Ngoan, Đừng Chạy

Chương 48: Ép cô vào trên cửa




Editor: Chanh

"... Sao cậu biết?" Mục Sở bỏ qua gương mặt nóng rực của mình, bình tĩnh hỏi.

Cố Tích nằm ngang nhìn trần nhà, cũng không phát hiện ra gì bất thường: "Có một lần anh Điền Hành với anh Tu Văn qua nhà tớ chơi, bọn họ nói chuyện tớ nghe được."

Editor: Chanh

"... Sao cậu biết?" Mục Sở bỏ qua gương mặt nóng rực của mình, bình tĩnh hỏi.

Cố Tích nằm ngang nhìn trần nhà, cũng không phát hiện ra gì bất thường: "Có một lần anh Điền Hành với anh Tu Văn qua nhà tớ chơi, bọn họ nói chuyện tớ nghe được."

Mục Sở nhếch môi không nói chuyện.

Cố Tích lật người lại, xốc áo Mục Sở lên bóp bóp cái eo nhỏ: "Cái eo nhỏ này của cậu, không chừng anh ấy còn cực thích ấy. Cho nên nhớ cẩn thận một chút, đừng để lão anh nhà tớ để mắt tới."

"Cậu nói gì thế!" Mục Sở gạt tay cô nàng, nhịp tim đột nhiên có chút nhanh.

Cố Tích nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lo lắng này của mình có chút hơi thừa: "Cũng đúng, cậu trong mắt anh ấy chắc cũng như tớ, đều là em gái cả, nên cũng chả cần lo lắng làm gì. Nếu không, anh ấy liền thành súc sinh."

"... "

Mục Sở bị chẹn họng, vốn còn nghĩ tối nay nói chuyện của cô với Cố Tần cho cô nàng nghe.

Bây giờ, cô cảm thấy mình vẫn nên ngậm miệng thì hơn.

Nếu không, cô cũng trở thành súc sinh rồi.

Cố Tích tiếp tục tới ôm eo của cô, đẩy mãi không chịu buông.

Lúc này, điện thoại Cố Tích chợt có tiếng báo tin nhắn.

Cô nàng trở người, sờ sờ điện thoại nơi tủ đầu giường, thấy được tin nhắn Wechat của ông anh mình: [Cố Tích, trước đây anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh hâm mộ em.]

Cố Tích đọc đi đọc lại tin nhắn này mấy lần, mãi vẫn không hiểu.

Cô cầm cho Mục Sở nhìn: "Anh tớ nói câu này là có ý gì thế?"

Mục Sở nhìn thoáng qua, nhanh chóng lắc đầu: "Chịu."

"Để tớ hỏi lại phát." Cô nàng nói, chuẩn bị trả lời.

Mục Sở giữ chặt tay cô: "Tớ cảm thấy, có thể là áp lực công việc quá lớn, hâm mộ cậu vừa mới lên đại học, nhẹ nhõm lại tự tại."

"Vậy à?" Cố Tích suy nghĩ.

Mục Sở gật đầu: "Chắc chắn là vậy rồi, đừng để ý tới anh ấy, bọn mình tám chuyện."

Cố Tích thả điện thoại xuống, chép miệng nói xấu ông anh mình: "Xấu tính như anh tớ, đời này đừng hòng có ai chịu thích."

Cô nhìn về phía Mục Sở: "Cũng tốt nghiệp cấp ba rồi, cậu nên tranh thủ thời gian tính chuyện yêu đương đi, như vậy hai chúng ta đều có người yêu trước anh ấy, mới có cớ để đắc ý chớ. Rõ ràng là hơn bọn mình tới bốn tuổi, thế mà đến một cô bạn gái cũng tìm không ra, quá thất bại!"

Nói đến đây, Mục Sở suy tư mở miệng: "Tích Tích, tớ hỏi cậu một chuyện."

" Chuyện gì?"

"Ờm, chính là ---"

Cô dừng một chút, nói: "Nếu như một người cậu rất thích theo đuổi cậu, vậy cậu cảm thấy để cho người ta theo đuổi bao lâu là phù hợp? Có phải nếu để họ theo đuổi quá lâu, bản thân mình nhìn có vẻ rất già mồm không?"

Cố Tích nghĩ nghĩ: "Lâu này của cậu là bao lâu?"

Mục Sở cẩn thận tính toán: "Tầm một tháng."

Cố Tích im lặng: "Một tháng đã nhằm nhò gì, Doãn Lê Hân theo đuổi tớ tận ba năm."

Nói xong cái này, cô nàng đột nhiên trợn mắ, tựa hồ bắt được cái gì, dò xét cô: "Ai theo đuổi cậu? Là cậu thích... tớ cũng chưa nghe nói cậu thích ai mà."

"Tớ vốn không thích ai." Mục Sở trở mình, quay lưng về phía cô nàng, tiện tay tắt đèn ngủ phía bên mình.

Cố Tích sáp lại gần: "Thẩm Diệp à? Cậu ta bắt đầu theo đuổi cậu sao? Cậu cũng thích tên đấy à nha?"

"Không có." Mục Sở phủ nhận, sau đó nói, "Tớ cũng phải chuẩn bị trước tinh thần chứ, chỉ là giả thiết đặt trong lòng thôi."

Cố Tích trừng mắt nhìn cô: "Học bá các cậu nói chuyện yêu đương cũng phải tính toán trước trong lòng sao?"

"... Không được à?"

Cố Tích gật đầu: "Được chứ, chỉ là tớ thấy quá mới mẻ!"

Nói xong lại nghiêm túc nhớ lại vấn đề vừa rồi của Mục Sở: "Nói thế nào được nhỉ, tớ thấy nó vốn không liên quan gì đến thới gian, cậu phải hỏi chính lòng mình cơ."

Một lần nữa Mục Sở xoay người lại, nằm nghiêng nhìn cô nàng.

Cố Tích nói: "Thật ra, đồng ý một người, đôi khi chỉ cần một khắc động tâm. Trong khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên cảm thấy, chính là anh ấy. Sau đó không hề cố kỵ ôm anh ấy, hôn anh ấy, tiếp nhận chính con người anh ấy."

"Cho nên, " Cố Tích vỗ vỗ vai cô, khó có được lúc thuyết giáo cho Mục Sở, rất ra dáng, "Không nên nhìn người kia theo đuổi bao lâu, cậu cứ hỏi chính mình, người ấy có đủ để cậu tin tưởng, can tâm tình nguyện đem bản thân giao phó hay không."

Mục Sở suy ngẫm câu nói của Cố Tích, thật lâu không nói gì, tựa hồ rơi vào trầm tư.

Trong phòng ngủ yên tĩnh một hồi, Cố Tích đưa tay ở trước mặt cô lắc lắc: "Nghĩ gì đấy? Có thật là cậu không nuôi chó bên ngoài không?"

Mục Sở hoàn hồn, cười cười: "Không có, đột nhiên cảm thấy Tích Tích nhà mình nói rất có đạo lý."

Cố Tích đắc ý cong môi, hắng giọng: "Tự tớ giác ngộ ra đấy."

Mục Sở cũng không xoắn xuýt với đề tài này, nghĩ đến cô nàng ngày mai xuất ngoại, cảm thán một tiếng: "Hai chúng ta từ nhỏ đến lớn làm gì cũng dính lấy nhau. Lần này cậu xuất ngoại, chắc cũng phải qua tết mới về được."

Cố Tích đột nhiên thương cảm, đem cô ôm chặt: "Phải thường xuyên gọi điện cho tớ, chia sẻ cuộc sống đại học cho nhau. Cho phép cậu kết giao chị em tốt với người khác đấy, nhưng mức độ thân thiết phải không được bằng tớ đâu."

Mục Sở cười: "Cậu cũng không phải bạn trai tớ, bá đạo thế làm gì?"

"Tớ chính là bạn trai cậu, về sao ai muốn theo đuổi cậu thì phải hỏi qua ý kiến của tớ đây, xem tớ có đồng ý hay không đã."

"À." Mục Sở cong môi, "Chờ tớ yêu đương, để xem cậu có dám nói lời này trước mặt bạn trai tớ không nhé."

"Này thì có gì mà không dám." Cố Tích xem thường, rất ra dáng ngự tỷ, "Trên đời này, trừ anh tớ ra, không có người con trai nào mà tớ không dám chọc cả!"

Mục Sở không tiếp lời, Cố Tích đột nhiên cù cô, hai người cười đùa xoay đánh thành một cục.

Đêm nay, hai người hình như nói mãi không hết chuyện.

Nói mãi đến rạng sáng, mí mắt Cố Tích mở mãi không ra, bất tri bất giác nhàn nhạt ngủ thiếp đi.

Trong phòng ngủ an tĩnh lại, chỉ có tiếng điều hòa chạy rì rì.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Mục Sở nhẹn nhàng giúp bạn mình đắp lại chăn, vẫn chưa có dấu hiệu buồn ngủ.

Cô lại nghĩ đến lời Cố Tích trước đó: Không nên nhìn người kia theo đuổi bao lâu, cậu cứ hỏi chính mình, người ấy có đủ để cậu tin tưởng, can tâm tình nguyện đem bản thân giao phó hay không.

Híp mắt lại một hồi, cô mở điện thoại, phát hiện trước khi ngủ Cố Tần có gửi cho cô một tin nhắn.

Vẫn là năm chữ kia: [Cố Tần thích Mục Sở.]

Mỗi ngày anh đều không quên nói với cô năm chữ này, cũng không biết vì gì mà kiên trì như vậy.

Tay vô thức mân mê sợi dây anh tặng, lòng bàn tay chạm qua hình bọt sóng trên mặt dây chuyền.

Đột nhiên cảm thấy rất nhớ anh.

Nhìn chằm chằm avatar Cố Tần một hồi, Mục Sở thả điện thoại xuống.

Trong phòng ngủ Cố Tích không có nước, cô đành phải cầm cốc đi ra máy lọc nước bên ngoài lấy.

Đi đến trước máy lọc nước, cô rót nửa cốc uống mấy ngụm, cuống họng lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.

Cửa thang máy đột nhiên mở, Cố Tần bước ra, trông thấy cô bưng cốc đứng ở đằng kia, mặc đồ ngủ, tóc dài xõa ra, ánh đèn tinh xảo nơi hành lang rọi xuống, đôi mắt phượng rõ ràng phản chiếu hình ảnh anh.

Mục Sở ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy mình giống như thức đêm quá muộn nên sinh ra hoa mắt, xuất hiện ảo giác, vô thức nháy mắt mấy lần.

Lại nhìn chăm chú, người vẫn còn ở đó.

Sao anh lại... trở về lúc nửa đêm nửa hôm vậy?

Lúc này trông thấy cô, đôi mắt ủ rũ của anh chợt lóe lên tinh mang, phá lệ thâm thúy, khóe môi dần cong lên ý cười, đùa cô: "Anh đẹp trai quá nên thấy choáng sao?"

Yết hầu gợi cảm của anh nhấp nhô hai lần, cầm lấy cốc nước trên tay cô, uống sạch.

Tay Mục Sở trống rỗng, vẫn duy trì tư thế ôm cốc nước, chăm chăm ngẩng đầu lên nhìn anh, miệng anh đào nhỏ nhắn không tự giác có chút hé mở ra, dưới ánh đèn lại càng câu người.

Mắt anh chăm chú khóa chặt thân ảnh cô, ánh mắt thâm trầm không rõ.

Cuối cùng, anh chậm rãi đặt cốc nước lên trên máy lọc nước, bỗng nhiên tóm lấy tay cô, nhanh chân đem người kéo đi.

Mục Sở kinh ngạc, suýt chút nữa đã la lên tiếng, chạy theo anh.

Còn chưa kịp hoàn hồn, liền bị anh mang vào phòng mình, đóng cửa lại.

Phòng ngủ anh rất tối, không mở đèn.

Mục Sở bị anh ép vào cửa, trong bóng đêm, cơ thể thẳng tắp của anh vây quanh, hô hấp trầm thấp vẩy vào bên tai.

Tim của cô như vọt lên tận cổ họng.

Không gian yên tĩnh truyền đến tiếng tim đập không chút quy luật của hai người.

Mấy phút trôi qua, ai cũng không mở miệng nói chuyện, Cố Tần cũng không có động tác kế tiếp.

Chỉ là ép cô trên cửa, thế thôi.

Cô rõ ràng cảm giác được, anh đang khắc chế.

Dần dần thích ứng được với bóng tối trong phòng, Mục Sở bình ổn lại, ngẩng đầu lên nhìn hình dáng mơ hồ của anh: "Sao anh về muộn thế?"

Cố Tần buông thõng tay, cách cô rất gần, vốn là muốn hôn trán cô.

Lúc này cô đột nhiên ngẩng đầu, chóp mũi hai người đụng nhau, lúc nói chuyện hô hấp nhàn nhạt phả tới, thân hình Cố Tần ngơ ngẩn, sau một khắc liền muốn mất đi lý trí mà hôn cô.

Anh nghiêng đầu, thanh âm khàn khàn: "Lúc đầu anh đặt chuyến bay ngày mai về tiễn Cố Tích. Nhưng tối nay em ở đây, anh chờ không nổi đến mai, nhớ em muốn điên rồi."

Cô im lặng một hồi, nhỏ giọng nói: "Em cũng tới tiễn Tích Tích, cậu ấy mai đi, đêm nay em tới ngủ cùng."

"Anh biết." Anh đưa tay chậm rãi xoa xoa đầu cô, nhẹ hỏi, "Có nhớ anh không?"

Từ đầu đến cuối anh không bật đèn, trong màn đêm ai nấy đều không nhìn rõ biểu lộ của đối phương, gan của Mục Sở lớn hơn chút so với thường ngày.

Cô lầm bầm nói ra lời trong lòng: "Vừa mới nhớ anh."

Thanh âm cô cực nhỏ, nhưng Cố Tần vẫn như cũ nghe rõ từng câu chữ.

Nở nụ cười thỏa mãn, lòng bàn tay anh chạm khẽ vào mặt cô.

Chậm rãi cúi đầu, ghé sát vào tai.

Khi nói chuyện, bờ môi còn hữu ý đụng vào vành tai Mục Sở, hơi thở phả vào nơi cổ cô.

Thanh âm mê hoặc, nhuốm dần nhu tình vô tận: "Hoa Hoa nghĩ một chút, anh gấp gáp về gặp em như vậy, vui không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.