắng đưa ra mỗi mặt hàng triển lãm đều đạt tới độ hoàn mỹ
nhất, cho nên nữ nô thoạt nhìn mặt hoa da phấn, quần áo hoa lệ. Bọn họ
cũng hiểu được phải vì tiền đồ mình mà suy nghĩ nên hướng về phía nam
tử dưới đài vứt mị nhãn để trong buổi đấu giá có thể có người mua mình
về.

Chuyện này hoàn toàn không khó hiểu, nàng ở Hoa Hạ nhìn qua triễn lãm đấu giá, nhận thấy hàng triển lãm còn dùng nhung thiên nga, thủy tinh, tia sáng laser, ngay cả góc độ ánh đèn chiếu vào bảo bối cũng có thủ
thuật, huống chi Thiên Thượng Cư ỷ vào thân phận và chiêu bài của mình
nên hàng hóa muốn bán ra ép giá rất cao, mỗi một loại hàng cũng sẽ làm
đủ thủ thuật mặt ngoài: thời gian phù hợp, đâu thể giống bán rau cải
trắng ngoài chợ được?

Nàng cũng chú ý tới, đám người tụ tập chỗ nữ nô, nam tử phàm nhân
chiếm đa số. Thiên Thượng Cư vừa mở cửa làm ăn, cho nên những kẻ phàm
nhân quyền quý cũng có thể tham dự buổi đấu giá. Ở trong điện,giờ phút này cũng có sáu bảy người là phàm nhân.

Nô lệ người phàm cũng thôi, nơi này còn có rất nhiều mèo tộc, điệp
tộc, Hồ Tộc, đủ các loại nữ nô. Diện mạo, vóc người rất quan trọng, đối
với nam tử người phàm mà nói, bình thường muốn có một cô gái yêu tộc
có dung mạo không phải dễ dàng. Hiện tại Thiên Thượng Cư bán ra nữ nô
đeo xiềng xích, bị khống chế một thân yêu lực, sức lực không khách gì
các cô gái người phàm, bọn họ có thể mua về nhà dâm hoạn từ từ chơi. Vì
vậy trước lồng giam các nữ nô bị chen chúc đến nước chảy không lọt.

Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn khẽ dừng lại, từ trong lồng khác thấy mấy gương mặt quen, trong bụng cả kinh.

Ngô quản sự quan sát nét mặt, nhìn hướng nàng ngắm nhìn hồi lâu.
Không khỏi cười nói: “Đây là đặc sản Nam Chiêm bộ châu. Bộ Lạc nơi đó
thừa thãi mỹ nữ song bào thai, xinh đẹp có thể duy trì bốn mươi năm, mỗi một người giá cũng không phải là đặc biệt cao, mua về vô cùng có lời
đây.”

Không sai, đang đóng trong lồng này chính là song bào thai mỹ nữ ở
Tuyết Sơn mà nàng cứu ra từ Thái Diễm đoàn xe. Lúc ấy nàng còn đặc biệt
sai người đem họ chia ra mang đến các nơi, không nghĩ tới tỷ muội này
vẫn khó thoát một kiếp. Có lẽ các nàng trốn tại trấn nhỏ bị lộ chân
tướng, bị Minh Thủy tông phái người bắt trở về. Bởi vậy có thể thấy
được, Thiên Thượng Cư đối với cửa mua bán này rất quyết tâm.

Theo như quy định, cô gái Hô Liên Bộ Lạc cũng bị đưa đi nô doanh
Thanh Châu nổi danh để tiếp nhận thuần hóa. Giờ phút này nàng nhìn những nữ hài này, quả nhiên tinh thần khác biệt hoàn toàn với một năm trước,
lớp son phấn mỏng, lớp áo mỏng trên người, bờ mi mảnh, búi tóc vén lên
cao, trên mặt lộ vẻ ướt át, đôi mắt quyến rũ, thấy vậy đám đăng đồ tử
dưới đài đều động dục; có người quần áo thanh nhã không tầm thường, bộ
dạng phục tùng, mặt như phủ băng, con mắt cũng không nhìn bất cứ người
nào, như ngọc quan âm, ngược lại khiến lòng nam nhân dưới đài ngứa ngáy. Hận không thể ôm về nhà, đích thân kéo xuống tầng mặt nạ này.

Nô doanh Thanh Châu quả thật có bản lãnh thuần phục nô lệ. Quả
nhiên không giống vật thường, có thể “Tùy theo tố chất mà dạy”. Có thể
khiến mỗi người thể hiện ra phong thái khác nhau. Càng đánh sâu vào lòng người là cùng một đôi hoa tỷ muội, một nhiệt tình như lửa, một trong
trẻo lạnh lùng như băng, rõ ràng khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng lại có dáng vẻ hoàn toàn trái ngược. Ngô quản sự cũng là nam nhân, liếc mắt nhìn cũng khẽ nuốt nước miếng: “Những tỷ muội này toàn bộ đều từ nô
doanh Thanh châu huấn luyện ra, cam kết có thể làm chủ nhân được hầu
hạ đến thỏa mãn.”

Ninh Tiểu Nhàn lạnh lùng nhìn hắn một cái không nói gì. Ngô quản sự
lúc này mới nhớ tới, Ninh trưởng lão trước mắt cũng là một cô gái, nói
điều này có vẻ không tốt lắm. Aizz, thật ra thì hàng năm mua những nữ nô này cũng có rất nhiều nữ khách quý hỏi, có khi là mua về hầu hạ trượng phu, có......

Lúc này, có mấy người Hô Liên Bộ Lạc thấy Ninh Tiểu Nhàn ở đứng phía
xa, ánh mắt nhất thời sáng lên, điềm đạm đáng yêu. Ninh Tiểu Nhàn
biết, các nàng hi vọng nàng có thể đem các nàng cứu trở về lần nữa, giải cứu các nàng ra khỏi nước sôi lửu bỏng.

Đáng tiếc, lần này nàng không giúp được các nàng. Trong đại điện này nô lệ đâu chỉ mấy ngàn người? Cho dù muốn cứu nàng cũng chỉ có lòng là
không có sức.

Nàng rũ mắt xuống, thở dài, cảm thấy trong lòng có chút buồn bực. Lúc này, Cưu Ma kéo ống tay áo nàng, truyền âm nói: “Mấy người này bị Minh
Thủy tông bắt trở lại, như vậy chỉ sợ Thiên Thượng Cư cũng biết chúng ta tham dự đánh cướp Thái Diễm đoàn!”

Ninh Tiểu Nhàn khẽ gật đầu, truyền âm cho nàng nói: “Không sai, lúc
ấy Thất Tử không bắt được phó tông chủ Minh Thủy tông, hắn là người
thông tuệ, tin tức này chỉ sợ cũng đã để lộ đến Thiên Thượng Cư. Tuy vậy đứng phía sau ta là Ẩn Lưu, dù Thiên Thượng Cư biết sự thật cũng không
dám làm gì ta, an tâm.” Muốn cho mấy cô gái khai ra bộ dáng của nàng rất dễ, dùng biện pháp đơn giản nhất —— miêu tả, huống chi trước khi chết
Chung Ly Hạo đã đem bức họa của Hô Liên Mẫn Mẫn truyền đi trong tông,
mà Hô Liên Mẫn Mẫn cùng nàng lớn lên giống nhau như vậy......

Nàng rũ mắt xuống, những người trong lồng kia lập tức biết cầu nàng
cứu mình là vô vọng rồi, không nhịn được lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. Các nàng vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người, ánh mắt lại liên tục nhìn
về một phía cầu khẩn, tiếp theo lộ vẻ thê lương khiến không ít người
ánh mắt thuận thế nhìn tới đây.

Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm nhận được một vài ánh mắt ác ý. Thuận thế
nhìn lại, vừa vặn trông thấy một cô gái trung niên híp mắt lại nhìn
nàng, người này màu da cực trắng, nhưng mặt không có thịt, khuôn mặt
nghiêm túc. Phát hiện ánh mắt của Ninh Tiểu Nhàn, cô gái này hướng nàng
khẽ mỉm cười, bày ra sự thân thiện. Ninh Tiểu Nhàn lạnh lùng nhìn lại.
Nàng tập tâm pháp, quen cảm nhận đủ loại dị thường dù rất nhỏ, cô gái
này mặc dù che dấu tốt nhưng vẫn bị nàng cảm thấy được nhiều tia ác ý.

Trong bụng nàng hiểu rõ, cũng không để ý nàng ta, xoay người đi.

Ra khỏi đại điện, nàng mới thấp giọng hỏi Ngô quản sự nói: “Cô gái quần áo đen vừa rồi ở trong Thiên Thượng Cư là ai vậy?”

Ngô quản sự suy nghĩ một lát nói: “Đó là Quyên Nương, là nhất đẳng
chấp sự của Thiên Thượng Cư chúng ta, so với ta còn cao ra hai bậc đây. Ninh cô nương từng thấy qua nàng sao?” Thiên Thượng Cư có ba cấp quản
sự, chấp sự chỉ có hai cấp.

Ninh Tiểu Nhàn “À” một tiếng, lắc đầu.

Bạch Ngọc kinh phạm vi rộng lớn, hàng triển lãm cũng rất nhiều, mới
đi mấy ngọn núi cũng đã hai mươi canh giờ, tức là sắp thời gian hai
ngày. Đây là với điều kiện cưỡi ngựa xem hoa. Do đó, không ít người đã
đến trước nửa tháng thời gian. Bạch Ngọc kinh đấu giá có quả nhiên vô số kỳ trân, đồ xuất hiện ở nơi này quả nhiên là chỉ có không nghĩ tới, chứ không có gì không có. Trong đó có một đại điện chuyên trưng bày những
phụ kiện, đầy nhẫn trữ vật bảo thạch, dung lượng cũng kinh người,
trong đó thậm chí dự trữ một con số đạt đến năm vạn cân.

Rốt cục đi tới núi cuối cùng là triển lãm vũ khí.

Lúc này mưa đã ngừng, mây đen trên bầu trời tản đi khiến bầu trời
càng thêm vẻ sáng rỡ. Tiểu thế giới này có đủ bốn mùa biến hóa.

Mặc dù trên mặt Ninh Tiểu Nhàn không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ. Quẻ bói của Ninh Vũ nói nàng sẽ “Đạt được ước muốn”,
chẳng lẽ là ở nơi này?

Chỉ có Thanh Loan, Thất tử quen thuộc với nàng mới có thể từ động tác nàng nhẹ nhàng hít vào mà hiểu rõ nội tâm nàng đang khẩn trương.

Ninh Tiểu Nhàn một chân bước chân vào đại điện.

Trong điện, vũ khí rực rỡ muôn màu, có thể đi vào Thiên Thượng Cư đấu giá cấp bậc ít nhất cũng là pháp khí cấp Huyền trung phẩm trở lên,
bảo vật nơi này có cấp Địa nhiều nhất, cấp Thiên hạ phẩm, cấp Thiên
trung phẩm cũng có mấy cái, trước đài vây đầy người xem. Thiên Thượng Cư cũng phá lệ gia tăng số lượng thủ vệ ở nơi này, mấy vũ khí quan trọng
đều là người tu vi cao thâm canh gác. Dù sao đối với bất kỳ người tu
tiên nào, quan trọng nhất chính là vũ khí, mà nơi này bảo vật đông đảo,
nói không chừng dụ hoặc quá lớn khiến người người đỏ mắt bí quá hoá liều thì sao?

Nàng còn chưa từng thấy qua nhiều binh khí như vậy, nơi này số lượng
nhiều nhất là các loại trường kiếm, sau đó là đao, rìu, Hồng Lăng cung,
mâu, lá chắn. Ngay giữa đại điện lẳng lặng trưng bày một Thiên kích
khổng lồ. Kích dài gần một trượng, còn cao hơn cả nàng, cả thân nó lóe
lên ánh sáng màu đồng xanh, hình bán nguyệt hai bên kích vừa có thể đâm
thẳng, ghim chọn, có thể quét ngang, mổ. Dưới ánh đèn chiếu xuống, mũi
kích vẫn không ngừng lóe lên hàn quang.

Cao cấp pháp khí đều có linh tính. Phương Thiên kích lộ ra trước mặt
mọi người chính là hơn thở cực độ khát máu, dữ dội tàn bạo, không máu
không vui, hai mặt thỉnh thoảng có ánh sáng màu đỏ sậm chợt lóe lên.
Nàng hiểu, chỉ có hung binh đi theo chủ nhân giết người vô tình mới có
hơi thở đáng sợ như vậy.

Cái này được nhiều người chú ý nhất, bởi vì ngọc bài bạch ngọc viết
rõ ràng: “Đâm Long kích, một trong những vũ khí của Đại thủ lĩnh Man tộc thượng cổ, chuẩn thần khí.”

Về man tộc, nàng biết không nhiều lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.