Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1206: Nhìn anh là tôi thấy ghê tởm




Độ hot của Dạ Ảnh Hậu và Diệu Thiên Vương còn chưa hạ xuống thì tin tức “Hoa sơn trà” giành được giải Gấu Vàng và Hàn Sóc vinh dự nhận1được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất đã nhanh chóng

truyền về trong nước khiến cho một vòng sóng nhiệt nữa lại nổi lên cuồn cuộn. Đồng thời khiến cho mọi8người chẳng buồn quan tâm tới tin tức Lâm Gia Giai bị ngã trên thảm đỏ nữa. “Tuy rằng tôi không thích Hàn Sóc, nhưng không thể không thừa nhận rằng2cô ấy đã chiến thắng một cách đẹp mắt trong việc vượt qua quá khứ.”

“Không biết sắp tới có phải sẽ ra vài cuốn sách ăn theo hay không? Luận về4việc là tội phạm hút ma túy, bị buộc phải rời khỏi giới giải trí, thể mà cô ấy đã thực sự làm được chuyện này...” “Lầu trên quả đúng là người đẩy gió sắc tình trên Wechat đấy.” “Hút thuốc phiện thì cả đời này vẫn cứ mang tiếng xấu, cho dù có trở thành Ảnh Hậu thì vẫn cứ là xì ke.”

“Anh Sóc V578*! Không cần quan tâm mấy lời bôi nhọ, bọn em sẽ mãi mãi ủng hộ anh.”

* V578: Uy vũ bá đạo.

“Không phải fan, chỉ là thích kỹ thuật diễn của Chole một cách đơn thuần, quả xứng với cái danh Ảnh Hậu.” “Từ nay về sau, Hoa Hạ của chúng ta lại có thêm một gương mặt nổi tiếng thế giới rồi!” “Đồng thời nhận được cả hai cái cúp Gấu Vàng và Gấu Bạc, không còn gì nghi ngờ về thực lực nữa, về những cái khác... không đáng để soi xét.”

“Đã từng xem “Hoa sơn trà, một câu chuyện xưa thật đẹp, người cũng thật đẹp, không muốn chửi bới vô cớ.”

Tuy rằng không thiếu sự bôi nhọ nhưng cũng tốt hơn nhiều so với tình hình bị cả cộng đồng mạng chửi bới trước đây. Lúc này, Tinh Huy chẳng buồn quan tâm tới thái độ của mọi người mà dẫn dắt dư luận, bắt đầu từ “bức ảnh chụp hút thuốc phiện” đến việc bị dán nhãn “diễn viên cởi đồ” trong “Hoa sơn trà”, từng sách lược tẩy trắng đều được thi triển.

Lần này, gần như không mất một chút sức lực nào cả, dù sao thì hai cái cúp sáng chói lọi bày ra trước mắt cũng đủ để kéo giãn khoảng cách giữa Hàn Sóc và các tiểu hoa đán trong nước tới vạn dặm.

Mà người như Lâm Gia Giai thì càng cưỡi ngựa cũng chẳng bắt kịp. Liên hoan phim kéo dài suốt mười ngày. Thời gian này, các bộ phim được chọn lựa đều công chiếu cho mọi người cùng xem. Hôm sau, sau khi tham dự tiệc liên hoan buổi tối xong thì sang ngày thứ ba, Hàn Sóc liền chuẩn bị rời đi. Đồng hành với cô còn có người đại diện Triệu Thu. “Baby, đừng quên tôi đấy nhé!” David ôm cô vào lòng, trong đáy mắt hiện lên vẻ lưu luyến không rời. Ông ta phải về nước, văn phòng làm việc ở Hollywood chỉ mới vừa đi vào quỹ đạo, chưa có năng lực tự vận hành, nhất định phải có người quản lý.

Hàn Sóc vỗ vai ông ta, “Yên tâm đi, tôi sẽ không nhớ đâu.”

“Ôi trời, em nói thể làm tôi thấy đau lòng quá.”

Hàn Sóc rời khỏi cái ôm của người đàn ông, “Chỉ đùa tí thôi mà, đừng cho là thật chứ.”

“Well, vậy tôi đi đây.” David đeo ba lô lên.

Hàn Sóc vẫy tay với ông ta, nhìn theo bóng dáng ông ta khuất dần sau cửa kiểm tra an ninh. “Đi thôi chị Thu, vào phòng chờ, còn ba tiếng nữa thôi, vừa vặn ngủ được một giấc.”

Nói xong liền đi về phía phòng chờ VIP.

Triệu Thu giậm chân, đi theo sau, “Em thật sự không định quay về thủ đô sao?”

Hàn Sóc hơi dừng bước, quay đầu nhìn chị ta, trong đáy mắt ngập đầy nước mắt, là do cô vừa mới ngáp một cái, “Có vấn đề gì ư?” “Rõ ràng em biết là có thể nhờ cơn gió lành của việc giành giải thưởng này để tẩy trắng cho mình, quay về giới giải trí Hoa Hạ, tại sao lại không làm?” “Không cần thiết.”

“A Sóc, em...” Đừng ngoan cố nữa. “Chị Thu à, em đã rất tỉnh táo và biết mình muốn làm gì, chị có hiểu không?” Triệu Thu mím môi, “Nói thật, bây giờ càng ngày chị càng không hiểu nổi em.” “Thật ư?” Hàn Sóc nhếch môi, “Thế sau này em đi theo phong cách thần bí đi, có được không?” “... Chẳng ra sao hết.” “Well,“ Người phụ nữ nhún vai tỏ vẻ không để ý, “Coi như em chưa nói gì đi.”

“A Sóc, em...” “Suỵt! Chị Thu à, em muốn ngủ, bên Ma Rốc cứ không ngừng thúc giục, một lúc nữa là máy bay cất cánh rồi, em cần phải nghỉ ngơi, OK?”

Triệu Thu thở dài, lặng lẽ nhét thư mời tham gia phim điện ảnh và gameshow vừa mới lấy ra vào lại trong túi.

Thôi...

Giờ Berlin, hai giờ chiều. Chuyến bay đi Ma Rốc đến muộn, Hàn Sóc ngáp một cái, “Chúng ta vẫn nên quay về tiếp tục ngủ thôi.”

Triệu Thu “ùm” một tiếng. Giờ chị ta đã bị vị tổ tông này rèn luyện cho đến mức không biết giận là gì.

“Chị Thu, chị đi vào trước đi, em đi toilet cái đã.” “Khoan đã! Mang theo khẩu trang và mũ đi, nay đã khác xưa rồi, phải biết giấu mình đúng lúc.”

“Rồi.” Hàn Sóc nhận lấy đồ hóa trang, “Nghe lời chị.”

Vừa đi vừa đeo lên.

Đi tới chỗ ngoặt liền bất ngờ đụng phải một người, cô cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói một câu “Sorry” vô cùng lễ phép.

“Sao vậy, người quen cũ gặp lại mà cũng chẳng nhìn nhau lấy một cái ư?” m thanh hài hước của người đàn ông xen vài phần lạnh lùng, như một cơn ác mộng đáng sợ ập thẳng vào mặt. Hàn Sóc lập tức ngẩng đầu lên, đồng tử co lại.

“Chu - Dịch?” “Đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?” Cô lập tức xoay người đi.

Người đàn ông sải bước chân đuổi theo, chắn đường cô, “Chạy gì chứ?”

“Tôi nhìn anh là thấy ghê tởm.“.

“Nhất định cứ phải nói như thế sao?” Ấn đường của người đàn ông nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi.

Hàn Sóc không muốn dây dưa lằng nhằng, thấp giọng mắng một câu, “Cút ra!”

“Ha... Có được giải thưởng Gấu Bạc nên nói chuyện cũng tự tin phết nhỉ?” “Chu Dịch.” Cô gọi tên hắn, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét dày đặc, “Nếu có thể, tôi thật sự, thật sự, thật sự, không muốn nhìn thấy anh.”

Sắc mặt người đàn ông lạnh xuống, huyệt thái dương không ngừng giật giật đến phát đau.

“Thế nên, xin anh hãy tránh ra, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi, được chứ?”

Giọng điệu vừa trưng cầu vừa thương lượng, không ẩm không nóng mà lạnh nhạt đến mức khiến người ta thấy lạnh thấu tim.

Chu Dịch nhìn cô chăm chú: “Năm năm trước, em đã chạy trốn, năm năm sau, em còn muốn tiếp tục trốn thêm lần nữa sao?”

“Trốn ư?” Hàn Sóc đón nhận ánh mắt soi mói của hắn, bên môi chậm rãi nở một nụ cười lạnh, “Anh mà cũng xứng sao?”

“Nếu tôi không xứng, vậy năm năm trước, tại sao em lại chạy trốn chứ?” “Bởi vì fan của tôi đòi một câu trả lời thỏa đáng, cư dân mạng cần một sự trấn an, thế nên, tôi rời đi.”

“Chỉ như vậy?”

“Không thì vì sao chứ?” Hàn Sóc bước lên trước nửa bước, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, “Vì anh chắc?” Ánh mắt người đàn ông trở nên hung ác, gò má như sắt. “Chu Dịch, đừng có đánh giá mình cao quá, ở chỗ này của tôi,“ Hàn Sóc vỗ lên ngực mình, “Anh... chẳng là cái thá gì hết.” Đồng tử co chặt, trái tim như bị kim đâm vào, câu “anh chẳng là cái thá gì hết” không khác gì một cái tát chát chúa hạ xuống mặt người đàn ông, ngoại trừ đau còn là cảm giác xấu hổ vô tận. Chu Dịch siết chặt nắm tay, cả người run rẩy. “Em... nói... láo!” Hàn Sóc cười lạnh, nhìn thấy dáng vẻ tức tối mà lại không thể không kiềm chế của hắn, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy cực kỳ khuây khỏa.

“Em dám nói em không có một chút tình cảm nào với tôi không?”

“Tình cảm ư?” Cô cười, vì đang đeo khẩu trang nên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cong lên, “Ngủ với nhau nghĩa là có tình cảm à? Tôi không được đa tình chắc?”

Chu Dịch túm lấy cổ tay cô, càng lúc càng siết chặt lại, hai mắt như muốn phun ra lửa: “Em có ý gì hả?” “Nghe mà không hiểu thì chứng tỏ anh là đồ ngu.” Hất văng ra, vòng qua bên cạnh hắn mà đi.

“Hàn Sóc, bức ảnh kia không phải do tôi đăng lên mạng, trước nay tôi chưa từng nghĩ sẽ hại em!”

“Ồ?” Dừng bước, xoay người, nhìn hắn cười như có như không, “Không phải anh, vậy đó là ai?” Người đàn ông im lặng, trên gương mặt âm u xuất hiện một khoảng tối tăm như thể sa vào vũng bùn, chỉ chần chừ một chút liền không thể thoát ra được nữa.

Trong mắt Hàn Sóc hiện lên vẻ trào phúng. “Tôi... tạm thời không thể nói cho em biết là ai, nhưng chuyện này Tinh Huy cũng không thể thoát được liên quan!” Giọng Chu Dịch hơi hạ xuống, không biết vì chột dạ hay là vì áy náy nữa, “Em... đã ký hợp đồng rồi, sau này nhớ nhìn xa trông rộng một chút, đừng quá tin tưởng người ngoài.” “Anh có lập trường gì mà nói mấy lời này với tôi chứ? Định châm ngòi ly gián à? Hay là muốn đền bù thua thiệt?”

“Tôi...” “Well, đều không quan trọng, bởi vì, tôi không tin bất kỳ lời nào của anh!”

“Đứng lại!” Chu Dịch dừng một chút, “Em đi đâu hả?”

Hàn Sóc quay đầu đi, chỉ cần nhìn người này thêm một chút thôi là cô cũng cảm thấy ghê tởm rồi.

Sự xuất hiện của Chu Dịch cùng một đồng hành động làm bộ làm tịch của hắn như nhắc nhở cô rằng năm xưa cô đã ngu xuẩn tới mức nào.

“Nhìn tôi! Nói đi!” Duỗi tay giữ chặt cằm cô, người đàn ông đã sắp phát điên rồi, đôi mắt lạnh lẽo đến mức như muốn ăn thịt người. Hàn Sóc lại chẳng hề nao núng. Cô còn từng thấy dáng vẻ càng khủng bố hơn thế này của hắn, đã sớm thành thói quen rồi.

Lần đầu tiên có thể sẽ thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

Lần thứ hai rồi lần thứ ba... sẽ lại cảm thấy bình thường mà thôi.

“Anh kia làm gì thế hả?” Triệu Thu tức giận quát một câu, chạy tới, đập lên tay Chu Dịch.

Bốp. Một âm thanh giòn tan. Nghe thôi cũng thấy đau rồi.

“A Sóc, em không sao chứ? Người này... Chu Dịch?” Triệu Thu trợn mắt, kêu lên đầy kinh hãi.

Ngồi trong phòng chờ cảm thấy không ổn, mắt thấy mãi mà Hàn Sóc chưa quay về liền chạy đi tìm, không ngờ lại nhìn thấy một gã đàn ông đang bóp cằm Hàn Sóc, Triệu Thu tức giận đến mức mất hết lý trí, lập tức ra tay.

Nhìn kỹ lại, hóa ra người quen! Đúng là... nghiệt duyên cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. “Chị Thu, lâu rồi không gặp?” Chu Dịch thu tay về, miễn cưỡng nở một nụ cười. Năm đó, chuyện giữa hắn và Hàn Sóc, Triệu Thu chính là người chứng kiến, còn không ít lần ở giữa hòa giải, giúp hai người bọn họ dắt dây tơ hồng. Triệu Thu nghe thấy hắn gọi “chị Thu” mà chỉ thấy sau gáy lạnh toát, lông tơ dựng ngược: “Chu Tổng khách khí rồi, tôi không đảm đương nổi một tiếng chị này của anh đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.