Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 – Chương 459: Báo thù




Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền

Hai người này ánh mắt đỏ ngầu, mặt mũi vặn vẹo, khóe miệng chảy ra nước bọt màu trắng, hiển nhiên dưới sự hưng phấn cực độ của tinh thần, tu vi tạm thời đề cao không ít. Cú đánh lén lại tập trung tinh thần khí toàn thân, thuận lợi phá vỡ cương khí hộ thân của hộ vệ áo xanh, đâm vào trái tim.

“Các ngươi làm cái gì đó?” Khánh Kị quát chói tai một tiếng. Song hai tên đó lại như không nghe thấy, rút trường kiếm từ trên người bị thương ra, tấn công chủ nhân mình.

Nhìn thấy một màn này, sao Khánh Kị lại không hiểu hai gã hộ vệ áo xanh đã bị người khác khống chế rồi? Cận vệ bên cạnh gầm lên một tiếng, che trước mặt hắn chống đỡ công kích phía trước, nôn nóng nói: “Thiếu chủ cẩn thận!” Lại phát hiện sức lực hai tên đánh lén rất yếu, tùy tiện đánh một cái đã văng ra rồi, sau đó bị đâm xuyên qua lồng ngực, mềm nhũn ngã xuống.

Đa số mọi người cũng không rõ tình huống chết tiệt đột nhiên xuất hiện người phản bội này. Chỉ có Ninh Tiểu Nhàn mới biết rõ nguyên nhân trong đó, vừa rồi Đồ Tẫn thả phân thân hồn phách ra âm thầm khống chế hai người kia, đi theo Chung Ly Hạo vào, sau đó đột nhiên xuất thủ, đâm tổ ong vò vẽ rồi đi ra ngoài.

Dùng bản lĩnh xuất chúng này trong hỗn chiến, thật sự khó lòng phòng bị.

Hộ vệ áo giáp xanh nhìn thấy người Thái Diễm đoàn đột nhiên nổi điên, nghi ngờ Chung Ly Hạo giở trò quỷ cho nên đuổi hắn ra ngoài, cách xa Khánh Kị. Mặc dù tên này có thuật tướng diễm nhưng tu vi bản thân lại không cao, ở nơi này trong tay yêu vệ, ngay cả năng lực chống cự cũng không có.

Nội bộ xảy ra hỗn loạn, thế tấn công bên ngoài nhất thời càng thêm mãnh liệt, con rối thú của cơ quan sư kiên trì không được bao lâu, lại có ba tên hộ vệ áo xanh chết. Sinh mệnh lực của yêu quái mạnh mẽ, dù hai hộ vệ áo xanh kia bị đâm trúng chỗ hiểm nhưng nếu cứu trị kịp thời thì vẫn có thể sống. Mà muốn thực sự “bỏ mình” chính là bị chặt đầu hoặc chém thành hai khúc, có thể thấy được công kích bên ngoài khốc liệt thế nào.

Khánh Kị âm trầm nghiêm mặt nói: “Đi.”

Hắn đang định xoay qua chỗ khác, trong lòng đột nhiên nổi lên báo động. Cảm giác kia giống như thình lình bị mãnh thú theo dõi, tất cả lỗ chân lông trên lưng đều dựng lên, lạnh lẽo không cách nào hình dung.

Nhưng lúc này bốn phương tám hướng đều là người. Hắn không biết nguy hiểm rốt cuộc đến từ nơi nào. Từ trước tới giờ, Khánh Kị chính là nhân vật cực kì nhạy cảm. Hắn không rảnh suy nghĩ nhiều, lập tức bóp vỡ ba chiếc nhẫn bảo hộ trên tay. Trong đó trên mặt một cái nhẫn hiện lên hình thoi, phía trên có hoa văn tối đen, không giống bảo thạch, ngược lại giống như vỏ ngoài của sinh vật nào đó.

Ba chiếc chiếc nhẫn bảo hộ đột nhiên nổ tung, trên người hắn bỗng có thêm ba tầng lá chắn hộ thân màu sắc khác nhau, hơn nữa trên tầng lá chắn tận cùng bên trong còn ẩn hiện màu xanh nhạt, bên trên mỗi mặt lá chắn nổi bật đường vân hình thoi. Còn trên đỉnh đầu Khánh Kị lấy nước thuốc màu xanh nhạt tạo thành hình ảnh một con thú lớn. Con thú lớn đó như một con rùa lớn, khoác trên vai mai rùa nhưng đầu giống loài chim, phần đuôi như rắn độc, Răng Nanh trong miệng đan xen, hiển nhiên cũng không phải sinh vật lương thiện.

Ba mặt lá chắn mới vừa vặn tạo thành, dường như đột nhiên gặp phải ngoại lực không thể chịu được “bóc bóc” tầng tầng nổ tung, hơn nữa sau khi lá chắn bảo vệ màu xanh bị chèn phá, con rùa lớn trên đầu Khánh Kị ngửa đầu há mồm, giống như gào thét không ra tiếng, lúc này mới báo hiệu bị phá, chậm rãi tiêu tán trong không khí.

Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ dưới xương sườn hắn.

Lúc này khóe mắt Khánh Kị liếc qua mới thấy là một gã hộ vệ áo xanh đứng phía bên phải hắn, lật tay lấy chủy thủ đâm vào dưới xương sườn hắn ba phần! Cái chủy thủ đó không đẹp mắt cũng không mau lẹ, nhìn giống như theo tay đưa lên, lật cổ tay rồi đâm ra, từng bước đều theo trình tự, có thể nhìn thấy rõ ràng nhưng hắn lại không tránh thoát.

Biến cố đột nhiên xảy ra trong chớp mắt, hắn ngay cả ý muốn tránh né cũng không có, đã thấy mũi đao sắc bén lạnh như băng đâm xuyên qua làn da hắn, đâm vào máu thịt của hắn, sau đó theo như thứ tự lặng lẽ xuyên qua gan, túi mật hắn, cuối cùng dừng lại ở phổi. Nếu không phải có lá chắn bảo vệ của con rùa lớn cản trở tan mất mười phần sức lực của đối phương. Sợ rằng giờ phút này ngay cả trái tim của hắn cũng bị đâm thủng.

Pháp khí Khánh Kị mang theo trên người tất nhiên không phải vật phàm, hơn nữa cái nhẫn bảo hộ con rùa lớn chính là dùng phần giữa mai rùa dị thú chế thành, có thể chống cự sức lực lớn tới mấy chục vạn cân. Loại yêu thú này công kích không nổi bật nhưng lực phòng ngự so với yêu thú cùng cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần trước Khánh Kị bị Mịch La thiết kế đánh lén, rút kinh nghiệm xương máu, nên thu thập một nhóm pháp khí có sức lực mạnh mẽ, lần này rốt cục đã phát huy chút công dụng.

Vũ khí này quá sắc bén, lúc đâm vào thân thể thiên hồ, ngay cả tiếng đao đâm vào trong thịt cũng chưa từng phát ra. Khánh Kị nổi giận gầm lên một tiếng, đau nhức chợt bộc phát buộc hắn lui về phía sau hai bước, song chủy thủ trên người vẫn mở ra rãnh máu, máu ở rãnh sâu lập tức róc rách chảy ra.

Tên đánh lén một kích trúng mục tiêu lập tức thả chủy thủ, tay nắm thành quyền muốn đánh lên ngực Khánh Kị. May người bên cạnh hắn phản ứng cực nhanh, thấy thiếu chủ gặp chuyện hét lớn một tiếng, không muốn sống đánh tới. Một tên hộ vệ áo xanh bay nhào tới, trong tình thế khẩn cấp cố hết sức đẩy Khánh Kị ra.

Quả đấm đó nện trên người hắn ta.

Tất cả mọi người nghe thấy trong không khí truyền đến một ùm ùm, giống như đốt pháo, đó là âm thanh quả đấm và vũ khí tấn công đụng nhau. Sau đó tên hộ vệ áo xanh không rên tiếng nào bị nện xuống đất, ngay cả co quắp một chút cũng không có, áo giáp xanh trên lưng bị nện thành phấn vụn, toàn bộ phần lưng sụp xuống, hơi thở lập tức đứt đoạn, cho thấy thực sự đã chết.

Yêu giáp của hộ vệ áo giáp xanh trải qua rèn luyện đặc thù, chắc chắn như kim loại tinh luyện. Nếu nói đám yêu quái Ẩn Lưu vừa rồi có thể giết chết hộ vệ áo giáp xanh cũng nhờ sức mạnh pháp khí chém hai đoạn, song người đánh lén này bằng vào hai nắm đấm đã có thể nghiền miếng giáp thành bột phấn, trong đó ẩn chứa lực lượng kinh khủng, thật sự khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Người đánh lén cũng không thể tiếp tục đánh lén nữa, bởi vì những hộ vệ áo giáp xanh khác rối rít ra tay tới những chỗ hiểm của hắn. Trong tay áo người đó đột nhiên bay ra mấy hạt châu, nện trên mặt đất, bang bang mấy tiếng, tạc ra sương mù dày đặc màu trắng. Sương mù dày đặc vừa khuếch tán ra ngoài đã kích thích màng mắt mọi người, khiến mọi người không nhịn được muốn nhắm mắt.

Thừa dịp hỗn loạn đó, người đánh lén đã lướt qua đánh nhau hơn mười chiêu với hộ vệ áo giáp xanh, còn hung hãn bẻ gảy cánh tay một người, lúc này mới mượn lực đạo đám hộ vệ lướt ra ngoài.

Khánh Kị một mực nhìn chằm chằm tay địch nhân. Nắm đấm đó rất xinh xắn, trên đốt ngón tay còn có xoáy thịt tinh sảo đáng yêu, làn da trắng sáng hồng nhuận, cho dù ai cũng không nhìn ra nó có thể có được sức bật mạnh mẽ như vậy, hơn nữa sau khi đập một người thành bánh thịt còn bình yên vô sự, ngay cả một chút sưng đỏ cũng không có.

Ánh mắt của hắn từ bàn tay dời đến cái mũ trước mặt đối phương, chỗ đó cũng không bị che kín, ít nhất hắn có thể thấy một đôi mắt sắc bén lạnh lùng.

Ninh Tiểu Nhàn. Hắn im lặng nói mấy chữ này.

Đại khái nghe được tiếng lòng của hắn, người đánh lén đưa tay tháo mũ sắt xuống, mái tóc như mây nhất thời như thác chảy xõa xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười lạnh. Vì để đánh lén dễ dàng, Răng Nanh trong tay nàng không đổi thành kiểu dáng của Yêu Sọ, nếu không nàng có thể xuất ra sức mạnh còn lớn hơn gấp bội.

Lúc trước thời điểm Đồ Tẫn và Cưu Ma giao đấu với hộ vệ áo giáp xanh, đã quét một tên xui xẻo ra xa hơn mười trượng. Tên đó thân hình rất nhỏ gầy, sau khi Ninh Tiểu Nhàn trở về chiến trường, đã lột áo giáp bên ngoài của hắn ra mặc vào người. Tuy không vừa người nhưng thời điểm rối loạn người nào sẽ chú ý tới chứ?

Trong mắt của nàng tràn ngập phẫn nộ nhưng tuyệt đối không mất đi lý trí. Vừa rồi nàng phối hợp với Đồ Tẫn, trước tiên Đồ Tẫn dùng đoạt hồn thuật chỉ huy hai hộ vệ Thái Diễm đoàn quấy phá, đảo loạn cục diện, để nàng giả dạng hộ vệ áo giáp xanh có thể lấn đến bên cạnh Khánh Kị, lúc này mới một kích đắc thủ.

Mặc dù trong lòng nàng thống hận tên kia khinh bạc nàng nhưng lúc ra tay trả thù lại đâu vào đấy, bẫy rập bố trí nhịp nhàng ăn khớp. Chỉ vì nàng đã dần dần hiểu rõ, lúc chiến đấu đối địch, kinh nghiệm quan trọng nhất, quý giá nhất chính là hai chữ “tỉnh táo”. Đừng xem đấu sĩ áo giáp vàng một khi bạo phát, sẽ hành hạ địch nhân giống như hành hạ rau cải. Đây là tiểu quỷ dâm tà Đông Doanh được chứ? Không có tố chất tâm lý mạnh mẽ bĩnh tĩnh, sao có thể ứng phó với chiến trường thay đổi trong nháy mắt? Vừa rồi trước khi ra ngoài, Trường Thiên cho nàng một cái hôn sâu, cũng vì muốn nàng bình tĩnh lại, chớ để tức giận làm cho đầu óc hôn mê.

Đau nhức kịch liệt cơ hồ khiến hắn đứng cũng không vững. Trong miệng Khánh Kị càng không ngừng chảy máu, thiếu chút nữa nuốt không nổi thuốc, ánh mắt lại gắt gao nhìn thẳng nàng, nội tạng bị thương quá nặng, khiến tim hắn đập cực kì nhanh, đầu óc từng đợt choáng váng, phạm vi có thể nhìn được đều là hư ảnh, chỉ có đôi mắt nàng phát sáng như sao, trong đó lóe lên vẻ khinh thường, bễ nghễ, giống như cương châm đâm vào trong lòng hắn.

Trong nổi đau đớn nàng mang lại cho hắn, hắn hiểu được thì ra thủ đoạn của hắn căn bản không chế trụ nổi nàng, hóa ra nàng vẫn xem thường hắn, ở trong mắt nàng, hắn kém hơn Mịch La, hắn cái gì cũng không phải.

Hắn gần như cắn nát răng trong miệng.

Tầm mắt hai người giao nhau chỉ trong nháy mắt.

Khóe môi Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nở một nụ cười lạnh lùng, nói với hắn: “Hưởng thụ thật tốt nhé.”

Khánh Kị còn chưa kịp phản ứng, trên người đột nhiên bộc phát đau nhức không gì sánh kịp, lục phủ ngũ tạng giống như bị lăn qua dầu nấu chín, tất cả vết thương đều đồng thời vỡ toang, máu tươi bắn tung tóe, giống như rồng nước cao áp phun ra.

Đường đường đại công tử phủ Phụng Thiên, bị nàng buộc phát ra một tiếng kêu gào thê lương thảm thiết! Đây chính là nàng phát động công hiệu máu sôi đặc biệt kèm theo trên Răng Nanh.

Nàng mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy rất hả giận. Mặc dù Ninh Tiểu Nhàn không biết tại sao thái độ đối xử của Khánh Kị với nàng luôn luôn chút khác thường nhưng người này khiến nàng nhục nhã, phải dùng máu và đau đớn mới trả hết nợ.

Công tử Khánh Kị trọng thương, thủ hạ của hắn không tiếp tục chiến đấu, nhanh chóng lôi kéo thiếu chủ đau đến mức muốn lăn lộn trên đất lên thuyền ngọc.

Đúng vào lúc này, phòng tuyến con rối thú bị công phá, hơn hai mươi tên hộ vệ áo giáp xanh phải trực tiếp đối mặt với gần sáu mươi tên địch nhân cũng không hề sợ hãi. Có mấy người biến ra bản thể khổng lồ, không muốn sống vọt lên, trong đó có một người chân thân lại là voi lớn cao gần ba trượng, đôi mắt nhỏ lóe màu đỏ tươi, chỉ một đôi ngà voi trong miệng đã dài sáu thước, nó chạy băng băng một trận làm trời đất dao động, cho dù Đồ Tẫn có thân thể kỳ thú cũng không dám tiên phong đối chiến với hắn!

Thừa dịp này, thuyền ngọc đã bay lên trời, bay về phía xa xa. Thất Tử cười lạnh một tiếng nói: “Muốn chạy?” rồi vỗ cánh đuổi theo.

Tốc độ của hắn so với thuyền ngọc bay nhanh hơn, nhưng bên cạnh Khánh Kị có người lấy ra phù chú màu vàng hướng trong hư không nhoáng một cái, nói “ngưng”, sau đó nhắm ngay một ngón tay hắn! Thất Tử lập tức cảm giác được không khí bên cạnh đột nhiên ngưng trệ, mỗi lần hắn hơi vẫy cánh một chút cũng giống như đang ở bên trong đầm lầy, cực kì cố sức, hết sức chậm chạp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.