Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 – Chương 388: Giải dược chân chính




Thanh Loan kịch liệt ho hai tiếng, ho đến thắt lưng cong xuống. Nàng cần ăn đan dược, nhưng trong miệng không ngừng nôn ra máu, chỉ sợ đan dược có đưa tới nàng cũng không nuốt được. Nàng trợn mắt nhìn Mâu Đàn, phát hiện sau khi hắn công kích xong liền đứng tại chỗ, khôi phục dáng vẻ ngây ngốc, hiển nhiên đã bị khống chế, thân bất do kỷ. Nàng không khỏi thở hổn hển, tuyệt vọng nói “Căn bản là không có phương pháp phá giải gì, đúng không?”

Cho đến nay, nàng tâm tâm niệm niệm đều là làm sao thoát khỏi núi Ba Xà, tìm lấy tự do. Mỗi con cầm yêu đều yêu bầu trời, khát vọng vô câu vô thúc bay lượn trên trời xanh, đây là thiên tính hướng tới tự do, theo thời gian bị vây trong núi Ba Xà càng lâu, mong ước này càng mãnh liệt.

Vậy mà Đoan Mộc Ngạn cười hắc hắc nói “Ai nói? Nếu không có phương pháp phá giải, Lang gia môn chủ sao lại đứng ở đây?”

Người áo lam kia rõ ràng chính là một trong hai thủ lĩnh Lang Gia của Ẩn Lưu. Hắn nhìn Mâu Đàn đánh trọng thương Thanh Loan mắt cũng không chớp một cái nào, hiển nhiên đã sớm dự đoán được. Hiện tại hắn nhíu mày nói “Bớt nói nhảm đi, ngươi mang nàng đi tra hỏi bí pháp trồng Long Tượng quả. Ta đi lấy mầm cây giống, ngày mai, tại đây gặp mặt”.

Thanh Loan đên giờ vẫn thấy khó tin, nhìn chằm chằm hắn cười thảm nói “Lang Gia đại nhân muốn đối phó ta, chỉ cần động đầu ngón tay là được, sao lại cần mượn tay người ngoài?”

“Ngươi là ta nhìn lớn lên, ta không hạ thủ được” Lang Gia mặt không chút thay đổi, chỉ thở dài “Nhìn thuộc hạ bị ngoại nhân ăn hiếp, ngươi cho rằng ta vui vẻ sao? Ta cũng chỉ giống như ngươi, chẳng qua chỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi”

Giải dược? Ninh Tiểu Nhàn trong lòng cả kinh. Có thể đối kháng với Ba Xà chi lực, là loại dược vật nào? Lấy hiểu biết của nàng với Ất Mộc lực, nó có tám phần giống Tâm Minh Huyết Thệ của Âm Cửu U, là một loại thủ đoạn lưu lại ấn ký trên hồn phách, khống chế hoạt động của người khác, nếu nói loại ấn ký trên hồn phách có dược vật giải trừ được không khỏi quá khó hiểu.

Nhưng chuyện này độ tin cậy rất cao. Lang Gia là ai? Hắn là một trong hai đại thủ lĩnh Ẩn Lưu, một chút nhãn lực này vẫn phải có. Nếu không chắc chắn về thật giả giải dược trong tay người áo xám, hắn làm sao lại chịu hợp tác.

Trong lòng mọi người tại đây đều rối loạn.

Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói “Bị Ất Mộc lực ảnh hưởng, trong lòng liền ngay cả ý niệm phản bội cũng không có. Lang Gia này làm sao thoát khỏi trói buộc này?

“Hắn không có tính toán phản bội” Trường Thiên giải thích nói “Hắn chẳng qua là tính toán “ly khai” mà thôi. Yêu quái thiên tính hướng tới tự do, điểm này Ất mộc lực không thể ngăn cản. Chẳng qua, sau khi hắn thành công ly khai với với Ẩn Lưu có mang lòng oán hận hoặc tính toán trả thù hay không thì không biết được”.

Nhìn bọn họ vui vẻ nói chuyện, Thất Tử đã gấp chết rồi. “Hiện tại tính sao? Chúng ta lấy ba đánh hai sao?” Lại không tính xem Đoan Mộc Ngạn cùng Lang Gia là người bọn họ có thể đối phó được sao? Ở trong Ẩn Lưu có thể ngồi lên vị trí môn chủ tuyệt đối sẽ không chỉ có hư danh, kiểu gì cũng phải có thực lực như Bạch Kình hoặc Nam Cung Chân.

Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt liếc hắn một cái “Quan tâm quá tất loạn! chúng ta đuổi theo Đoan Mộc Ngạn – hừ. Chúng ta biết hắn là ai sao?– nghĩ biện pháp cứu người trong lòng ngươi thì lấy thêm giải dược. Về phần môn chủ đại nhân, trước mặc kệ hắn”. Len lén thả ra ong do thám, sai khiến nó bay đến trong bụi hoa, dần dần tới bên cạnh Đoan Mộc Ngạn, cuối cùng nhẹ nhàng dừng lại trên tay áo hắn.

Lúc này Lang Gia cùng Đoan Mộc Ngạn đã định rõ thời gian ngày thứ hai gặp mặt. Đoan Mộc Ngạn lệnh cho Mâu Đàn ôm lấy Thanh Loan. Mâu Đàn vừa bước lên một bước, Thanh Loan đột nhiên cắn răng cười lạnh nói “Cách xa ta một chút, nếu không ta tự bạo nguyên thần, các ngươi cũng đừng mơ lấy được phương pháp trồng Long Tượng quả”

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ và yêu quái Vạn tượng kỳ trở lên có thể xuất ra nguyên thần. Khi thân thể bị hao tổn nặng nề, có thể đưa nguyên thần xuất khiếu, thay thân thể khác hoặc đầu thai. Nhưng một khi tự bạo nguyên thần tức là hình thần câu diệt, không lưu lại gì. Mà theo đạo hạnh càng cao nguyên thần tự bạo uy lực càng lớn. Thanh Loan nếu tự bạo nguyên thần, xung quanh mấy trăm dặm cũng sẽ nghe thấy động tĩnh, Lang Gia và Đoan Mộc Ngạn hoặc nhiều hoặc ít cũng bị thương.

“Còn cố chống cự!” Lang Gia cau mày nòi, nhất thời cảm thấy khó giải quyết.

Miệng của Thanh Loan còn đang hộc máu nhưng quật cường nói “Ta chỉ muốn biết, phương pháp ly khai, rốt cuộc như thế nào?”

Đoan Mộc Ngạn cười nói “Ta thích các cô gái cố chấp, các nàng mang lại cho ta nhiều thú vui hơn. Được rồi, bí mật này chỉ hai người biết, không khỏi có chút không thú vị, ta nói cho ngươi biết cũng không phải là không được”. Hắn giải quyết được vấn đề khó khăn mà hơn ba vạn năm không người nào làm được, trong lòng không biết đã đắc ý cỡ nào. Nhưng hết lần này tới lần khác lại phải chôn sâu bí mật dưới đáy lòng không người chia sẻ, tựa như áo gấm đi đêm không người thưởng thức, đừng nói đến tự phụ trong lòng.

“Ngươi chắc cũng biết, để khống chế núi Ba Xà, bản thể Ba Xà tản ra Ất Mộc lực. Loại sức mạnh này mang tới cho Ẩn Lưu chỗ tốt, đồng thời ước thúc các ngươi trong địa phương này. Cho tới nay nội bộ Ẩn Lưu không thể tìm ra phương pháp hữu hiệu giải trừ sự lệ thuộc của mình với Ất Mộc lực. Ta từng ở phía đông thấy một loại thực vật kỳ lạ, cây Anh túc. Chất lỏng từ quả của nó có hiệu quả tương tự như Ất Mộc chi lực, làm cho người phàm đã dùng qua đều lệ thuộc vào nó, mấy ngày không dùng tới toàn thân đau buốt như đao cắt, thống khổ khó nhịn. Ta gọi nó là Thành Ẩn, chẳng qua Ba Xà sinh trưởng lực đối với yêu quái ước thúc lớn hơn rất nhiều. Ta biết một số yêu quái còn dùng tới phương phát đổi xác nhưng cũng không thể thoát khỏi khống chế của Ất Mộc chi lực”

“Không sai” Thanh Loan khẽ nói, bởi vì thương thế quá nặng làm cho đầu váng mắt hoa, có điều hiện tại đã không nôn ra máu nữa. Nàng ăn vào mấy viên đan dược, miễn cưỡng cầm máu được vết thương, nhưng chỉ sáo của Mâu Đàn có kịch độc, ngăn trở nàng dùng yêu lực từ chữa trị vết thương. Nàng cũng hiểu mưu đồ của đối phương, chỉ là muốn kéo dài thời gian, chỉ cần qua một khắc đồng hồ nữa, nói không chừng nàng sẽ vì thương thế trầm trọng mà hôn mê, nhưng trước khi mất đi tri giác, nàng muốn biết đáp án.

“Trong Ẩn Lưu, rất nhiều yêu quái kinh tài tuyệt diễm đã dùng không ít biện pháp, nhưng không một người nào thành công. Đó là bởi vì, trải qua năm tháng nhưng các ngươi ai cũng không hiểu rõ Ất Mộc lực như ta.” Nghe nói thế, Lang Gia cùng Thanh Loan thần sắc vừa động, nhưng Đoan Mộ Ngạn nói một câu “Ất Mộc lực đảm bảo yêu chúng Ẩn Lưu trung thành, qua một thời gian dài tất cả mọi người đều nghĩ nó thập toàn thập mĩ không chút sơ hở”.

“Nếu nói ta sống lâu như vậy, học được bài học gì quan trọng nhất thì chính là “Không có gì là tuyệt đối””. Đoan Mộ Ngạn thở dài nói “Muốn phá vỡ Ất Mộc lực ước thúc, trọng yếu nhất chính là xóa đi ấn ký trong hồn phách của yêu quái. Ta tự xưng là “Hồn giới” cũng không thể làm được việc này, chỉ sợ Lang Gia môn chủ ngươi đã thành công vượt qua Thiên Kiếp cũng không xóa đi được, trừ phi là Thần Quân đích thân ra tay”

Lang Gia thần sắc ảm đạm gật đầu.

Ba người đang ẩn trong rừng giật mình. Lang Gia thế nhưng đã vượt qua thiên kiếp! tất cả mọi người theo bản năng đem thân thể co lại, càng không hi vọng bị hắn phát hiện.

Khó trách Lang Gia không tiếc cùng ngoại nhân hợp tác cũng muốn thoát khỏi núi Ba Xà, nghĩ hắn một đường độ kiếp thành công thành tiên nhân, vốn có thể bễ nghễ thiên hạ nhưng lại bị vây khốn ở đây vĩnh viễn, hắn làm thế nào có thể cam tâm.

“Sau nhiều năm nghiên cứu, ta rốt cuộc xác định  nhân gian không tồn tại khách phá giải” Thanh Loan nghe đến đó trừng mắt nhìn hắn, Đoan Mộc Ngạn khóe miệng rốt cuộc hiện lên nụ cười đắc ý “Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông, người Ẩn Lưu đều không để ý tới các phương thức bàng môn tà đạo. Thật ra thì quả thật có một cách có thể dễ dàng giải khai khống chế của Ất Mộc lực, chẳng qua trên thế gian còn rất ít, đó chính là “canh””

“Canh?” Ninh Tiểu Nhàn còn chưa có hiểu nghĩa của chữ này, Trường Thiên đã thở dài nói “Người này, quả nhiên kỳ tài ngút trời!”. Hắn hiểu nghi ngờ của nàng, liền giải thích “Canh này còn có một tên khác hẳn nàng thấy quen thuộc hơn – Canh Mạnh Bà – bất kỳ hồn phách nào muốn một lần nữa đầu nhập lục đạo luân hồi phải uống một chén canh Mạnh bà”

Đúng là đại danh đỉnh đỉnh – canh Mạnh bà. Nàng theo bản năng khởi động Chân Nhất pháp quyết mới không có nhảy lên tại chỗ, đảo mắt nhìn hai gã đồng bọn, trên mặt bọn họ cũng là thần sắc kinh hãi, hiển nhiên là đại danh Canh Mạnh Bà như sấm bên tai.

Thanh Loan cũng cả kinh, miệng nhỏ khẽ nhếch, hiển nhiên từ một chữ của Đoan Mộc Ngạn nàng đã hiểu.

Đoan Mộc Ngạn nhìn nét mặt của nàng cười to “Xem ra ngươi đã hiểu. Không sai, trong thiên hạ này, chỉ có duy nhất một loại – canh – giúp hồn phách sau khi uống xong xóa bỏ tiền duyên, không chỉ hỉ nộ ái ố mất hết mà hồn phách cũng thanh tẩy. Đừng nói là ấn ký của Ất Mộc lực, chính là đã đắc đạo rồi cũng có thể đem hồn phách tẩy rửa triệt để cùng kiếp trước đoạn tuyệt. Lúc lục đạo mới xác lập chỉ có một ít “canh” này lưu truyền trên thế gian, từ đó về sau hoàn toàn không thấy. Ta dùng rất nhiều công sức mới có thể lấy được, trao đổi với Lang Gia môn chủ, cũng chính là một ít “canh” này”

Ninh Tiểu Nhàn nghe rõ. Nếu so sánh vào máy tính hiện đại thì Ất Mộ lực như virus thì Canh mạnh bà giống như lệnh format, mặc dù không còn virus nhưng dữ liệu lưu trữ cũng biến mất hết. Cái này là giải dược nhưng cũng là độc dược, đơn giản vô luận là người hay yêu, có trí nhớ hình thành nhân cách mới thành bản thể. Nếu như ngay cả bản thân mình cũng quên  mất thì khác gì đã chết?

Nàng đảo tròn con mắt, đột nhiên hỏi Trường Thiên “Canh này bộ dạng thế nào chàng đã thấy qua chưa?”

“Thấy”

====

Thần trí Thanh Loan hoảng hốt, nàng cố tĩnh tâm nửa ngày mới lắc đầu, khó khăn xoay qua nhìn Lang Gia lẩm bẩm nói “Ngài … ngươi điên rồi sao? Cái này sao gọi là giải dược! uống xong ngươi liền quên đi bản thân là Lang Gia, chẳng qua chỉ còn lại thể xác mà thôi. Điều này so với chết có gì khác nhau? Đến lúc đó dù có sống sót, chẳng qua chỉ là một người hoàn toàn xa lạ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.