Ngoan, Đừng Chạy

Chương 19: Dọn tới ở nhà họ Cố




Editor: Chanh

Mục Lăng Thành thử thăm dò, hỏi: "Con với Tích Tích tình cảm tốt như vậy, lẽ nào lại nỡ lòng bỏ con bé ở nhà một mình sao?"

Mục Sở suy tư một chút, nghiêm túc gật đầu: "Ba, con thấy ba nói cũng có chút đúng!"

Ngay lúc khóe miệng ba cô sắp vểnh lên, cô không nhanh không chậm nói thêm: "Chúng ta có thể mang Tích Tích đi cùng, vậy là chúng con không phải tách ra nữa."

"... "

Khuôn mặt Mục Lăng Thành có chút cứng ngắc, chớp mắt một cái, ông lại rất "thấm thía" hỏi: "Nhưng ba nghe nói lớp mười hai sẽ khai giảng trước một tháng đấy, lỡ đi chơi có gặp chuyện gì ngoài ý muốn về trễ thì sao?"

Mục Sở nháy mắt, cười ngọt ngào: "Không đâu ba, thành tích của con rất tốt, đứng đầu lớp đó nha! Sẽ không ảnh hưởng đâu ạ."

"... "

Thấy Mục Lăng Thành không nói gì, Mục Sở nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Nam Khanh đang ngồi bên cạnh, kéo tay bà nũng nịu: "Mẹ, mẹ nói gì đi?"

"Tất nhiên là phải đi rồi!"

Tưởng Nam Khanh lấy đuôi tóc bị kẹt trong cổ áo cô ra, nhẹ vuốt.

"Mấy năm trước không phải đều đi với nhau sao, năm nay cũng không thể ngoại lệ được. Là người một nhà thì phải đi cùng nhau."

Mục Sở rất đắc ý, nhìn về phía Mục Lăng Thành với vẻ mặt khiêu khích.

Nhưng mà đối phương lại đang cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý tới cô, không biết đang có tâm trạng gì.

Ngay lúc Mục Sở quyết định không đùa ông nữa, điện thoại cô khẽ rung lên, cô bèn lấy ra nhìn.

Mục tiên sinh sợ vợ: [Chuyển khoản 10000. 00* tệ]

Mục Sở đếm số 0 phía sau, sảng khoái nhận tiền.

*1 vạn tệ = 34 triệu VND

Cô vỗ đùi: "Đúng rồi, hè này con đã đồng ý dạy kèm cho Tích Tích rồi, nếu mà đi du lịch nữa không phải là sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô ấy sao?"

"Đúng đúng đúng, chắc chắn ảnh hưởng rồi." Mục Lăng Thành vội vàng nói: "Ba thấy năm 12 vẫn nên lấy việc học là chính, hay là hè này con cứ qua nhà Tích Tích ở, thuận tiện dạy kèm cho con bé, mình cũng tranh thủ ôn lại kiến thức luôn. Chờ sang năm thi Đại học xong, một nhà ba người chúng ta lại đi chơi, được không?"

Mục Sở sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ: "Việc này, để con suy nghĩ lại chút."

Nửa phút sau, điện thoại Mục Sở khẽ rung lên hai lần.

Mục tiên sinh sợ vợ: [chuyển khoản 10000. 00* tệ]

Mục tiên sinh sợ vợ: [Bảo bối à, 2 vạn tệ cũng không có ít đâu ~]

Khóe môi Mục Sở khẽ cong lên, nhanh chóng trả lời: [Ba thân yêu, vấn đề là 2 cái số này nó không dễ nghe, con sẽ có cảm giác ba đang mắng con (tủi thân.jpg)]

Cô tiếp tục gõ:[Hay là ba cứ chuyển cho con thêm 1 vạn nữa...]

Tin nhắn này còn chưa kịp gửi, ba cô đã nhắn đến

Mục tiên sinh sợ vợ: [Chuyển khoản 222 2.22 tệ]

Cộng với hai cái trước, tổng là 2222 2.22 tệ.

Mục Sở: [...]

Mục tiên sinh sợ vợ: [2 là số đẹp đấy, ngụ ý cho việc có đôi có cặp, nếu thêm sẽ bị thừa.]

Mục Sở: [... ]

Cô cảm thấy ba mình nói câu này có hàm ý bảo cô là người dư thừa.

Mục Sở nhìn vào tài khoản hơn 2 vạn tệ của mình, lại nhớ đến sắp tới sinh nhật của Cố Tần, đúng lúc có thể dùng tới.

Quên đi.

Vì tiền, cô hào phóng một lần.

Không so đo với vị nào đó nhà mình.

- ---

Từ khi Mục Sở tỏ thái độ nói không theo hai người đi du lịch nước ngoài, tâm trạng của Mục Lăng Thành vui hơn Tết.

Nhìn điệu bộ này của ông, Mục Sở cảm thấy, năm nay ba cô mang mẹ ra ngoài du lịch không có ý tốt.

Nói không chừng, biết đâu lại sinh cho cô một đứa em?

Nghĩ đến việc này, Mục Sở tỏ vẻ rất mong đợi.

Hôm nay, cô không nhịn được hỏi mẹ mình có muốn sinh thêm cho cô đứa em cho vui nhà vui cửa không, Tưởng Nam Khanh đang uống nước lập tức phun hết ra ngoài.

Mất nửa ngày mới bình tĩnh lại được, bà khẽ cốc đầu cô con gái của mình: "Nghĩ gì vậy hả? Con lớn vậy rồi mà vẫn muốn mẹ sinh cho một đứa em à?"

Mục Sở khịt mũi xem thường, nhỏ giọng lầm bầm: "Có sao đâu ạ, với điều kiện của nhà mình vẫn nuôi nổi một đứa nữa mà."

"Dù sao thì con vẫn ủng hộ hai tay hai chân!"Mục Sở tỏ thái độ.

Nhìn nhà người ta kìa, Tích Tích còn có anh trai.

Hà cớ gì mà nhà cô lại chỉ có một mình cô?

Không công bằng!!

"Năm nay con lên 12, nếu bây giờ mẹ mang thai thì lúc con thi xong Đại học, nhà chúng ta lại vừa vặn có thêm một thành viên mới." Mục Sở rất chân thành đề nghị.

Tưởng Nam Khanh dở khóc dở cười: "Được rồi được rồi, có con là đủ rồi, sinh gì nữa mà sinh? Con thích thì sau này tự mà sinh."

Mục Sở bỗng bị nghẹn họng, dù gì vẫn là cô gái chưa trải qua sự đời, bỗng nhiên đỏ mặt.

Cô cô cô...  sinh với ai được?

Aizz, sao mẹ lại nói mấy lời này chứ!

Tưởng Nam Khanh tựa hồ cũng ý thức được mình vừa nói gì, bà đang định nói thêm thì phía cầu thang vang lên âm thanh của Mục Lăng Thành: "Mục Sở, con qua đây giải thích cho ba một chút, tờ giấy kẹp trong sách này là sao hả?"

Mục Sở quay đầu, thấy ba mình đang đứng trên bậc thang, tay cầm cuốn "Nhật kí của Annie"

Mục Sở vẫn còn nhớ rõ, cuốn kia là cô tìm được trong thư phòng của ba, cô có cầm lên trường tầm một tuần rồi lại đem trả về chỗ cũ.

Sao mà... bên trong lại có tờ giấy nhỉ?

Mục Lăng Thành cầm tờ giấy, hắng giọng, đọc diễn cảm cho cô nghe: "Bạn học Mục Sở thân mến, tớ là Lý Tiểu Phong ban 7" (Thằng nhãi ranh này!)

"Thật ra thì... tớ thích cậu lâu rồi." (Thích con gái của ông đây, sao cậu không lên trời luôn đi?)

"Chúng ta có thể thêm bạn tốt không?" (Không thể!)

"Wechat của tớ là XXXXXX" (Cảm ơn, nhưng con gái tôi không muốn biết!)

Mục Sở:... 

Tưởng Nam Khanh:... 

- ------------

Bởi vì tờ giấy kia, Mục Sở phải đứng ở phòng khách nghe ba mình giáo huấn một giờ không nghỉ.

Từ việc ông lập nghiệp không dễ dàng, đến mẹ cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày.

Rồi lại nói đến công ơn dưỡng dục cô chục năm trời ngậm đắng nuốt cay.

Không biết sao lại lái qua việc mẹ cô ngày xưa vừa gặp đã nhất kiến chung tình với ông, mãnh liệt triển khai kế hoạch theo đuổi, quấn chặt không buông. Trái tim băng giá của ông cuối cùng cũng bị tan chảy, cố gắng chấp nhận tình cảm chân thành của mẹ.

Tưởng Nam Khanh đang ngồi bên cạnh, nghe được bỗng nhíu mày: "Mục Lăng Thành, em theo đuổi anh bao giờ sao đến em còn không biết vậy? Không phải trước đây anh thích em, còn nghĩ mọi cách để tỏ tình hay sao?"

"Em... nhớ nhầm rồi!" Mục Lăng Thành mặt không biến sắc vẫn bám vững đề tài này, quay lưng với Tưởng Nam Khanh, tiếp tục giáo dục Mục Sở: "Tóm lại, để có được con của ngày hôm nay, những người làm ba làm mẹ chúng ta cũng không dễ dàng gì, phận làm con thì phải biết cảm ơn ơn dưỡng dục của ba mẹ, đừng bị mấy lời ngon tiếng ngọt kia dụ dỗ. Nếu không thì con chính là đứa vô lương tâm, vong ơn bội nghĩa, bất hiếu!"

"... " Mục Sở đáng thương nhìn về phía Tưởng Nam Khanh, ra tín hiệu xin giúp đỡ từ mẹ mình.

Tưởng Nam Khanh đang dựa mình vào ghế sofa, nhịn cười kéo kéo góc áo của Mục Lăng Thành: "Anh giải thích việc này với em đã, em theo đuổi anh bao giờ?"

Rồi lại lén nháy mắt với con gái.

Mục Sở tiếp nhận tín hiệu thành công, ngay lúc ba cô xoay người nhìn về phía mẹ, lặng lẽ chuồn lên lầu.

Mục Lăng Thành không phát hiện ra, ngồi xuống cạnh Tưởng Nam Khanh, nghiêm túc nói: "Lúc học Đại học, có phải em ở trước mặt tất cả mọi người đơn phương tuyên bố, em là bạn gái của anh không?

Tưởng Nam Khanh nhớ lại, gật đầu.

Lúc ấy bà đến hội trường buổi tiệc tối đón người mới với bạn, vì không có vé nên bị người của Hội học sinh chặn ngay cửa.

Khi đó Mục Lăng Thành là chủ tịch Hội học sinh, vì muốn vào nên bà đành giả mạo bạn gái của ông.

Khóe môi Mục Lăng Thành khẽ cong, lại hỏi: "Sau này, có phải em lại bay từ nước ngoài về, mặc áo cưới, đứng ở sảnh công ty cầu hôn anh không?"

Tưởng Nam Khanh lại gật đầu, giải thích: "Đó là... "

"Từ đó suy ra... " Mục Lăng Thành ngắt lời bà, "Anh hoàn toàn có đủ điều kiện để nghi ngờ việc em thích thầm anh trước, nói em nhất kiến chung tình, theo đuổi vồ vập tới tấp, quấn lấy không buông, thích anh đến chết đi sống lại cũng không điêu ngoa chút nào!"

Tưởng Nam Khanh: "...  "

Tâm tình Mục Lăng Thành không tệ, lại nghĩ tới việc khai thông tư tưởng cho cô con gái nhà mình còn chưa kết thúc, quay đầu lại - - - người đâu rồi?

Ông đứng dưới ngước mặt lên lầu gọi lớn: "Sở Sở, con xuống đây mau, ba còn chưa nói xong đâu."

Mục Sở vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng ông gọi, dứt khoát đeo tai nghe vào!

- -----

Trời về khuya, nhiệt độ giảm thấp. Trên vòm trời tối tăm còn điểm xuyết rải rác vài ngôi sao thưa thớt, ánh đèn nháy rực rỡ từ các ngôi biệt thự đua nhau sáng lấp lánh, tựa như những chú cá vàng nhỏ chơi đùa trong bể nước.

Mục Lăng Thành vừa ngủ được một lát thì bị ác mộng dọa tỉnh, đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy.

Ngồi ngu ngơ nhìn chằm chằm vào trần nhà nửa ngày, ông lật chăn ra, giọng điệu sâu xa: "Bà xã, anh vừa mơ thấy Sở Sở nhà chúng ta lập gia đình!"

Lúc này Tưởng Nam Khanh vẫn chưa ngủ, đang ngồi dựa vào đầu giường xem tạp chí thời trang, nghe vậy bèn liếc mắt nhìn ông chồng của mình một cái, không nói gì.

Sắc mặt Mục Lăng Thành không tốt lắm.

Ông tung hoành trên thương trường nhiều năm, ở bên ngoài hô mưa gọi gió, ăn nói đều rất có ý có tứ.

Nhưng về đến nhà lại cởi lớp vỏ bọc gai góc ấy, trở thành người đàn ông thực thụ của gia đình, rất ít khi nổi nóng, càng không đem những chuyện không vui ở ngoài kia về nhà trút giận.

Có thể lúc này, trên mặt ông biểu lộ mấy phần nghiêm túc, cả người nhìn ủ rũ buồn bã, không chút sức sống.

Tưởng Nam Khanh rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của ông.

Đặt cuốn tạp chí xuống, bà đi qua ôm lấy chồng mình, dựa vào ngực ông khẽ an ủi: "Người xưa nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó quả thực không sai mà. Cái tờ giấy kia rõ ràng là ngay cả con bé cũng không biết, nếu không thì anh làm sao mà phát hiện được? Sở Sở cũng không còn bé nữa, nó tự có suy nghĩ có riêng mình, anh đừng quan tâm."

"Con bé chưa từng trải, lại không có kinh nghiệm sống, chẳng may bị thằng ất ơ nào đó lừa mất thì sao?"

Mục Lăng Thành càng nghĩ càng không yên lòng, "Em nói xem liệu việc con bé không chịu đi du lịch với chúng ta có phải là muốn ở nhà để hẹn hò yêu đương không?"

Tưởng Nam Khanh nhất thời im lặng: "Không phải là anh không cho con bé đi theo hay sao?"

"Hai chuyện này khác nhau!" Mục Lăng Thành nói, "Bây giờ đột nhiên anh cảm thấy, vốn dĩ con bé đã không muốn đi, còn lừa mất hai vạn của anh. Chẳng may nó lại dùng trên người của một thằng cà lơ phất phơ nào đó thì phải làm gì bây giờ?"

Mục Lăng Thành quả thực càng nghĩ càng loạn, ông dứt khoát xuống giường: "Không được, anh phải gọi cho Tần Tần, nghỉ hè con bé qua nhà bên kia ở, phải nhờ thằng bé trông coi cẩn thận mới được!"

- ----

Lúc này Cố Tần còn đang ở thư phòng cùng ba mình bàn về hạng mục Thủy Lĩnh.

Điện thoại trong túi khẽ rung, anh cầm ra nhìn, hơi bất ngờ: "Chú Mục, sao giờ này chú còn gọi cho cháu vậy?"

Cố Ngôn Thanh chống tay, hất cằm ra hiệu cho anh.

Bên kia truyền đến thanh âm của Mục Lăng Thành: "Tần Tần chưa ngủ sao?"

"Dạ cháu chưa, chú gọi có việc gì không ạ?"

"Chuyện là vầy... " Bên kia trầm mặc một lúc, lại nói: "Chú và dì sắp tới định đi nghỉ phép, Sở Sở nói muốn dạy kèm cho Tích Tích, nên chú định để con bé ở nhà cháu một thời gian ngắn."

"Vừa vặn đúng lúc cháu cũng ở nhà, chú muốn cháu chú ý xem động tĩnh của con bé một chút, xem nó... có yêu đương gì không."

Cố Tần ngẩn người ra mấy giây, lại nghe Mục Lăng Thành nói: "Hôm nay chú vô tình thấy được một bức thư tình của ai đó gửi cho con bé bị kẹp trong sách, nên có chút không yên lòng, sợ con bé yêu sớm, cháu để mắt đến nó thì chú cũng yên tâm phần nào."

Đợi một hồi vẫn thấy bên kia không có động tĩnh gì, Mục Lăng Thành khẽ hỏi: "Tần Tần? Cháu nghe chú nói gì không?"

Cố Tần hoàn hồn, nhanh chóng trả lời: "Được ạ, cháu biết rồi."

Cúp điện thoại, Cố Tần thấy khóe môi ba mình đang vểnh lên, đứng dậy khỏi bàn làm việc, nói ẩn ý: "Ông ấy tìm đúng người rồi đấy."

Rồi ông cầm cốc nước đi ra khỏi thư phòng.

Cố Tần ngồi xuống ghế làm việc, đầu ngón tay khẽ gõ gõ lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

- -------

Buổi sáng ba ngày sau, Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh rời khỏi thành phố C.

Sau khi đến sân bay tiễn họ, Mục Sở lập tức bị Cố Tần chở đến nhà họ Cố.

Sắc trời còn sớm, Cố Tích bây giờ còn ngủ chưa có dậy, bên trong biệt thự Cố gia rất yên tĩnh, còn nghe được cả tiếng chim hót líu lo.

Thang máy mở ra, Cố Tần kéo hành lí và cô vào.

"Ba mẹ anh vừa đi Úc hôm qua, có dự án bên đấy, chắc cũng phải mất kha khá thời gian mới xong được."

Mục Sở bất ngờ nhìn về phía anh: "Vậy trong nhà giờ chỉ còn hai anh em bọn anh thôi hả?"

"Bây giờ không phải còn có em nữa hay sao?" Khóe môi Cố Tần khẽ cong, hỏi cô, "Em muốn ngủ phòng riêng hay chung phòng với Tích Tích?"

Mục Sở nghĩ nghĩ, đáp: "Sao cũng được à."

Cố Tần từ chối cho ý kiến.

Thang máy dừng ở tầng ba, hai người bước ra ngoài.

Ra thang máy rẽ phải là phòng của Cố Tích và phòng luyện đàn.

Phía tây là phòng Cố Tần và thư phòng.

Ngoài ra, cuối hành lang phân cách khu Đông – Tây, hai bên đều có một phòng dành cho khách.

Hai chiếc cửa sổ lớn đầu hành lang đều được mở ra, gió hè khẽ lùa vào, xung quanh vừa yên tĩnh vừa thanh bình.

Có vài người giúp việc đang quét dọn, thấy hai người liền mỉm cười chào hỏi.

Cố Tần khẽ gật đầu, đưa cô đến cửa phòng Cố Tích, gõ cửa: "Dậy nhanh!"

Rồi cũng không ở lại, đưa Mục Sở về căn phòng phía tây.

Cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng ngủ, cằm anh khẽ hếch lên: "Em ở phòng này đi, bên trong đã quét dọn sạch sẽ, đồ dùng cũng đầy đủ hết rồi."

Vừa mới dứt lời, anh khẽ ngáp một cái, lười biếng dựa vào tường, nâng tay lên nhìn đồng hồ, mới bảy rưỡi sáng: "Hôm nay dậy hơi sớm, em dọn dẹp đồ đạc rồi ngủ tiếp đi."

Thấy anh ngáp, Mục Sở bất giác cũng ngáp theo.

Cô mở to mắt nhìn anh: "Anh buồn ngủ thế rồi còn gõ phòng Tích Tích làm gì?"

Cố Tần mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: "Em thấy con bé có dậy không?"

Mục Sở:... 

Anh lần sau tốt nhất đừng gõ cửa phòng em, nếu không thì anh xong đời rồi!

"Em bị khó chịu khi rời giường đấy!"

Mục Sở nghiêm túc cảnh báo anh.

Cố Tần cười nhẹ, xoa xoa đầu cô: "Đi vào đi."

Mục Sở đứng im không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn anh.

Cố Tần thấy bộ dạng cô muốn nói rồi lại thôi, bèn nhướng mày: "Có chuyện gì muốn nói với anh sao?"

Cô khẽ xòe tay ra, giọng điệu mang theo chút lấy lòng: "Anh à, trước đây không phải anh hứa là nếu em qua đây dạy kèm cho Tích Tích, anh sẽ trả "cái kia" cho em sao?"

Cố Tần vỗ một cái vào lòng bàn tay cô: "Gấp làm gì? Bao giờ hết hè thì anh trả em!"

Hai mắt Mục Sở mở to, không được vui cho lắm: "Em đã từ chối cơ hội đi du lịch với ba mẹ để đến đây giúp Tích Tích học bù, haizzz, người ta có lòng thành như thế mà ai kia còn không biết giữ chứ tín cơ... "

Đôi chân dài của Cố Tần khẽ đan chéo vào nhau, ngoắc môi: "Anh của em rất trọng chữ tín, nghỉ hè xong nhất định sẽ đưa thư cho em."

Mục Sở nhìn thái độ cứng rắn của anh, cũng lười đôi co, dù sao hè này cô ở đây, chả nhẽ lại không trộm nó về được?

Nghĩ như vậy, cô cũng không so đo với Cố Tần, trực tiếp mở cửa đi vào phòng.

Đóng cửa rồi, cô mới chợt nhận ra... 

Căn phòng này, hình như sát vách với phòng ngủ của Cố Tần thì phải?

Cô vô thức nghiêng đầu, nhìn về phía bức tường đầu giường kia...

*Editor có lời muốn nói:

Gần 3k rưỡi chữ các nàng ơiiii, cầu vote cầu voteee. 

Dạo gần đây sức khỏe của mình không được tốt lắm, nên đôi lúc sẽ không kịp edit chương cho các nàng được, thông cảm cho Chanh xíu nhea ~ Mình sẽ cố gắng cóp nhặt ngày này một tí ngày kia một tẹo để có chương mới cho các nàng sớm nhất có thể. Mong mng đừng quên Chanh nhaaaa. Lò véeeee


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.