Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 – Chương 248: Canh bạc thứ hai




Nhờ Trường Thiên giải thích xuống, nàng mới biết được, Địa Mãng cũng thuộc về dị thú Thượng Cổ, không phải là yêu quái bình thường, nhưng thực lực tương đối nhỏ yếu. Chỉ có hóa thuồng luồng về sau, mới có thể bắt đầu tu luyện thần thông.

Giống loài Địa Mãng thành công hóa thuồng luồng xong, sẽ mọc ra hai móng vuốt, trên đầu cũng sinh ra cái sừng nhọn lớn, cái này thì không giống loài rồng. Bình thường thuồng luồng có thể lại lần nữa tiến hóa thành rồng, dựa theo bên ngoài để nhìn, đến lúc đó móng vuốt từ hai cái biến thành bốn cái, sừng nhọn trên đầu cũng sẽ mở rộng thành nhánh. Nhưng dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, cá chép hóa rồng tỷ lệ nhỏ đến thương cảm, thuồng luồng muốn biến thành rồng, sẽ trả giá không nhỏ hơn.

Cho nên nàng tiếp tục hỏi: “Như vậy, nếu ngươi độ hóa rồng, thì cần bao nhiêu năm?”

Lời này đã chọt trúng chỗ đau của Địa Mãng Vương. Nó không vui nói: “Tiểu cô nương, trước nói về hiệp ước đã. Những chuyện không liên quan, nói đến làm gì?”

Ninh Tiểu Nhàn cười cười, truyền âm cho nó nói: ” Thần Quân nhà ta và ngươi đều là Cự Xà, hơn nữa tại thời điểm Thượng Cổ, một thân thần thông đã siêu việt hơn Long tộc bình thường. Điều này, ngươi nên biết?”

Giọng nói của Địa Mãng Vương mang theo cung kính: “Thần Quân có năng lực Thông Thiên Triệt Địa, trong tộc Cự Xà ta không người nào không biết, không người nào không hiểu!”

“Tốt! Thế thì dưới tay của Thần Quân nhà ta đã chém qua rất nhiều Long tộc, hiểu được rất nhiều bí mật của Long tộc.” Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi truyền âm.

Địa Mãng Vương giật mình một cái, đôi mắt cá chết từ trước đến nay không lộ vẻ gì lập tức sáng rọi lên: “Ngươi, ngươi nói là… ?”

Lời này của nó, người bên ngoài đều nghe lấy được. Chúng tu sĩ có mặt tại hiện trường đều đang suy đoán, đến tột cùng Ninh Tiểu Nhàn đã nói gì với nó, mà khiến Địa Mãng Vương già thành tinh này phải kích động như thế. Kim Mãn Ý thầm hô một tiếng không tốt. Nghe nói năm đó, lúc Địa Mãng Vương cùng Tế Thế Lâu ký hiệp ước, toàn bộ hành trình lão nhân gia ông ta đều có bộ dạng bình thản, nghe nói còn hung hăng làm thịt Tế Thế Lâu một số chỗ tốt, mới đưa tử tôn phái tới kéo bè. Hiện tại nó kích động thất thố đến vậy, Ninh Tiểu Nhàn đã cho nó lợi ích kinh thiên động địa gì?

Sao nàng ta có thể ra điều kiện mà ngay cả Tế Thế Lâu cũng đều không cho được chứ?

“Không sai.” Ninh Tiểu Nhàn hướng phía Địa Mãng Vương mỉm cười, truyền âm nói ra, ” Xuất nhập huyền minh gian, thân tụ thanh trọc khí, ngưng đan nhược vị thì. Thiên địa tự định tịnh…”

Nàng chỉ bán đi hai mươi chữ khẩu quyết này, liền ngậm miệng không nói. Địa Mãng Vương nhiều lần nhấm nuốt đoạn khẩu quyết, càng nghĩ càng cảm thấy hữu dụng, chớ nói hóa Thuồng Luồng về sau. Cho dù hiện tại nó dựa vào mấy chữ này để tu luyện, yêu đan trong đan điền đã có hướng rục rịch.

Cái đoạn khẩu quyết này, là thật, Nếu có thể nắm ở trong tay, sau này con đường từ Thuồng Luồng hóa rồng của nó, không nói đến tương lai tươi sáng, thì cũng từ chín quẹo mười tám rẽ mà biến thành cuồn cuộn thẳng về sông lớn ở hướng đông.

“Đọc, tiếp tục đọc!” Nghe không được khẩu quyết phía dưới, lão Mãng Vương gấp đến độ cơ hồ muốn duỗi móng vuốt ra vò đầu bứt tai, thân hình dưới nước cũng không kiên nhẫn mà bắt đầu nhấp nhô…, đem Nhược Thủy yên tĩnh từ trước đến nay quấy đến như một nồi cháo đang sôi. Nó đem cái đầu lớn áp lên mặt nước. Phun ra hơi thở gấp gáp, cơ hồ có thể làm bay tay áo của Ninh Tiểu Nhàn.

Ninh Tiểu Nhàn nở nụ cười, thản nhiên nói: “Trước ký hiệp định đã, đoạn khẩu quyết này sẽ là của ngươi!”

Địa Mãng Vương quả quyết nói: “Tốt, không có vấn đề!”

Kim Mãn Ý kinh hãi, ở bên cạnh nhịn không được nói: “Địa Mãng Vương. Nàng đã ra điều kiện gì? Ta nguyện ý ra gấp ba!”

Địa Mãng Vương không kiên nhẫn nói: “Điều kiện của nàng, ngươi không lấy ra được. Hiện tại đừng ồn”

Kim Mãn Ý chưa từng bị ai quát tháo qua như vậy, giận quá mà cười: “Ta ngược lại muốn biết, có điều kiện gì nàng cho được mà Tế Thế Lâu ta lại làm không được. Địa Mãng Vương, Tế Thế Lâu trước giờ kính trọng ngươi có thể tung hoành sông Nhược Thủy, hiện nay nếu muốn vạch mặt mà nói…”

Quyền Thập Phương nghe đến đó. Liền cắt đứt lời của nàng: “Kim tiểu thư, cần gì phải dùng quyền thế đè ép chứ?” sắc mặt hắn lạnh như sương, Thần Quang trong mắt bắn ra bốn phía, hiển nhiên đã thật sự nổi giận. Kim Mãn Ý đang định phản bác, nhưng chứng kiến nét mặt của hắn không khỏi ngẩn ngơ, lại nhớ tới trưởng bối trong nhà đã thông báo. Phía sau nam nhân xinh đẹp đứng trước mặt là một lão sư phụ bao che khuyết điểm đến không nói đạo lý, đắc tội không được, lập tức có chút nhụt chí.

Một giọng nói lười biếng vang lên: “Tất cả bớt nóng đi. Hiện tại vừa mới tháng sáu thôi, sao hỏa khí của mọi người lại lớn như vậy? Ninh cô nương, chúng ta đều đang chờ đợi qua sông đây này.” Mịch La đúng là cho nàng một bậc thang. Kim Mãn Ý tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của hắn. Trên phương diện mặt mũi vẫn phải giữ.

Ninh Tiểu Nhàn nhún vai: “Hiện tại cũng không phải ta chậm trễ thời gian của mọi người.” Một câu nói này khiến trong mắt Kim Mãn Ý lại toát ra đóm lửa, lúc này mới đón lấy truyền âm cho lão xà nói ” Thần Quân nhà ta nói, dùng một đoạn khẩu quyết này đổi việc tử tôn ngươi đến bến đò làm công, quá mức có lợi cho ngươi rồi.”

Địa Mãng Vương thấp giọng nói: “Vậy ý của Thần Quân là…?” âm thanh của hắn dù đã thấp xuống, nhưng người bên ngoài đều nghe được cả.

Nàng giả vờ trầm ngâm, kì thực là cùng Trường Thiên thương lượng trong chốc lát mới nói: “Một, ngươi không được trợ giúp thế lực khác lẫn vào việc làm ăn ở Nhược Thủy; hai, ngày sau nếu có chuyện cần nhờ giúp đỡ, ngươi phải giúp ta ba lần. Yên tâm, ta sẽ không cần ngươi tự vận, cũng sẽ không cần ngươi làm chuyện mà mình không thể ra sức, con cháu ngươi làm công ở chỗ này của ta, ăn uống thông thường vẫn do ta cung cấp như thường lệ!”

Địa Mãng Vương nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thấy được chuyện giao dịch có chỗ thua lỗ. Trong nội tâm nó lo lắng, đầu nghiên một bên lưu manh nói: “Tốt, theo ý ngươi nói.” Nó duỗi một trảo ra, đưa đến trước mặt Ninh Tiểu Nhàn rồi mở ra, ở giữa trảo có ba miếng vảy rắn màu đen:

“Đây là vảy bên trên ngực của ta. Khoản nửa năm là ta có thể hóa thành thuồng luồng, đến lúc đó nếu ngươi như có việc gấp, chỉ cần đem vảy rắn này đốt đi là có thể truyền âm cùng ta!” Nửa năm sau, nó có thể tu luyện thần thông của Địa Mãng nhất tộc rồi, việc nhỏ như truyền âm, không đáng kể.

Lời này của nó vừa nói ra, mọi người tại đây đều hai mặt nhìn nhau, không biết Ninh Tiểu Nhàn đã cho nó chỗ tốt gì, lại khiến cái lão Cự Xà keo kiệt này rộng rãi một lần.

Ninh Tiểu Nhàn thò tay lấy đi vảy rắn, cười nói: “Đem đám Địa Mãng bọn họ kêu đến trạm để kéo bè đi, các vị đạo hữu ở đây cũng chờ nóng nảy rồi. Sau khi ta vượt qua Nhược Thủy, liền đem đồ đạc cho ngươi.” Lời này lại nói công khai, Địa Mãng Vương gật đầu hai cái, cúi người trược trở lại trong nước. Trên mặt nước bỗng nổi lên từng cơn sóng, rất nhanh lại trở về tĩnh lặng.

Nàng xoay người lại, cười nói với Kim Mãn Ý đang có sắc mặt tái nhợt: “Thế sự khó liệu, đúng không?” Lại dùng nguyên lời nói hoàn trả cho nàng “Ta đoán Kim tiểu thư sẽ không bố trí bẫy rập để cho ta nhảy đâu, nên ván cược này, chúng ta cũng không cần lập hiệp nghị đúng không?” Tình huống thực sự là, dù sao Địa Mãng Vương đã đưa ra cam đoan, sẽ không điều động tử tôn trợ giúp thế lực khác qua sông

Nhưng muốn làm kinh doanh ở con sông này, không có Địa Mãng hỗ trợ là không được, bởi vậy ván cược này với Kim Mãn Ý không cần lập hiệp nghị.

Kim Mãn Ý lạnh lùng nhìn nàng, quay đầu không lên tiếng. Hiện tại nàng đã rơi vào hạ phong, nói cái gì nữa cũng vô dụng, không bằng trầm mặc mà chống đỡ.

Đã qua nửa nén hương thời gian, nhóm Địa Mãng vốn đã rời đi quả nhiên bơi trở về, một lần nữa về bên cạnh bè trúc. Sau khi chuyện kinh doanh của bến đò Nhược Thủy giao cho Ninh Tiểu Nhàn, rốt cục có thể tiếp tục nữa rồi. Vì xem náo nhiệt, mọi người đã hao phí nửa ngày thời gian, hiện tại không thể chậm trễ nữa, liền nhao nhao lên trên bè để qua sông.

Nàng lập tức phải đi về phía tây, không có khả năng ở chỗ này canh chừng bến đò, cho nên chuyện thu tiền bạc, đều do Trạm trưởng Lâm Dịch đến làm rồi. Ninh Tiểu Nhàn đem Trạm trưởng Lâm Dịch gọi qua một bên, lại bắt hắn ký huyết thệ thuần phục chính mình. Trạm trưởng Lâm Dịch mới nhận chức này là nàng một tay nâng đở, vốn rất cảm kích nàng, nên lập lời thề này cũng không thấy được có gì không ổn.

Cái bến đò này tính cả trạm dịch bên cạnh, kể cả người quản lý, bưng trà đưa nước, người làm thuê thì có khoản ba mươi người. Ninh Tiểu Nhàn cầm mấy bình đan dược mà người phàm dùng được đưa cho Trạm trưởng Lâm Dịch, để hắn tự an bài điều hành, sau đó ban bố tin tức tăng lương: “Mỗi người được tăng hai mươi hai lạng bạc mỗi tháng ” Lập tức ánh mắt mỗi người nhìn về phía bà chủ mới là nàng không giống với lúc trước.

Nhanh tay nhanh chân giải quyết xong xuôi vài chuyện, nàng mới kêu Quyền Thập Phương cùng Đồ Tẫn lên bè chuẩn bị qua sông. Lúc này Kim Mãn Ý mang theo hai tỳ nữ đi đến bè trúc. Trạm trưởng Lâm Dịch đã được chứng kiến kết cục của trạm trưởng trước kia, lúc này liền giải quyết theo việc chung, muốn thu linh thạch của các nàng.

Kim Mãn Ý tức giận đến lông mày dựng lên.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy vậy cười nói: “Kim tiểu thư, hiện tại sở hữu bến đò này đã thuộc về ta. Ngươi muốn qua sông, ta có thể bán một ân tình cho ngươi, nhưng hai vị sau lưng ngươi…” Lời còn chưa dứt, đối phương đã ném ra một túi gấm: “Nơi này là một trăm linh thạch, không cần thối lại!”

Nàng tặc lưỡi nói: “Không hổ là đại tiểu thư của Tế Thế Lâu, quả nhiên ra tay xa xỉ, qua sông chỉ cần 30 linh thạch, ngươi lại khen thưởng cho cấp dưới ta 70 linh thạch. Ừ, Trạm trưởng Lâm Dịch, các ngươi còn không tranh thủ thời gian đến tạ ơn?” Trở tay, đem túi gấm ném cho Trạm trưởng Lâm Dịch.

Đám người làm thuê ở bến đò mừng lớn, tranh thủ thời gian tiến lên phía trước nói tạ ơn. Kim Mãn Ý hừ một tiếng, cũng không để ý tới, quay đầu đối mặt với nước sông.

Kế tiếp đi đến bè trúc chính là Mịch La, bên cạnh hắn cũng đứng hai Hắc y nhân, cao thủ Luyện Hư kỳ trước kia che chở hắn đã không thấy rồi.

Hồ yêu này, đến cùng bên người cất giấu bao nhiêu người chứ? Nàng nhếch miệng.

Mịch La nhìn thấy khóe miệng nàng giương lên liền nói: “Ta trả tiền, ta trả tiền. Nhưng mà ngươi vẫn phải theo lời hứa, tính cho ta nửa vé đó.” Dứt lời từ trong ngực móc ra túi tiền, tỉ mỉ đếm ra bốn mươi lăm linh thạch muốn đưa cho nàng.

Ninh Tiểu Nhàn trợn mắt nhìn trời, thò tay đón lấy. Tên này buông linh thạch xong, đầu ngón tay còn thuận thế nhẹ nhàng vuốt lên lòng bàn tay của nàng, mang theo một ngưa ngứa.

Nàng dùng tốc độ ánh sáng rút tay về, đỏ mặt lên, hung ác trừng mắt liếc hắn một cái. Nhưng mà Mịch La rất tự nhiên mà xoay người qua, làm nàng hoài nghi cái vuốt nhẹ kia chỉ là vô tình thôi.

Mịch La là đồ hồ ly lẳng lơ, lại muốn dụ dỗ nàng hở?

Quyền Thập Phương đứng ở sau lưng nàng, Kim Mãn Ý thì quay mắt về phía bọn hắn, đều không thấy một màn này. Chỉ có Trường Thiên ở trong Thần Ma ngục, sắc mặt âm trầm đến sắp nhỏ nước.

Bè trúc chậm rãi lướt đi. Cái dòng sông nước đen như đêm tối, bề ngoài bè trúc cũng lướt trên nước sông như bình thường, chỉ mang đến cảm giác dinh dính kỳ quái. Vừa mới khởi động, thoáng cái có cảm giác bè trúc như bị rơi vào trong đầm lầy, rồi lại cứ thế mà bắt đầu chuyển động.

Phía trước nước sông tạo thành từng gợn sóng nhỏ, nhưng dưới nước Địa Mãng lại đang dùng sức uốn lượn. Lúc này trong lòng nàng chợt hiểu ra, những Địa Mãng này tuy không phải yêu quái, nhưng cũng là dị thú Thượng Cổ, không biết bị Tế Thế Lâu huấn luyện bao lâu, mới có thể chỉnh tề đồng đều mà kéo bè trúc về một hướng. Nếu thế lực khác muốn ở tại Nhược Thủy kinh doanh để chia một chén canh, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.