Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1157: Mở màn buổi công chiếu




“Không ngốc mà!” Sờ lên chỗ vừa bị cốc, trong lòng Nhiễm Dao thấy ấm áp vô hạn.

“Cậu có đói không?” Nhiễm Dao xoa bụng, “Hình như cũng hơi đói thật.”

Đàm Hi giống như biến phép thuật mà lấy ra một chiếc hộp giữ nhiệt, “Canh sườn hầm bí đao, vừa mới nấu xong, bát đầu tiên mang cho cậu đấy. Lục Chinh còn chưa được ăn đâu.”

“Chẳng trách tớ đã ngửi thấy mùi thơm từ xa rồi.” “Có đến mức đó không hả?” Đàm1Hi múc ra một bát, vẫn còn bốc khói nghi ngút, rồi nâng cao giường lên cho Nhiễm Dao. “Tớ chảy cả nước miếng ra rồi đây này...”

Đàm Hi đưa thìa cho cô, “Ăn đi.” “Tớ có thể nhờ cậu đút cho tớ được không?”

“Sure!” Đàm Hi nhún vai, bày ra động tác làm màu để tán gái của các anh chàng mới lớn, “Tớ thấy rất vinh hạnh.”

Nhiễm Dao cứ ăn từng ngụm canh, giống như một cô bé con, để Đàm Hi cho8ăn no.

“Hi Hi, cậu tốt quá.”

Khóe mắt Đàm Hi nóng lên, sống mũi cay cay, “Đương nhiên rồi, có muốn lấy thân báo đáp không?” “Xì... Lục soái ca còn chưa đủ cho cậu chà đạp hay sao?” “Mỹ nhân đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.” Nói xong, hất cằm nháy mắt với cô. Nhiễm Dao cũng không hề tránh né, thoải mái để cô đùa giỡn: “Nói thật, hình như bốn người chúng ta chưa bao giờ đỏ mặt nhỉ?” Đàm Hi2khựng lại. Bốn người... Nay chỉ còn lại ba. Nhiễm Dao thở dài, khẽ lẩm bẩm: “Cũng không biết là bây giờ An An thế nào, sống có tốt không?” “Yên tâm, tớ đã tìm người điều tra giúp rồi.” Chỉ là, sau lưng An An còn có An gia và Dạ Xã chống lưng, đầu đến lượt cô phải lo lắng? Nếu như thực sự mai danh ẩn tích, dùng mối quan hệ của hai nhà để bảo vệ, thì chỉ sợ không ai4có thể tìm được cô ấy.

Nhưng mà, lần trước khi Tinh Huy tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị, Đàm Hi tham dự với tư cách là cố đồng. Trong lúc nói chuyện cô đã thử thăm dò Dạ Huy Nguyệt, nghe ra thì có vẻ như ngay cả ông ta cũng đang tìm kiếm An An.

Buổi chiều, Nhiễm Dao xuất viện, Đàm Hi làm thủ tục xong, đưa cô đi gặp Hàn Sóc.

“Rạp chiếu phim Tinh Huy?” Nhiễm Dao ngồi trên ghế phụ, nhìn xuyên qua cửa kính xe, thấy tòa kiến trúc phong cách hiện đại cao ba tầng bên ngoài, “Chúng ta đi xem phim à?”

“Ừ, nhưng mà phải muộn một chút.”

Nhiễm Dao thấy khó hiểu, “Vậy bây giờ...”

“Ế! Đến nhanh vậy à?” Hàn Sóc dựa vào cạnh xe, gõ lên cửa kính xe, cô mặc bộ váy đỏ, đẹp rực rỡ không thể tả được. Nhiễm Dao xuống xe, không nói hai lời liền ôm một cái thật chặt, “Đồ thối tha này, nhớ chết đi được ấy!”

Hàn Sóc ôm lại, vỗ lên lưng cô, “Mấy năm không gặp sao cậu vẫn dính chặt lấy người ta thể không biết?”

“Cứ thích dính! Cứ thích dính đấy!”

“Được, được, được, cậu là tiểu tổ tông, cậu nói mới tính, dính thì cứ dính thôi! Mà sao trên người cậu lại có mùi thuốc thế này?”.

“Vừa mới đón cậu ấy ở bệnh viện ra, cậu nói xem?” Đàm Hi đỗ xe xong, đẩy cửa bước ra, đứng vững vàng. “Hả...” Hàn Sóc hít một ngụm khí lạnh, “Sao đang yên đang lành lại chui vào bệnh viện làm gì?” “sốt cao, suýt nữa thì chuyển thành viêm phổi.”

Hàn Sóc gõ lên đầu Nhiễm Dao, “Cậu giỏi đấy nhỉ?”

Nhiễm Dao cũng không thấy giận, chỉ ngoan ngoãn cười.

Đúng mười giờ tối nay, bộ phim “Hoa sơn trào công chiếu. Tuy chưa có buổi lễ công chiếu chính quy, nhưng Tinh Huy vẫn tổ chức một buổi gặp mặt phi chính thức ở rạp chiếu phim lớn nhất dưới trướng Tinh Huy.

Đạo diễn David Norland là nhân vật trung tâm, đích thân tham dự, cùng tương tác giao lưu thân thiết với nhóm khán giả đầu tiên được mời đến xem phim.

Cũng không phải bộ phim Hoa sơn trà vừa ra đời đã trở thành tác phẩm khoác áo phim cấp 3 vô cùng thu hút khán giả, mà khán giả chỉ vì danh tiếng của David Norlan nên mới tự hạ thấp mình đến đây. Còn về vai nữ chính Chole, đó là người Hoa Hạ, người Hàn Quốc, hay người nước Nhật cũng không sao cả, dù sao cũng chỉ là một gương mặt châu Á mà thôi.

Cứ như vậy, Hàn Sóc thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Năm xưa, người đưa ra lời hứa là cô, nói rõ rành rành rằng, thề sẽ không bao giờ dính líu đến giới giải trí Hoa Hạ nữa. Nhưng nay người nuốt lời cũng lại là cô, quay vòng vòng rồi lại trở về điểm xuất phát. Căn cứ theo kế hoạch ban đầu của Tinh Huy, bộ Hoa sơn trà” sẽ chỉ được công chiếu tại các suất chiếu đêm ở châu u và châu Mỹ, nhưng sau khi Dạ Huy Nguyệt xem qua phim thành phẩm, đã bất chấp mọi phản đối, dẹp tan mọi lời bàn bạc của mọi người, muốn đưa bộ Hoa sơn trà vào trong nước, thậm chí còn không tiếc tự móc hầu bao, gây dựng nên thế trận lớn như vậy.

“Xin lỗi, lần này có lẽ sẽ khiến cậu phải nuốt lời rồi.” Đàm Hi cho một viên rau thơm vào nồi canh đỏ sối sùng sục. Tầng hầm B1 của rạp chiếu phim có một nhà hàng lẩu, để tiện cho Hàn Sóc nên họ giải quyết bữa trưa ở đấy.

Nhiễm Dao bệnh nặng mới khỏi, nên buộc phải ăn kiêng. Đàm Hi đặc biệt gọi cho cô một bát canh thanh đạm. Cô nàng liếc nhìn nồi lẩu cuồn cuộn nước canh đỏ, miệng nhai một miếng rau cải trắng, cảm thấy nhạt thích không có vị gì.

Hàn Sóc lén gắp cho cô một miếng sách bò, còn nhúng vào trong ớt đỏ trong bát một vòng, chớp mắt nhìn Đàm Hi, “Gái à, cậu xin lỗi thế này không có thành ý gì cả.” “Suỵt... đừng có nói với tớ cậu thích học đòi trò quân tử, cái gì mà nhất ngôn cửu đỉnh đấy nhé.” “...” Có thể phát huy được tinh túy của tám chữ “nói mà không làm, chết cũng không nhận” đến cực điểm nhất, thì ngoài vị này ra Hàn Sóc không phục được một ai hết. “À ừm... tớ muốn hỏi một câu.” Nhiễm Dao rụt rè lên tiếng, “Bộ phim “Hoa sơn trà này nội dung đại khái là gi?”

Đàm Hi và Hàn Sóc quay sang nhìn nhau.

Đàm Hi nhướng mày, Hàn Sóc tỏ vẻ cao thâm. “Mười giờ tối nay, cậu xem rồi sẽ biết.” “...).” Buổi chiều, Hàn Sóc tiếp tục bận rộn công chuyện liên quan đến buổi lễ công chiếu, đơn giản chỉ là gặp gỡ, hàn huyên, cùng cười nói, trò chuyện xã giao. May mà cô không phải là nhân vật quan trọng, chỉ cần ở bên cạnh David, giữ nguyên nụ cười là được.

Đàm Hi và Nhiễm Dao đi tới một spa gần đó làm đẹp.

Sau đó đi đến trung tâm thương mại mua sắm.

Cốc cốc.

“Vào đi.”

“Chu Tổng, đây là vé xem phim chị Amy gửi đến.” Chu Dịch hơi ngưng lại, nhướng mắt lên liếc nhìn, “Cứ để đấy đi.”

Cô thư ký gật đầu, đặt tấm vé sang một bên, chuẩn bị rời đi.

“Gọi tổ đánh giá phim đi cùng.” Cô thư ký hơi khựng lại: “Nhưng mà vé...” Amy chỉ đưa có một tấm vé.

“Bảo họ tự nghĩ cách đi.”

“Vâng ạ.”

Thư ký ra khỏi văn phòng, khẽ đóng cửa lại.

Cửa sổ mở một nửa, một luồng gió nóng theo đó lén vào trong, cuộn tấm vé trên bàn, bay lơ lửng trong không trung, sau đó khẽ rơi xuống đất. Từ đầu đến cuối Chu Dịch vẫn không chịu ngước lên nhìn. Gương mặt nghiêng anh tuấn mà lạnh lùng, mang theo sự lãnh đạm và cứng nhắc cao ngạo.

“Tổ đánh giá phim?!” Amy nghe điện thoại của thư ký xong, không khỏi cất cao giọng lên hỏi. “Nguyên văn lời của Chu Tổng.”.

“Còn vé phải làm thế nào?” Tấm vé cô ta lấy được cho Chu Dịch là tấm vé ở buổi công chiếu, vốn dĩ đã không bán ra ngoài, còn phải nhờ người chị em làm việc ở Tinh Huy, khó khăn lắm mới lấy được hai tấm.

Amy định đi cùng Chu Dịch. Tuy phim này hơi cay mắt một chút, nhưng cơ hội được đi xem phim cùng với Chu Dịch đã chiến thắng tất cả mọi thứ.

Phim cấp B thì phim cấp B... “Chu Tổng nói bảo họ tự nghĩ cách, nhưng tôi đoán mấy người bên tổ đánh giá phim chắc chắn sẽ lại đùn đẩy cho chị thôi. Nể tình là bạn bè, nên tôi báo tin cho chị trước, chị tự nghĩ cách đối phó đi. Good luck!”

Amy hít sâu: “Cảm ơn nhé, hôm khác tôi sẽ mời cô đi ăn sau.”

Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, tổ đánh giá phim đã gọi điện cho cô ta... “Amy, Chu Tổng bảo mấy anh em chúng tôi cùng đi xem cái bộ Hoa sơn trào đó, đương nhiên xem ở buổi công chiếu là tốt nhất, nghe nói David Norlan cũng có mặt, chuyện kiếm vé chúng tôi nhờ cả vào cô đấy. Chúng tôi còn đang có bản thảo phải làm gấp, cứ như vậy nhé, bye bye...”

Nói xong, tắt máy luôn.

Amy cầm điện thoại, toàn thân dường như đều đang run rẩy.

Chu Tổng ơi Chu Tổng, anh đúng là giỏi kiếm thêm việc cho người khác mà! “Chị Amy, cà phê đến rồi.” “... Ờ, cảm ơn.” “Sao sắc mặt chị lại kém thế kia? Chẳng lẽ... Huy Hoành lại gây ra scandal với cô nữ minh tinh nào à?” “... Không phải.” “Vậy thì sao thế?” Amy nói sơ lược lại một lượt mọi chuyện, “... Cô nói xem, đây có phải là ăn no rửng mỡ rồi kiểm chuyện cho tôi làm không?!”

“Không thể nói vậy được, chị cũng biết là Chu Tổng ngứa mắt với Tinh Huy thế nào, đây gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, cũng là vì để tìm hiểu cặn kẽ đối phương, hoàn toàn có thể hiểu được mà.”

“Đó là việc trinh thám làm, cần gì nguyên soái phải đích thân ra trận chứ?” Amy hừ lạnh, cố nén nỗi phiền

muộn lại. “Chỉ có thể chứng tỏ là lần này việc Tinh Huy thành lập được văn phòng đại diện ở Hollywood đã khiến cho vị đó...” Nữ nhân viên giơ ngón trỏ ra, chỉ lên trên, “Không ngồi yên được nữa rồi.” Amy dường như có điều gì suy nghĩ. “Sản phẩm đắc ý nhất của Tinh Huy gần đây chính là vị ảnh hậu cấp cao - Dạ Cô Tinh, từ Hoa Hạ cho đến Hồng Kông, cuối cùng là giết thắng đến tận Hollywood, sau khi được phong hậu tại Oscar ba lần, còn giành được giải thưởng thành tựu trọn đời. Nhưng ngoài ra, những nghệ sĩ khác cũng chỉ phát triển hạn chế ở trong nước, Tinh Huy có lẽ đang muốn nhân luồng gió của David Norlan, nên nâng đỡ một lớp người mới nữa lên.”

Không, có lẽ không cần đến một lớp, chỉ cần có thêm một “Dạ Cô Tinh” nữa thì tất cả đầu tư đều là xứng đáng.

“Ha... thú vị đấy!” Amy lộ ra nụ cười, “Vậy thì tôi phải xem xem cái cô Chole này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà dám đòi kế bước của Athena Ye!”

Chín giờ mười lăm tối, tại rạp chiếu phim Tinh Huy.

Khán giả được mời lần lượt vào rạp, Hàn Sóc đã thay bộ đồ khác, đội mũ lưỡi trai, ngồi giữa Đàm Hi và Nhiễm Dao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.