Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 3 – Chương 70: Linh dược giải độc




Ninh Tiểu Nhàn ở bên cạnh nhìn, gật đầu. Đặng Hạo quả nhiên là người đầu lĩnh có kinh nghiệm phong phú, lại có thể nghĩ ra phương pháp rửa ruột để giúp Hà Tiểu Cửu thải độc, điều này còn có hiệu quả hơn nhiều so với cho hắn uống thuốc.

Đợi Hà Tiểu Cửu nôn hết, Đặng Hạo lại đút cho hắn một viên địa cốt đan. Thuốc này có cấp bậc cao hơn bách giải linh hoàn trước đó, hiệu quả tất nhiên cũng tốt hơn. Đặng Hạo đối xử với thủ hạ thật không tệ, nếu muốn Hà Tiểu Cửu tự móc tiền túi ra mua hai viên thuốc này, chỉ sợ lương hai tháng phải mất non nửa.

Đáng tiếc uống thuốc này một lúc lâu mà Hà Tiểu Cửu vẫn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh dậy, chứng phù thũng trên người cũng không giảm đi, cổ họng Hà Tiểu Cửu đột nhiên rung khanh khách, mí mắt động liên tục, xem ra xuất hiện biến chứng.

Độc này, sao hại dữ như thế? Đặng Hạo nhíu mày, nhất thời có cảm giác bó tay.

Thật lạ, đáng lẽ hai loại thuốc này phải có hiệu quả chứ. Ninh Tiểu Nhàn chịu đựng mùi chua bước lên trước hai bước, cúi đầu thấy thứ Hà Tiểu Cửu nôn ra mà lập tức giật mình.

Tiểu tử này, đâu chỉ ăn trộm thịt gấu? Hắn còn thuận tay cắt một miếng gan to! Da gấu rất cứng và dày, nhưng sau khi lột ra thì thịt rất mềm, dù sao có con yêu quái nào có bản lĩnh luyện ruột gan giống như thùng sắt. Hà Tiểu Cửu là một tên háu ăn, biết gan đã xử lý tốt, thì mùi vị ngon nhất, cho nên không nhịn được thuận tay cắt một miếng.

Ninh Tiểu Nhàn cũng hiểu rõ, gan là bộ phận bài độc của sinh vật, nhưng nếu trúng độc, nó sẽ đứng mũi chịu sào. Gấu yêu trúng độc đã lâu, lại chiến đấu rất lâu với thương đội, máu mang theo độc tố chảy khắp toàn thân, gan của nó tất nhiên siêu gánh vác công việc. Có thể nói, trừ đùi phải ra, thì gan nó trúng độc sâu nhất.

Hà Tiểu Cửu mang gan và thịt gấu rửa trong dòng suối, vốn dĩ làm như thế là đúng rồi, có thể cố gắng loại bỏ độc tố của thịt trúng độc ra, nhưng độc trong gan không dễ dàng bị rửa sạch như thế. Cho nên hắn đã bất hạnh trúng rồi. Cũng may hắn ăn vào đường miệng loại độc này, nếu trên người mà có vết thương gặp phải thì không đến mấy khắc đã mất mạng rồi, chẳng cần chờ mọi người đau đầu.

Song độc tính của loại độc này rất mãnh liệt, còn có tác dụng phụ như kinh phong, thuốc giải độc bình thường không làm gì được nó.

Nàng đang nghĩ ngợi thì Trường Thiên nói chuyện: “Thuốc ngươi chế ra có thể cứu hắn một mạng, còn không mau đi?”

Thật ra Ninh Tiểu Nhàn đã nóng lòng muốn thử từ lâu, khổ nỗi không chắc chắn lắm, nhưng Trường Thiên vừa nói có thể cứu được, vậy thì nhất định có thể cứu được. Cho nên nàng tiến lên trước một bước nói: “Đặng đại ca, có thể để ta thử một lần không?”

Đặng Hạo đang đau đầu, cũng không phải bởi vì mất mặt khi cứu người không thành trước đám đông, mà là sợ Hà Tiểu Cửu lại chuyển biến xấu. Giờ phút này nghe nàng tự đề cử mình, trong lòng hơi do dự, liền nói: “Được.” Lúc này bó tay, nếu nàng có cách thì cứ lấy ra dùng xem sao.

Chỉ thấy cô nương trước mắt lấy ra hai chai thuốc, thuốc bột đổ ra rất quen thuộc, chính là hai loại thuốc cơ sở “Giải kinh hoàn” và “Cừ Hoàng tán”.

Có hán tử thân thiết với Hà Tiểu Cửu ở bên không khỏi nói: “Ninh cô nương, thuốc của ngươi có thể có tác dụng sao? Đặng lão đại dùng hai loại thuốc tốt đều không có hiệu quả.” Uống không có hiệu quả không phải là vấn đề, vấn đề là làm lỡ việc cứu chữa, người bạn của hắn này phải đi trình diện ở Hoàng Tuyền rồi.

Ninh Tiểu Nhàn không để ý tới hắn, chỉ mong mỏi nói với Đặng Hạo: “Có tác dụng không, thử một lần liền biết.”

Đặng Hạo cũng biết nha đầu này hơi thần bí. Từ lần bán ra linh ngọc đến bây giờ, nàng ở trong đội đều vô cùng thành thật bổn phận. Hồi tưởng lại sự lanh lợi của nàng vào lần đầu tiên nói chuyện với nhau, thậm chí hắn cảm thấy dọc theo con đường này tiểu cô nương hơi quá khiêm tốn.

Cho nên hắn gật đầu, tách miệng Hà Tiểu Cửu ra, giúp nàng nhét thuốc vào.

Sau đó mọi người liền lẳng lặng chờ, song lại qua một khắc đồng hồ, sắc mặt Hà Tiểu Cửu vẫn không chuyển biến tốt đẹp. Cho nên mọi người đều biết thuốc của nàng không hiệu quả.

Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày, trong lòng nổi gợn sóng.

Tất nhiên nàng rất có lòng tin với thuốc mình luyện ra, hơn nữa vô cùng tín nhiệm phán đoán của Trường Thiên, nhưng độc của Hà Tiểu Cửu lại không giải được. Đây là thế nào?

Trường Thiên dường như đang tập trung suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn hai người đều im lặng.

Mấy hán tử thân thiết với Hà Tiểu Cửu thở dài, quay sang năn nỉ Đặng Hạo: “Đặng đại ca, lại cho hắn uống thêm linh dược. Ít ra để hoãn độc cho hắn, mọi người lại nghĩ cách.” Một người trong đó dò xét dò mạch của Hà Tiểu Cửu, giật mình nói: “Người hắn cứng lại rồi!”

Đặng Hạo “ừ” một tiếng, đang định mở túi, Ninh Tiểu Nhàn nghe thấy chữ “cứng” thì chợt nghĩ ra!

Đúng rồi, nhất định là nguyên nhân này!

“Chờ một chút.” Nàng lên tiếng, “Không phải thuốc của ta không có hiệu quả, Đặng đại ca, ngươi giúp ta kiểm tra lưỡi của hắn.”

Bên cạnh đã có người nói: “Ninh cô nương, đã uống thuốc của ngươi, Tiểu Cửu không đỡ hơn. Bây giờ xin Đặng đại ca giúp hắn kéo dài tính mạng đi.” Ngụ ý là ngươi nhanh đi chơi đi, đừng cản trở người ta cứu người, chỉ nói là rất uyển chuyển.

Loại thiệt thòi này, nàng sẽ không chịu. Lúc này nàng đã có dự tính trước, bỗng nhiên quay đầu lại cười nói với người nọ: “Thường Lăng, nếu trong vòng chín mươi hơi thở ta cứu sống hắn được, ngươi sẽ làm thế nào?” Ba phút đồng hồ đã đủ để cho thuốc có tác dụng rồi.

Dọc đường này nàng cố gắng khiêm tốn, chỉ để che giấu bí mật Thần Ma ngục, mà không phải bản tính nàng như thế. Hiện tại lại có người nghi ngờ thuốc của nàng, chất vấn phán doán của Trường Thiên, đây là điều nàng không dễ dàng tha thứ.

Nàng chỉ là Luyện Đan Sư mà thôi, tha thứ cho nàng không có tấm lòng cha mẹ của thầy thuốc, cũng đừng trách nàng thích tính toán chi li với người khác!

Thường Lăng nghiêm mặt, không để ý tới bên cạnh có người kéo tay áo hắn, nói thẳng: “Nếu ngươi có thể cứu sống hắn, ta liền tặng toàn bộ lương sang năm cho ngươi!” Vì sao không nói lương năm ngoái, năm nay đây? Hắn làm nghề nguy hiểm cao, lương một năm đúng là không ít, nhưng loại người thường xuyên liếm máu trên vết đao này, sáng nay có tiền tất nhiên sáng nay tiêu sạch rồi.

Hắn trà trộn trong thương đội đã nhiều năm, năm ngoái đi buôn, Hà Tiểu Cửu đã cứu hắn một mạng. Đời người có bốn loại quan hệ vững chắc nhất, chính là cùng trường, cùng vác súng, cùng đi chơi gái, cùng nhau chia của. Hai người bọn họ đều đã cùng vác súng, chia của, uống rượu, ngoại trừ chưa từng cùng trường, cái cuối cùng đã cùng làm không ít, quan hệ tất nhiên rất tốt. Hắn thấy Tiểu Cửu sắp chết, tất nhiên rất lo lắng.

Thật ra thì lúc này có một người trong đám người đang mở to hai mắt quan sát tình hình, người này chính là lão Trịnh từng thua mười lượng bạc. Hắn vừa thấy Thường Lăng đánh cuộc với Ninh Tiểu Nhàn, trong lòng giật thót. Hắn biết cô nương này rất ít làm làm chuyện không chắc chắn, nếu nàng dám đánh cuộc, hơn nửa là có cách cứu tỉnh Hà Tiểu Cửu. Nhưng hắn cũng không định nhắc nhở Thường Lăng, cảm nhận thua đến mất cả quần lót … cảm nhận như thiêu như đốt, cớ gì chỉ một mình mình nếm được chứ?

“Tốt, một lời đã định.” Cứu người như cứu hỏa, nàng cũng không chậm trễ nữa:

“Đặng đại ca, cơ họng Tiểu Cửu đã cứng ngắc lại, không thể nuốt xuống. Thuốc này hơn nửa vẫn mắc ở sau lưỡi hắn, ngươi có thể giúp ta khiến hắn nuốt vào không?”

Lý do nàng suy nghĩ cẩn thận, nói toạc ra cũng rất đơn giản. Dù là thuốc viên hay thuốc bột, đều là thuốc thể rắn, giằng co lâu như thế, Hà Tiểu Cửu trúng độc đã lâu, da thịt ở cổ họng đã từ từ cứng lại, không thể nuốt được thuốc nữa. Lúc này nếu không có lực từ bên ngoài giúp đỡ thì thuốc chỉ có thể mắc lại trong cổ họng hắn, thế gì làm gì có tác dụng.

Đặng Hạo trố mắt nhìn, đại khái cũng đã suy nghĩ ra lý do này. Hắn tự tay vỗ vỗ cổ họng của Hà Tiểu Cửu, một vuốt, một thuận, tiểu tử này kêu ực một tiếng, quả nhiên làm động tác nuốt.

Thế này cuối cùng cũng có tác dụng đi? Ninh Tiểu Nhàn thở ra một hơi, an tĩnh chờ đợi. Cuối cùng nàng đã hiểu tâm trạng của người nhà bệnh nhân chờ ngoài phòng phẫu thuật, mỗi một phút, mỗi một giây đều rất khó chịu đựng.

Quả nhiên sau sáu mươi hơi thở, màu tím trên mặt Hà Tiểu Cửu bắt đầu tan đi, gương mặt sưng phù cũng bắt đầu tiêu biến, rốt cuộc đã thấy tác dụng của thuốc rồi!

Sau một khắc đồng hồ, dù hắn còn chưa mở mắt, nhưng đã có thể phát ra tiếng rên yếu ớt rồi. Chỉ một tiếng hừ như tiếng muỗi kêu cũng khiến tất cả mọi người đứng ngoài quan sát hoan hô.

Tiếp theo tất nhiên có người nâng hắn vào buồng xe chăm sóc. Thuốc của Ninh Tiểu Nhàn mặc dù tốt, nhưng dù sao không phải tiên dược linh đan, về sau không chừng Hà Tiểu Cửu còn có thể đau đầu như muốn nứt ra, không ngừng, mê sảng, …

Nhưng ít ra độc trên người hắn đang chậm chạp được khử đi, sắp khôi phục lại. Hắn trái lệnh ăn trộm gan và thịt gấu, lần trừng phạt này cũng khó tránh khỏi.

Ninh Tiểu Nhàn lặng lẽ rời khỏi đám người, lúc này mới thở nhẹ ra, cảm thấy cả người thoải mái hơn. Cảm giác cứu một mạng người thật là tốt.

Lúc này nàng mới nhớ ra: “Trường Thiên, vì sao ngươi muốn ta cứu hắn?” Đại tổng quản Thần Ma ngục lấy mạng người đã quen, sao lại đặt tính mạng một tên tiểu nhị trong thương đội trong lòng?

“Không phải ngươi đang muốn thử tác dụng thuốc của mình sao?” Hắn thản nhiên đáp, “Còn nữa, nay ngươi cứu sống được hắn, người ở đây đều chứng kiến, ngươi còn lo không bán được thuốc sao?” Hắn đã nhìn thấu nàng lao vào bạc, giống như ruồi lao vào mật đường, bươm bướm lao vào ánh nến, đó là sức hấp dẫn từ linh hồn không thể chống cự,

Thật ra nguyên nhân thực sự, là hắn hi vọng thông qua chuyện này Ninh Tiểu Nhàn có thêm tự tin vào thuốc của mình. Thuật luyện đan càng luyện càng uyên thâm không dễ, thất bại là chuyện thường như cơm bữa, hắn cũng không muốn nha đầu này bị chút thất bại đã chán ngán thất vọng.

Nàng cũng biết mục đích thực sự của hắn không phải cứu người! Nhưng mà Trường Thiên càng hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, lại càng thể hiện sự thông minh tài trí của hắn. Ban đầu, nàng còn tưởng rằng người này chỉ là một mãng phu anh tuấn tỏ vẻ tàn bạo cộng thêm cậy mệnh làm việc. Dù sao chân thân của hắn mạnh mẽ như thế, ở thời thượng cổ không phải đều thích trực tiếp xông lên đánh nhau còn gì?

Nàng đang muốn mở miệng, Đặng Hạo đã đi tới, trông có vẻ đã thu xếp chuyện Hà Tiểu Cửu xong rồi.

“Ninh cô nương, đa tạ!” Đặng Hạo thật lòng nói cảm ơn. Hôm nay hắn đã tổn thất một huynh đệ, nếu vô duyên vô cớ lại mất một nữa, bảo hắn chịu đựng thế nào?

“Khách sáo! Thật ra thì ta cũng chắc chắn lắm, có điều cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp phật, phải thử một lần.” Nói nhảm khách sáo là sở trường của nàng rồi, “Dọc đường này Đặng đại ca đã chăm sóc ta nhiều, góp chút sức lực cũng là điều cần thiết.”

Tháp phật là cái gì? Đặng Hạo ngẩn người, nhưng không ngẫm nghĩ, điều hắn quan tâm là chuyện khác: “Có thể nói chuyện một lát không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.