Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 – Chương 457: Giải bỏ niêm phong




Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền

Nhóm người Khánh Kị cũng nhìn ra tình trạng kì lạ của Thái Diễm đoàn, mỗi người vội vàng móc đan dược từ trong ngực ra dùng. Quân áo giáp xanh vẫn cách lửa trại rất xa, thân là quân tinh nhuệ trong hộ vệ áo giáp xanh, thuốc giải độc và khí độc cao cấp luôn mang theo bên người. Lúc này bên cạnh Khánh Kị có người tài ba nhìn ra chỗ đặc biệt của thuốc, vì vậy lấy ra hơn mười gốc cây nho nhỏ, rõ ràng đó là dây leo phơi khô để mọi người nhai.

Chắc bên trong loại dây leo đó có chứa chất tẩy rửa các loại sinh vật, mặc dù khi ăn mùi vị giống như gặm khăn trải bàn nhưng lập tức cả người huyết mạch căng phồng, nhiệt khí lao nhanh, có tác dụng giống thuốc kích thích, kể từ đó, cho dù lúc hút vào chút độc phấn trong lửa cũng sẽ bị dược tính trung hoà mất.

Dĩ nhiên, đây là dùng phương pháp đánh bừa, thân thể sẽ phải chịu tổn thương nhất định nhưng đạo lý chuyện gấp phải tòng quyền* ngược lại ai cũng hiểu được.

chuyện gấp phải tòng quyền*: tức là thời điểm sự tình khẩn cấp phải xem tình huống mà biến báo, không thể cứ máy móc mà làm theo giáo lý.

Lúc này Chung Ly Hạo thấy Khánh Kị xuất hiện, hai mắt tỏa sáng, quát to: “Công tử Khánh Kị, mời ra tay!” Hắn thân là Hiệt Diễm Sử cũng chưa ra tay, độc tính không phát, thần trí vẫn thanh tỉnh. Dọc theo đường đi Thái Diễm đoàn cung cấp ăn ngon uống tốt cho vị đại công tử Phụng Thiên phủ này, lại tặng hắn một cặp mỹ nữ song sinh, trong đó còn có một người có thể chất Nội Mỵ bẩm sinh hiếm có. Hiện tại ăn chỗ tốt xong lau sạch không ra tay trợ giúp thì không thể nào nói nổi ah.

Khánh Kị cũng hiểu đã đến lúc mình hỗ trợ vì vậy gật đầu, lập tức hơn mười tên áo giáp xanh gia nhập chiến đấu.

Quả nhiên lực chiến đấu của quân áo giáp xanh cao hơn so với hai phe trong sân, cuộc chém giết vốn sắp nghiêng về một bên, một lần nữa được thăng bằng. Tóm lại số lượng quân áo giáp xanh không nhiều, bọn họ phải đối chiến với địch nhân không rõ lai lịch, tay chân rất linh hoạt, dùng pháp khí chất lượng không tệ, không giống cướp bình thường ngăn cản, sau khi bị quân áo giáp xanh đánh ngã hai người, người còn dư lại lập tức trở nên không còn linh hoạt, không có ý muốn đấu tới chết nữa.

Sau khi hộ vệ Thái Diễm đoàn trúng độc của Cưu Ma, lực chiến đấu hầu như sụp đổ.

Khánh Kị dùng thần niệm quan sát tình huống trận chiến, lại chưa quên cho cô gái trong ngực uống linh dược. Chẳng qua Ninh Tiểu Nhàn liều mạng lắc đầu. Thảo dược trong tay của hắn làm thế nào cũng không nhét vào được. Khánh Kị không có cách nào đành phải quay người nàng đối diện với mình, đưa tay kiềm chế cằm nàng, bức nàng hé miệng, lúc này mới thuận lợi đút vào. Hắn thấy đôi mắt ngọc của nàng bốc lên lửa giận. Nếu ánh mắt có thể giết người thì hiện tại hắn đã chết hết vô số lần. Nhưng nàng càng nhìn như vậy, hắn lại càng thích, không nhịn được gắt gao túm chặt cánh tay nàng, lôi kéo nàng về phía mình, chặt chẽ dán sát vào.

Nàng lập tức nhào vào trong lòng của hắn, thân thể nữ tử yêu kiều xúc cảm thướt tha, mềm mại khiến Khánh Kị cực kì thỏa mãn. Nào biết cô gái bé nhỏ đột nhiên vặn eo, đá ngang chân, hung hăng đá vào vị trí giữa hai chân dưới háng hắn!

Không biết nàng tích tụ khí lực bao lâu mới có thể đá ra tuyệt chiêu vừa cay vừa độc như vậy, nhanh tới mức ngay cả Khánh Kị và hộ vệ áo giáp xanh bên cạnh  cũng không kịp phản ứng thì nàng đã đá trúng mục tiêu rồi.

Trên người Khánh Kị nổi lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, hiển nhiên pháp khí hộ thân cũng bị chiêu thức địch ý mười phần đó dẫn động. Hiện tại nàng bị giam cầm, sức mạnh chỉ tương đương với cô gái người phàm bình thường, lại có thể buộc pháp khí hộ thân của hắn khởi động, có thể thấy sực lực một chân này thật sự đã vượt qua trình độ người bình thường.

“Ta nên đánh gãy chân ngươi.” Khánh Kị mặt đen, mặc kệ hộ vệ áo giáp xanh bên cạnh kinh hoàng gọi hắn “thiếu chủ”. Cảm giác của hắn đối với nữ nhân này ngay cả chính hắn cũng không rõ nhưng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý để nàng uy hiếp an toàn của mình. Vừa rồi bị khinh bạc, nàng chưa từng giơ chân đá hắn, lại khiến hắn quên mất chân nữ nhân này có sức bật cỡ nào. Hóa ra, nàng tính toán lúc này ám toán hắn.

Rốt cục Ninh Tiểu Nhàn liều mạng giằng co, giống như một đuôi cá bị ném lên. Khánh Kị nắm được bả vai nàng, ngửi thấy trên người nàng truyền tới hương thơm rất nhạt rất hấp dẫn, không nồng đậm nhưng rất dễ chịu.

Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện. Trên người đột nhiên cảm giác một dòng khí lạnh chớp động, sau đó cương khí hộ thân bị đâm rách. Mấy pháp khí hộ thân tạo thành lá chắn cương khí đều nhao nhao bị phá, đủ mọi màu sắc rực rỡ bị dập tắt rất không xinh đẹp.

Hắn lập tức biến sắc. Cúi đầu thấy Ninh Tiểu Nhàn bị gông lại, trên tay nắm lấy một thanh chủy thủ màu trắng muốt, lưỡi đao nhắm thẳng đâm về phía hắn. Tay nàng run rẩy lợi hại, gần như không cầm nổi vũ khí, thoạt nhìn giống như thanh chủy thủ dính vào tay nàng được đẩy về phía trước.

Hơn nữa thứ này cực kì tà môn. Nếu không, dưới tình huống nàng hoàn toàn không có sức mạnh, tại sao có thể khống chế vũ khí đâm vào tim hắn? Tại sao có thể liên tiếp phá ba tầng lá chắn bảo vệ trên người hắn?

Hắn một phát bắt được tay nàng, hộ vệ áo giáp xanh đã hai lần thất trách lập tức xông lên kéo nàng về phía sau. Nữ nhân này quá nguy hiểm, dù sức mạnh bị phong bế vẫn có thể uy hiếp thiếu chủ hai lần, bất luận như thế nào bọn họ cũng không để nàng lại gần người thiếu chủ nữa.

Ninh Tiểu Nhàn không giãy dụa, mặc kệ hộ vệ áo giáp xanh kéo nàng ra xa hơn một trượng, mới nhe răng cười với Khánh Kị.

Từ lúc hai người gặp nhau đến giờ, nàng chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, lúc này mặt đột nhiên giãn ra nở nụ cười, lập tức như vén mây mờ nhìn trăng sáng, như nước mùa xuân chảy róc rách, khiến Khánh Kị đang xanh mặt đầy bụng tức giận nhìn thấy lập tức ngẩn người.

Đúng lúc này, phía sau gió lớn gào thét, một bóng dáng khổng lồ mang theo sát khí nhịn cả buổi tối đánh tới, cuối cùng Đồ Tẫn cũng ra tay. Hắn biến về thân thể kỳ thú tấn công mạnh mẽ, thân thể cự thú thô bạo lúc xông tới tốc độ tựa như đầu tàu cao tốc di chuyển, chỉ mỗi không khí đánh tới trước mặt đã khiến mọi người khó hô hấp. Mọi người lập tức biết tên này khiến người ta hết sức kiêng kỵ, vừa đối mặt đã đánh bay một hộ vệ áo giáp xanh. Tuy người đó có yêu giáp màu xanh hộ thân nhưng thời điểm bị đánh ra ngoài khóe miệng vẫn tràn đầy máu tươi, tấm giáp ở phần ngực bụng toàn bộ hóa thành phấn vụn, có thể thấy được uy lực của một kích kia.

Một gã hộ vệ áo giáp xanh khác trong mắt chợt lóe ánh sáng màu đỏ, gào rú một tiếng, biến ra bản thể, chiến đấu chung một chỗ với kỳ thú. Chân thân của hắn là một con vượn to lớn nóng nảy cao gần hai trượng, khi đứng lên hai tay còn có thể rũ xuống đất, là loại yêu quái có sức lực cực kì to lớn. Nhưng cùng kỳ thú đánh thành một đoàn xong, rất nhanh đã sắp không chống đỡ nổi. Sau khi Đồ Tẫn ăn Long Tượng quả, sức lực thân thể kỳ thú của của hắn cực lớn, yêu quái bình thường đã rất khó chống lại hắn.

Đám hộ vệ áo giáp xanh ngăn Khánh Kị ở phía sau, vô tình không chú ý tới Ninh Tiểu Nhàn. Lúc này đỉnh đầu mọi người như có gió nhẹ thổi qua, có người hô to một tiếng nói: “Phía trên!”

Mọi người kinh nghiệm phong phú, chưa nhìn đỉnh đầu đã kẹp lấy Khánh Kị trượt ra bên ngoài. Không trung đột nhiên có một bóng trắng chợt lóe, tốc độ nhanh tới mức khó thể miêu tả, còn chưa đợi mọi người hồi phục tinh thần, người đang bắt giữ Ninh Tiểu Nhàn đã hét thảm một tiếng, bị một đôi móng vuốt sắc bén chớp động bẻ vụn thiên linh cái. Lúc hộ vệ áo giáp xanh chiến đấu, trên đầu có nón bảo hộ, nào biết đối phương lại phá tầng nón giáp sắt đó, so với đâm thủng một khối đậu hũ cũng không tốn bao nhiêu sức.

Sau đó cặp móng vuốt sắc bén lại duỗi dài, nhẹ nhàng quắp lấy bả vai Ninh Tiểu Nhàn, mang theo nàng bay đi.

Chính là Thất Tử đến cứu nàng.

Giương đông kích tây! Khánh Kị hận đến mức hàm răng ngứa ngáy. Con chim màu trắng này, lúc hắn và phân thân Âm Cửu U chạy trốn đã từng nhìn thấy, hôm nay sao lại không nhớ ra nàng còn có quân cứu viện này chứ?

Tốc độ của Thất Tử nhanh không gì sánh kịp, mọi người hơi giật mình ngẩn ngơ một lát, nó đã hóa thành một điểm nhỏ xa xa, có đuổi theo cũng không kịp.

Hắn dẫn Ninh Tiểu Nhàn tới một khu đất trống trong rừng, vững vàng để nàng xuống, sau đó quay người giương cánh, bay trở về một lần nữa gia nhập chiến cuộc.

Nàng nhắm mắt lại.

Mở ra lần nữa, người đã ở trong Thần Ma Ngục.

Tay bị gông, may mà chân còn có thể đi. Nàng nhẹ nhàng nhảy lên giường hắc thạch, mặc kệ Trường Thiên tiếp được nàng rồi ôm vào trong ngực, một tay đặt sau lưng nàng, giúp nàng hút Phệ Linh Châm có sức mạnh giam cầm ra.

Lòng bàn tay của hắn truyền tới cảm giác ấm áp, bây giờ nàng mới phát hiện mình bị đông lạnh khiến cả người lạnh như băng, đôi môi xanh mét, không nhịn được rùng mình mấy cái. Thần lực không cách nào vận hành, nàng cũng giống như người thường không thể chống đỡ cái lạnh. Nơi này chính là cao nguyên tuyết vực âm dưới ba mươi độ, từ sau khi nàng bị Khánh Kị kéo ra khỏi xe ngựa, không đóng băng tại chỗ cũng nhờ có thể chất vượt xa người thường.

Trường Thiên sờ sờ gông xiềng trên tay nàng, môi mỏng yên lặng niệm mấy tiếng, sau đó hai ngón tay như biến thành đại đao, đưa tay vẽ một cái luôn. Khóa tiên gia được xưng tiên nhân giãy không thoát lại chỉ phát ra hai tiếng két két đã dễ dàng bị một ngón tay của hắn chặt đứt, vết cắt bóng loáng gọn gàng như đao gọt.

Đây là thần thông gì? Nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Trường Thiên thương yêu ôm nàng vào ngực, thân thể của hắn lập tức trở nên nóng bỏng hơn so với mặt trời ngày hè, muốn xua khí lạnh trên người nàng đi. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên được sưởi ấm, không nhịn được duỗi tay vòng qua ôm eo gầy đầy sức mạnh của hắn, bản thân nhanh chóng nhích tới gần dán chặt vào lồng ngực hắn, đầu không ngừng cọ tới cọ lui, lúc này hàm răng mới bắt đầu đánh nhau.

Trường Thiên cười, đưa tay vuốt mái tóc dài bị gió thổi loạn của nàng. Trên đó có một bông tuyết còn chưa kịp đáp xuống đã rơi vào lòng bàn tay của hắn rồi hóa thành khí trắng.” Kiên nhẫn một chút, lấy châm ra sẽ rất đau.”

Ninh Tiểu Nhàn hiểu, hắn rất ít khuyếch đại cách chọn từ. Nếu hắn nói “Sẽ rất đau”, như vậy ý là thật sự rất đau!

Trường Thiên đưa thần lực tiến vào thân thể nàng, bức ba miếng phệ linh châm kia một lần nữa gộp lại, từ từ tới gần bên ngoài thân thể. “Ngoan.” Hắn hôn cái trán đã đổ mồ hôi của nàng, thấp giọng an ủi: “Xong ngay đây.”

Ba miếng cương châm đâm xuyên người có cảm giác gì? Hiện tại nàng có thể cảm nhận khắc sâu rồi, chúng xuyên qua màng mạch máu, cơ bắp, cơ hồ ngang ngược nhích tới gần da, cuối cùng khiến da rách ra lộ ra chút ánh sáng màu bạc được Trường Thiên rút ra.

Toàn bộ quá trình, nàng nằm trong ngực của hắn, ngay cả hô một tiếng kêu đau cũng không phát ra, tư thế cũng không thay đổi, lúc cương châm còn đang di động phải hết sức buông lỏng để nó đi ra ngoài thuận lợi hơn, song thân thể mềm mại vẫn run rẩy rất lợi hại.

Tim của hắn cũng hết sức đau đớn theo.

Cương châm tách rời thân thể, nàng liền ngừng run rẩy. Thần lực thuộc về nàng một lần nữa vận chuyển, cùng thần lực Trường Thiên đưa vào hòa chung một chỗ, nhanh chóng chữa trị vết thương phệ linh châm lưu lại.

Đợi tới lúc nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã tỏa thần quang và lửa giận hừng hực.

Trường Thiên nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, hôn lên một nụ hôn ấm áp và ôn nhu. Thời gian không lâu nhưng chờ lúc nó kết thúc, hai gò má nàng đã đỏ, hơi choáng nhưng hiển nhiên đã trầm tĩnh lại rồi.

“Đi ra ngoài, giết hắn đi.” Trường Thiên rất hài lòng, vì vậy lại hôn trán nàng, lưu lại từng chút ẩm ướt.

Nàng nắm tay thật chặt, đốt ngón tay khẽ truyền đến hai tiếng răn rắc.

Bên ngoài Thần Ma Ngục đã thành một cuộc loạn chiến.

Lúc một thân lông trắng dấu hiệu đặc trưng của Thất Tử lộ ra, mấy người áo đen che mặt đối diện bỗng dưng ngẩn ngơ, sau đó vui mừng luôn miệng hô: “Thất Tử! Mau tới giúp bọn ta một tay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.