Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 – Chương 209: Thời khắc cuối cùng




Editor: Hoa vô tử
Beta: Tiểu Tuyền

Từ sau khi rời thôn Thiển Thủy, có bao nhiêu phiền toái đều là do tính tình thích lo chuyện bao đồng của nàng dẫn đến? Đã trải qua nhiều như vậy, nàng còn không học được bài học nào sao?

Mà thôi, mà thôi.

Nàng thở dài nặng nề ở trong lòng, sau đó nhẹ nhàng duỗi cánh tay…

Trước lúc hài nhi rơi xuống đất, đem nó ôm vào trong  ngực mình!

Trong nháy mắt này, nàng dường như có thể nghe được Trường Thiên bất đắc dĩ thở dài.

Mẫu thân hài tử vui đến phát khóc. Nàng xông lên, từ trong tay Ninh Tiểu Nhàn nhận lấy bảo bối nhà mình, ngậm lấy nước mắt không ngớt nói lời cảm tạ.

Ninh Tiểu Nhàn chỉ có thể hứng thú rã rời mà khoát tay áo quay người đi.

Mặt đất chấn động càng ngày càng kịch liệt, đa số phàm nhân đứng không vững ngã trên mặt đất. Kỳ thú chở Ninh Tiểu Nhàn bay lên trời, bao quát bên trong Xuân Thành một mảnh hỗn loạn.

Hơn mười phút sau, động đất đột nhiên ngừng lại, xung quanh lâm vào một mảnh trầm tĩnh kỳ dị, nhưng mà an tĩnh như vậy làm cho người ta cảm thấy càng thêm sợ hãi.

Quả nhiên, lại qua tầm năm phút, dưới mặt đất  một lần nữa phát ra tiếng vang đáng sợ dọc theo mười dặm phố Xuân thành, mặt đất như bị tách ra thành một đầu khe hở lớn! Cái khe hở này càng lúc càng lớn, đến cuối cùng  lỗ thủng rộng nhất đều có thể chứa được mấy cỗ xe ngựa song song rồi.

Rất nhiều người tránh không kịp, kêu thảm rớt xuống đến khi không nghe thấy được gì.

Thế nhưng mà, hiện tại Ninh Tiểu Nhàn cái gì cũng không muốn nhìn. Nàng cắn môi, sắc mặt tái nhợt, qua thật lâu mới khàn giọng hỏi: “Trong mười mấy lần Luân Hồi trước, có phải ta đều cứu được đứa bé kia hay không?”

Trường Thiên khẽ thở dài một hơi: “Đúng vậy.”

Nơi này là Luân Hồi vô tận. Nói không chừng có lẽ, trước kia đứa bé này đã sớm chết rồi.

Nàng chỉ cảm thấy trong miệng phát đắng.  Đợi trên mặt đất tốt hơn mới hỏi hắn: “Nếu lần Luân Hồi sau ta thấy chết mà không cứu, cái khốn cục này có thể phá hay không?”

Trường Thiên lại trầm mặc thật lâu, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Vài chục lần trước, nàng cũng đều hỏi như vậy đấy.”

Hiện tại, nói cái gì cũng đã muộn.

Động đất rốt cục ngừng lại, trên đường cái Xuân Thành nứt ra các kẽ đất cực lớn, giống như cái người khởi xướng khốn cục Luân Hồi này dang toét miệng không tiếng động cười nhạo nàng vậy.

“Trở về đi.” Nàng vỗ nhẹ lưng kỳ thú.

Còn có ba canh giờ rồi.

Nàng miễn cưỡng thu thập tâm tình, ở bên trong Xuân Thành chậm rãi bắt đầu tìm. Có thể địa chấn vừa vặn chấm dứt, lại có đồ vật gì có thể coi là bình thường hay sao? Đêm tối đã xuống, mà trong thành thị này cảnh hoang tàn khắp nơi, đám người chạy trốn tứ tán, nàng phải làm thế nào từ đó tìm được một cái bất thường nhỏ bé đây?

Nàng cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt.

Chẳng có mục đích như vậy, nguy cơ lại lửa sém lông mày rồi. Nàng phải hóa giải từ đâu?

Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi đi trở về Thần Ma Ngục,  ngồi xuống trên ghế dài ở bên ngoài nhà gỗ nhỏ. Mỗi lần lúc tâm tình không tốt, nàng đều thích ngồi ở chỗ này một lát.

Điền viên nho nhỏ trước mắt sinh cơ dào dạt, kỳ hoa dị thảo đua nhau phát triển tươi tốt. Mà ngay cả cái gốc cây đứng ở nơi hẻo lánh kia cũng ra hoa kết quả, cũng lốm đa lốm đốm mọc ra hoa trắng nhỏ, còn có mấy nụ hoa nhẹ lay trong gió.

Nàng bỏ ra bao nhiêu  tâm huyết ở trong mảnh điền viên này? Nàng cùng Trường Thiên còn có con đường rất dài cần phải đi, sao có thể bị chậm trễ ở bên trong Luân Hồi chết tiệt này?

Nhưng mà lại tiếp qua một canh giờ nữa, là đến giờ Tý. Đến lúc đó, nàng sẽ bị vô tình xóa đi trí nhớ, tất cả lại thuận theo quy luật  một lần nữa thể nghiệm một ngày lo nghĩ, bàng hoàng cùng bất lực.

“Tại sao ta lại cứu đứa bé kia?” Sắc mặt nàng tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Trường Thiên, ta thật hối hận.”

Hắn chỉ có thể nói: “Không sao đâu. Chuyện này không trách nàng.” Nha đầu kia chính là mềm lòng.

Trên đời không có thuốc hối hận, nhưng ở bên trong Luân Hồi này thì có. Thế nhưng mà mỗi lần nàng đều mềm lòng, mỗi lần đều…

Thấy nàng nhìn vườn phát ngốc một hồi lâu, mới ở trên ghế dài cuộn  mình thành một viên cầu, đầu chôn ở giữa gối.

Trường Thiên nhìn không thấy mặt mũi của nàng, nhưng có thể thấy nước mắt lấp lánh từ kẽ tay nàng bụm mặt chảy ra.

Hắn  làm thế nào an ủi nàng?

Đã trải qua 75 lần Luân Hồi, hắn biết rõ lúc này bất luận lời nói gì đều quá nhợt nhạt.

Nàng vui vẻ cũng được, đau đớn cũng được, bàng hoàng cũng được, thời gian sẽ không ngừng lại đấy. Đồng thời lúc nàng kinh ngạc ngẩn người, thời gian đồng hồ cát lại vụng trộm sót lại một chút hạt cát.

Cách giờ Tý chỉ còn chưa tới một khắc đồng hồ rồi. Thời gian ít như vậy, nàng có thể làm cái gì?

Ninh Tiểu Nhàn đứng lên, vào nhà rửa mặt, chải lại mái tóc mất trật tự , sửa sang lại quần áo thật tốt. Trường Thiên trầm mặc mà nhìn nàng, không hỏi nàng tại sao phải làm những động tác phí công này, dù sao qua một phút đồng hồ, cái gì cũng sẽ lặp lại rồi.

Người Vô Lượng Kiếm Tông đã bị ném đến mấy tầng phía trên đi. Nàng chậm rãi đi vào tần dưới cùng, trông thấy Trường Thiên vẫn đang lẳng lặng ngồi ở trong Hóa Yêu tuyền, nhìn về phía mình.

Hắn vĩnh viễn đều ở chỗ này chờ nàng, nhưng nàng lại làm cho hắn thất vọng rồi.

Hắn thấp giọng nói: “Tới đây a.”

Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng bước qua Hóa Yêu tuyền, ngồi xuống ở trên ghế hắc thạch từ từ úp sấp trên gối hắn.

Hắn tự tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng. Nàng vừa mới khóc, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, nhìn về phía ánh mắt của hắn yếu ớt lại không có trợ giúp, làm cho người sinh lòng thương tiếc.

Hắn nhịn không được duỗi ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt của nàng, cảm thụ xúc cảm trơn mềm.

Ninh Tiểu Nhàn  nhẹ tách đôi môi đỏ mọng, miễn cưỡng mỉm cười một cái: “Trường Thiên, có phải chàng rất thất vọng về ta có phải không?”

Đôi mắt vàng của hắn rất chuyên chú mà nhìn thẳng vào nàng, thoạt nhìn ôn nhu mà đa tình: “Chưa từng, nàng đã tận lực.”

“Có phải ta thật không nên đi cứu hài tử kia hay không?”

“… Ta không biết. Dù nàng khoanh tay đứng nhìn, cái kia cũng chưa chắc là mấu chốt phá cục a?”

Hắn thực biết an ủi người.

Nàng cười cười, ánh mắt lại không có tiêu cự: “Thử qua rồi. Từng chi tiết, tỉ mỉ ta đều đã thử qua rồi, dù là lần này không có, 74 lần trước cũng đều thử qua rồi. Mấu chốt phá cục, chỉ có thể là đứa bé này.” Nàng khẽ thở dài một hơi: “Nếu ta viết ra giấy, có thể để lại cho lần Luân Hồi kế tiếp của mình không?”

“Không thể. Nàng đã thử qua nhiều lần.”

Nàng chán  nản, thất vọng cúi đầu xuống, nghiêng về phía trước áp vào trong ngực hắn, sau đó “Oa” một tiếng mà khóc lớn lên, nàng khóc đến kinh thiên động địa như vậy, không để ý mặt mũi, chính là muốn đen tất cả buồn khổ cùng ủy khuất phải chịu suốt dọc đường này đều trút ra sạch sẽ. Khóc đến chỗ thương tâm,  nàng còn lấy áo hắn ra lau nước mắt.

Trường Thiên chỉ có thể cười khổ.

Lúc trước, nàng ở trước mặt hắn chưa bao giờ thất thố như vậy. Ở trước mặt nam tử đẹp như vậy, bất luận là nữ nhân nào đều hi vọng chính mình rụt rè một chút, lưu lại ấn tượng tốt trong lòng người đó a?

Thế nhưng mà, có sao đâu? Thất thố nữa, điên cuồng nữa chỉ cần chờ thêm thời gian một nén nhang, phiền não cũng tốt, thống khổ cũng thế, cái gì cũng không nhớ được. Ánh mặt trời tháng ba còn có thể chiếu sáng gian phòng kia, hỉ thước chết tiệt kia còn có thể đến đánh thức nàng.

Trường Thiên cũng còn có thể một mực một mực cùng nàng, có bắt đầu mà không có cuối cùng.

Bả vai nàng phập phồng, khóc đến càng thêm thương tâm, thận chí bắt đầu run rẩy. Trường Thiên đau lòng vỗ lưng của nàng, ôm nàng càng chặt hơn chút ít.

Rất nhanh, tất cả lại sẽ thuận theo dòng nước rồi.

Vừa khóc trong một giây lát, giọng nói của nàng mới dần dần thấp xuống. Nàng tựa đầu vào trong ngực Trường Thiên, dường như rất mệt mỏi: “Luân Hồi kế tiếp, sớm đem chuyện hài tử nói cho ta biết được chứ?”

“Được.”

“Trường Thiên, thực xin lỗi.”

“Sao lại xin lỗi? Dù cho nàng vĩnh viễn không ra được Luân Hồi này, ta cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng nàng.”

“Vĩnh viễn?” Ninh Tiểu Nhàn cười lộ vẻ sầu thảm, “Nơi này là Luân Hồi, chàng không hấp thu được linh khí, cuối cùng sẽ có một ngày biến mất. Khi đó.. chỉ còn lại ta lẻ loi trơ trọi một người.”

Nàng cúi đầu, chỉ có thể cảm giác được dường như Trường Thiên cười khẽ một tiếng, sau đó ôn hòa nói: “Sẽ không đâu.”

“Còn thời gian bao lâu?”

Hắn quay đầu nhìn đồng hồ cát cực lớn trong góc, thời gian lại đang vô tình mà trôi qua: “Còn có hai mươi giây.”

Chỉ còn một chút thời gian như vậy. Ở trong hai mươi giây cuối cùng của 74 Luân Hồi trước, có phải nàng cũng đều bi thương cùng tuyệt vọng như vậy? Người khởi xướng khốn cục này, rõ ràng đùa bỡn tình cảm của tất cả mọi người, thật sự là không thể tha thứ.

“Nếu để ta tìm ra ai ở phía sau màn điểu khiển tất cả, ta nhất định sẽ làm cho hắn hối hận đến chết!”

Nàng cắn răng, rét căm căm nói, sau đó lại ôm hắn chặt hơn chút ít, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Trường Thiên, nếu như ta tìm ra người kia, nhất định sẽ làm cho hắn hối hận đến chết!”

‘Ngươi nhất định phải giúp ta!”

“Ta biết rồi.”

Ánh mắt cùng cái mũi xinh xắn của nàng vẫn đỏ rực, lại bật cười ngân nga nói: “Trường Thiên gần đây đối với ra tốt nhất!”

Nha đầu kia, điên mất rồi a? Giờ khắc này, có lẽ hắn nên nuông chiều nàng, dung túng nàng. Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, nhìn về phía đồng hồ cát.

Còn có mười giây.

Ánh mặt trời tươi đẹp đã sắp đến, tất cả bi thương cùng thống khổ hiện tại của nàng đều sẽ biến mất.

Đột nhiên nàng ở trong lòng ngực của hắn nhỏ giọng lầu bầu một câu, dùng thính lực của hắn rõ ràng đều không có nghe tiếng: “Nàng nói cái gì?”

Nàng ghé vào tai hắn, nhiệt khí cơ hồ phu trên lỗ tai hắn: “Ta nói, ta sẽ không ngồi chờ chết, cũng nên thử  ở trên một thứ một lần. Chàng đừng trách ta được chứ?”

Giọng nói của nàng vừa mị vừa mềm, như là tình nhân làm nũng. Hắn đang định nói chuyện, thế nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo lại chỉ cảm thấy  lạnh lẽo thấu tâm.

Hắn buồn bực hừ một tiếng, ở trong ánh mắt khó có thể tin của hắn, Ninh Tiểu Nhàn nhảy lùi lại một cái, nhẹ nhàng nhảy cách sang bên cạnh hắn, nhảy tới bên cạnh Hóa Yêu Tuyền. Trong mắt nàng còn chứa đựng nước mắt, dao găm Răng Nanh kia không biết lúc nào trượt vào lòng bàn tay nàng, dao nhọn hướng xuống đất, đang có huyết dịch màu vàng từ trên mũi dao rơi xuống.

“Nàng điên rồi?”  trong mắt hắn toát ra lửa giận, còn có bi thương sâu lắng. Đồng hành nửa năm có thừa, nàng lại có thể hạ độc thủ với hắn như vậy? Thần Ma ngục cảm nhận được lửa giận của hắn, toàn bộ hắc thạch dày đặc trong ngục đều bắt đầu lay động, mặt đất dường như biến thành đầm lầy.

“Đúng vậy, ta điên rồi.” Ninh Tiểu Nhàn giương lên cặp môi đỏ mọng, trong tươi cười mang theo quyết tuyệt, “Nếu ta không điên, sao có thể phá được cái Luân Hồi này?”

“Nói hươu nói vượn!” Hắn cắn chặc hàm răng, trong mắt tất cả đều là buồn giận cùng đau lòng, “Đừng tùy hứng nữa. Nàng có thể lại đến một lần nữa, ta lại không thể. Nếu không có ta tương trợ, sau đó nàng phải làm như thế nào?”

P/s: có người có thể đoán được cái kết cục kỳ quái này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.