Đêm đó sau khi về nhà, Nhiễm Nhị chui đầu vào phòng ngủ không chịu ra, nương theo ánh sáng trên bàn, tòa lâu đài Hogwarts được xếp bằng khối gỗ vẫn được đặt trong túi trong suốt đặt trên tủ đầu giường.
Nhiễm Nhị im lặng chạm vào hai khúc gỗ, trên giường vẫn còn mấy mảnh vụn để lại sau quá trình lắp ghép.
Cô mở hộp giấy ra nhìn xem có hướng dẫn không thì thấy một tờ giấy giữa không trung bay xuống.
Nhiễm Nhị nhặt lên xem, khóe miệng nở nụ cười, chữ viết thanh tú đoan trang, giống như hàng chữ mẫu mà khi còn nhỏ Nhiễm Dặc Hàng bắt cô viết thư pháp vậy.
Quả nhiên là nét chữ giống nết người.
Cô tò mò, lật mấy túi khác, mỗi túi đều có một tờ giấy như vậy do cùng một người viết ra.
Bỗng nhiên cửa bị mở ra.
“Nhị Nhị, không phải cậu nói sẽ đưa trái cây về cho tớ ăn hay sao? Sao ngay đến cả một quả cam cũng không có thế?”. Đam Mỹ Hài
Người chưa xuất hiện mà giọng nói đã tới trước rồi.
Kiều Nghiễn Phi mới tắm xong thấy vẻ mặt của Nhiễm Nhị như có mùa xuân về, thất thần, hai tai không nghe thấy, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Cô ấy hận rèn sắt không thành thép lắc đầu, nảy ra ý nghĩ, nhón chân đi tới, cúi đầu nhìn.
To giọng đọc lên: “Nếu em không giận thì nhận lấy quà của tôi đi ___ Mặt cười mặt cười mặt cười!”
Bỗng nhiên giật mình.
Nhiễm Nhị đỏ mặt nắm chặt tờ giấy trong tay.
Cái đồ Kiều Nghiễn Phi đáng chết! Vậy mà dám đọc to mấy cái gương mặt cười đó.
….
Hôm sau ban nhạc bốn rưỡi chiều đã đến, Nhiễm Nhị đến ngoài cửa sổ. Người chỉ huy nói: “Nhị Nhị, kéo dây đi”
“Nhị Nhị, ngốc gì đó?”
“Nhị Nhị kéo sai một nốt rồi!”
Nhiễm Nhị bị chỉ huy nhìn đến mức cả người đều đau.
“Nhị Nhị sao không tập trung vậy? Cơ thể không được khỏe à?” Nhiễm Nhị cười thẹn thùng, không phải không khỏe mà là đầu óc không được tỉnh táo, sau khi tam làm là thời gian khó khăn nhất!
“Em đi vệ sinh một lát.” Nhiễm Nhị đi ra ngoài cửa lấy di động trong túi ra. Cô đứng ở hành lang vào xem wechat của Lâm Trạm, mười phút trước anh có gửi tin nhắn cho cô, di động của cô rung lên nên trái tim cứ quay cuồng. Giờ phút này đứng ở bên cạnh kệ ăn vặt trong siêu thị, Lâm Trạm đang nhìn wechat của Nhiễm Nhị đợi cô trả lời.
____ Yakult, quả quả tích, cá mập giòn.
Yakult thì anh biết, quả quả tích là sữa chua anh vẫn còn nhớ nhưng cá mập giòn là cái gì?
Vừa nói xong, anh đã nhắn lại là: “Tôi đứng ở siêu thị đối diện chỗ ban nhạc chờ em, em thích đồ ăn vặt gì?”
Lâm Trạm nhớ rõ cô nương này thích ăn vặt nhất, cứ tùy tiện ôm đại một túi là được nhưng anh nhìn ba chữ cá mập giòn này cảm thấy khó hiểu. Đi qua kệ hàng để khoai tây chiên, bánh quy, chocolate, hạch đào… Đến kệ hàng cuối cùng anh thấy có nhân viên mặc đồ màu đỏ, Lâm Trạm do dự một lát không biết nên hỏi hay không, anh cảm thấy giờ mà hỏi “Xin hỏi cá mập giòn là cái gì?” thì có hơi quên mùa, cho nên cứ lấy đại một thứ. Đến khi tính tiền, Lâm Trạm cúi đầu xuống nhìn điện thoại bấm. [ HoSee: Tối nay muốn đi đâu ăn?]
Tí tách ____
Nhiễm Nhị vừa đi ra khói phòng tập đã cầm di động lên.
[Lỗ tai nhỏ: Anh ăn lẩu được không?]
[HoSee: Tôi ăn gì cũng được nghe em hết.]
[Lỗ tai nhỏ: Bắc Hải có lẩu không? Ăn ngon cực kỳ ý.]
[Hosee: Có]
Nhiễm Nhị ôm di động, cảm thấy mỹ mãn, mùa đông ăn lẩu là hợp lắm à nha! Tí tách, lại là anh.
[HoSee: Em đừng mua cái gì cả, cũng đừng lấy thẻ hội viên, tôi mời.] Nhiễm Nhị cười ngây ngô, khôi phục biểu cảm cứ như thế vui vẻ mà quyết định.
Cho dù có người cướp đi mua đơn vẫn là anh chứ. Rốt cuộc mấy ngày trước trên weibo có cuộc đấu tranh đoạt đơn mua tranh làm ra mạng người đó. Nhưng cô không ngờ đến tình yêu mới chớm nở đã đến làm cho vai nam chính của mình tức giận, huyết áp tăng cao đi đời nhà ma.