Tuy A Thận chậm một chút, nhưng vẫn luôn rất vững vàng, an toàn chuyền bóng bay cho Hàn Sóc. 1 Cô hít thở sâu, mang theo bóng với tư thế... không được đẹp mắt cho lắm. Giữa đường có vài lần suýt nữa thất bại, may mà,1đều cắn răng vượt qua được. Khi khoảng cách vẫn còn 1 mét. Anh ta bỗng nhiên giơ tay ra đón lấy, cũng không biết do chạy quá mệt, hay bị choáng váng bởi ánh mặt trời gay gắt, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đưa8tay ra. Lòng bàn tay chạm vào nhau, hai bên đều mang theo nhiệt độ cơ thể của mình.
Hàn Sóc sửng sốt.
“Cẩn thận!” Chu Dịch hô lên.
Cô mới phát hiện ra bong bóng suýt chút nữa đã rơi xuống đất, cô vội vàng cứu vãn, may mà đã2cứu lại về được. Hàn Sóc thở phào, thu tay về, tự đi hết 1 mét cuối cùng.
Bàn tay trống rỗng, ánh mắt Chu Dịch ảm đạm.
Khi trao bóng, thân thể khó tránh có sự tiếp xúc với nhau.
Hàn Sóc nôn nóng: “Anh xích qua trái một chút...4qua bên trái một chút nữa... lố rồi...”
Cơ thể mềm mại ấm áp, tuy khung cảnh không đúng, nhưng Chu Dịch vẫn rất hưởng thụ.
Người quen thuộc, mùi vị quen thuộc, và... cảm giác quen thuộc. Cảm giác rung động truyền ra từ tận sâu trong linh hồn cùng với sự dịu dàng dâng trào trong huyết quản, khiến Chu Dịch không thể nhìn thẳng vào con tim của mình.
Hắn thích Hàn Sóc.
Kiểu thích này, trải qua quá trình lên men dài, không những không biến mất, mà ngược lại ngày càng càng rõ nét, thể hiện rõ ra bên ngoài.
Cũng có thể, đã đậm đặc đến mức, có thể gọi là “yêu”! Sáu năm trước, hắn chưa từng nhìn thẳng vào trái tim mình, xem như trò chơi.
Sáu năm sau, cô lại không thèm nhìn hắn dù chỉ một lần.
Trách ai?
Là kiệt tác do hắn làm ra!
Tống Bạch không mắng nhầm, hắn đúng là đáng đời! Hàn Sóc thấy Chu Dịch lề mề chậm chạp, những tổ khác đã sắp đuổi kịp rồi. Niềm khao khát chiến thắng bị đánh thức, cô nổi cơn tức giận, tắt micro trước ngực, cắn răng nghiến lợi: “Chu Dịch, rốt cuộc anh muốn làm gì? Không muốn chơi đàng hoàng thì cút đi cho tôi...”
Hắn tỉnh táo lại ngay tức khắc, không dám chậm trễ thêm, cong chân xuống liền đón được bóng bay ngay, không tốn một chút sức nào.
Hàn Sóc đang nóng điên người: “...” Fuck! Âm thầm giơ ngón tay giữa.
Cuộc thi kết thúc, gia đình Lâm Thi Thi hoàn thành trong thời gian ngắn nhất. Hàn Sóc xếp thứ hai, ít ra cũng có một túi gấm.
Chu Dịch ngồi xổm xuống, giơ bàn tay lên với cậu bé. “Gì đây?” A Thận nhìn lại với vẻ mặt khó hiểu.
“Lúc này không phải nên give me five sao?”
“... Ô.” Giơ bàn tay nhỏ lên, đập nhẹ. Nhưng trong nội thâm lại âm thầm chê bai: Thật ấu trĩ. Nếu Chu Dịch biết con trai ruột đánh giá mình như thế, chắc sẽ trào máu họng mất. Nhận được thông tin nhắc nhở, bắt đầu hành trình tìm báu vật.
Ban đầu là hành động cùng nhau, nhưng có quá nhiều đường, chỗ cũng lớn, Hàn Sóc đề nghị: “Tốt nhất nên chia nhau ra hành động.”
A Thận gật đầu, cậu bé cũng nghĩ như vậy.
Chu Dịch cau mày, tuy không đồng ý cho lắm, nhưng không có dũng cảm phản bác lại, chỉ hỏi: “Chia nhau ra thế nào?”
“Tất nhiên là tôi với con trai.”
“Thế, anh một mình à?” Chu Dịch nhún vai.
Hàn Sóc liếc nhìn hắn đầy lạnh lùng: “Có vấn đề gì sao?” “Không...không có vấn đề...” Dù có vấn đề anh ta cũng không dám lên tiếng. Hết cách rồi, anh ta muốn nuông chiều cô, nghe theo ý cô, cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.
Chu Dịch cảm thấy, e rằng bản thân hắn đã bị ngược đến nghiện rồi. Nhưng hình như cảm giác này cũng... không tồi?
Chớp mắt, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua. Chu Dịch vác rương châu báu trở về sân phơi thóc, đón lấy hắn là khuôn mặt tươi cười của người dẫn chương trình Ake, “Chúc mừng ba của A Thận là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ!”
Chu Dịch tung hoa trong lòng, không phải vui vì chiến thắng, mà bởi vì một câu “ba của A Thận” của đối phương. “Họ đâu?” Chu đại tổng tài hiếm khi cũng có lúc hiền hòa dễ gần như thế. Ake kinh ngạc: “Bốn tổ khác vẫn còn chưa về...” “Không phải, tôi hỏi bà xã và con trai tôi.”
Tiếng “bà xã” kia khiến Ake giật mình, nhưng suy nghĩ lại, nói không chừng đây là cách xưng hô đùa giỡn của tình nhân với nhau. Chẳng phải cư dân mạng cũng thường gọi nhau là “ông xã bà xã” đấy sao, có gì mới lạ đâu?
Ake cũng giống như những người khác, sau khi biết được thân phận của Chu Dịch, đều cho rằng Hàn Sóc chẳng qua chỉ là một “người tình” không có danh phận.
“Chẳng phải họ đi cùng với ngài hay sao?” Dùng luôn cả kính ngữ. Chu Dịch cau mày, cũng tức là, hai mẹ con vẫn chưa trở về.
Chớp mắt, 20 phút nữa đã trôi qua. Gia đình Lâm Thi Thi cũng đã trở về. Vẻ mặt Chu Dịch càng ngày càng không tốt. Mãi đến khi những gia đình khác cũng lần lượt trở về, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hàn Sóc đầu, hắn liền biết chuyện xấu rồi!
Cuối cùng, hai người quay phim đi cùng Hàn Sóc và A Thận đều đã trở về, nhưng vẫn không thấy hai mẹ con họ đâu.
“Người đâu?” Chu Dịch chất vấn. Hai người quay phim nhìn nhau ngơ ngác, trong lòng biết không thể đắc tội với Chu Dịch được: “Ai ạ?”
“Hàn Sóc và A Thận.” “Chẳng phải họ đã về trước rồi sao?” “Về rồi?” Chu Dịch cười lạnh. Không thèm quan tâm xung quanh vẫn còn rất nhiều máy quay, hắn nổi cơn tam bành: “Mẹ nó anh tìm cho tôi xem thử đi!”
Nhân viên quay phim bị phun nước bọt đầy mặt tìm kiếm xung quanh, không thấy bóng dáng của hai mẹ con Hàn Sóc, lúc này mới nhận ra chuyện không ổn, bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
“Máy móc của chúng tôi có chút vấn đều nên định trở về đổi máy khác. Lúc đó đang trên đường trở về rồi, cô Hàn nói không cần đi theo, nên chúng tôi...”
Chu Dịch ép bản thân bình tĩnh trở lại: “Các người tách nhau ra ở đâu?” “Ở phía trước không xa, ở vị trí khoảng 2000-3000 mét.”
“Đưa tôi qua đó.” “À, vâng!”
Chu Dịch cất bước, hai nhân viên quay phim không dám chậm trễ, đi lên phía trước dẫn đường.
Những người còn lại nhìn nhau ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.