Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1109: Xin hỏi, con gái qua được yêu thích thì phải nam thao (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt người đàn ông hơi tối xuống.

Cô bé thì lại chẳng cảm nhận thấy điều gì, cúi đầu gỡ ra, đột nhiên “a” lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Chocolate nhân rượu!”

Vẻ mặt Lục Chinh càng đen hơn.

Chocolate... hình trái tim...

Tụi nhóc bây giờ đều to gan đến thế sao? “Ngon quá...” Cô bé bóc một viên cho vào miệng, ban đầu có hơi đắng chát, nhưng nhanh chóng đã bị thay thế bởi vị ngọt lịm mềm mịn, lan tỏa ra khắp khoang miệng.

Ngô Hạ thỏa mãn híp mắt lại, dùng bàn tay nhỏ bé bóc thêm một viên nữa đưa đến bên miệng Lục Chinh: “A... ba ăn này...”

Lục Chinh há miệng ra, mùi vị...cũng được, miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Nhìn cô1bé đã ăn hết một viên, lại vẫn muốn ăn thêm viên nữa, Lục Chinh nhanh tay đoạt lấy: “Thứ này ăn nhiều sẽ không tốt.”

“Nhưng...” Cục cưng muốn ăn mà.

“Ngoan, ăn một viên sẽ mập thêm nửa cân thịt, con muốn trở thành một cô bé mập hay sao?”

Ngộ Hạ lắc đầu như trống bỏi, hai mắt đầy sợ hãi: “Không muốn, không muốn làm cô bé mập! Cục cưng muốn xinh đẹp cơ!”

“Ừ, vậy còn muốn ăn nữa hay không?”.

“Không... không ăn nữa...“.

“Sau này còn nhận những kiểu quà như thế này nữa không?”

“Nhận ạ.”

Ngộ Hạ nhìn Lục Chinh với vẻ mặt tội nghiệp: “... Không thể nhận sao? Nhưng ngày mai họ còn muốn tặng cho con nữa, phải làm sao đây?”

“Họ? Còn8tặng nữa?”

“Vâng ạ!” Cô bé lại vui vẻ móc thêm vài chiếc hộp khác từ trong cặp sách ra: “Đây là của Lý Hàng tặng. Đây là của Vương Hoành Vũ tặng. Đây là của Lư Chí Minh tặng. Còn có cái này... cái này... cái này nữa... con quên hết tên của họ rồi, tóm lại đều là các anh trai!”

Mặt Lục Chinh đen như đít nồi.

“Ba... ba ơi?” Cô bé sợ sệt kéo tay áo của anh.

“Ba thích gì, con tặng cho ba nhé? Kẹo mút hay là đồng hồ chuột Mickey? Hay là chiếc khăn tay nhỏ này cũng được, nhưng bên trên có hình Hello Kitty, con cũng thích lắm...”

Nghe con gái thuộc như lòng bàn tay, cả người Nhị Gia cảm2thấy không được ổn cho lắm.

“Nếu ba đều không thích thì trong cặp của con vẫn còn!”

Đàm Hi thay đồ xong bước xuống lầu, liền nhìn thấy cô bé đứng trước mặt Lục Chinh với dáng vẻ ỉu xìu, đầu cúi xuống, vẻ mặt chán nản.

“Hai người đang làm gì vậy?” “Mommy...” Nghe thấy tiếng của Đàm Hi, Ngô Hạ nhào đến, vành mắt đỏ bừng, dáng vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương.

“Sao vậy?” Cô nhìn lướt qua con gái, rồi dừng lại trên người Lục Chinh.

Ánh mắt Lục Chinh lóe sáng, hơi chột dạ.

“Ba không cho con ăn chocolate....”

“Ăn nhiều không tốt, nghe lời.”

“Còn không cho con nhận quà nữa.”

“Quà?” Đàm Hi nhướng mày.

“Là quà của bạn học tặng, họ đều đối xử rất4tốt với con, mời con uống nước trái cây, tặng kẹo mút và cả chocolate...” Ngô Hạ xòe tay ra đếm.

Cuối cùng 10 ngón tay vẫn không đủ đếm.

Chân mày cau lại với nhau: “Mommy, con có nên dùng chân đếm không nhỉ?”

Đàm Hi: “...”

“Bỏ đi, chân thúi lắm, không đếm.”

“Khụ... Vì sao họ lại tặng quà cho con?”

“A” Cô bé cố gắng nhớ lại, “Lý Hàng nói, cô bé này thật đáng yêu, sau này sẽ do tôi bảo kê; Vương Hoành Vũ nói, em gái hãy đi theo anh; Lư Chí Minh nói muốn làm anh trai nuôi của con...”

Đàm Hi: “...”

“Mommy, cái gì gọi là “bảo kê ạ? Anh trai nuôi giống với anh A Thận đúng không?”

“Con gái ngoan, con đừng nhận quà của họ nữa.”

“Nhưng họ cứ muốn nhét vào cặp sách của con...” Cục cưng cũng suy sụp lắm chứ bộ!

Cuối cùng, gia chủ Lục Chinh lên tiếng: “Sau này không được nhận quà nữa.”

Cô bé tội nghiệp vô cùng: “... Vâng.”

Đàm Hi xoay sang nhìn A Lưu: “Nói này con trai ngoan, con có nhận được quà gì không?”

“Nhận được ạ.”

“Ở đâu?”

“Thùng rác của trường.”

Ngô Hạ tủm lấy ống quần của Đàm Hi: “Mommy! Mommy! Con nói cho mẹ nghe, em trai vừa vào lớp là đã có rất nhiều các bạn nữ vây lấy em ấy. họ đều chảy nước bọt cơ. Họ cũng nhét quà vào người em trai, còn nhiều hơn cả con nữa!”

Đàm Hi: “...” Vì thế, bé cưng à, con đang mách lẻo đúng không?

A Lưu lạnh lùng nhìn cô bé con: “Đồ ngốc!”

Ngày hôm sau, ăn xong buổi sáng, một nhà bốn người đúng giờ ra khỏi nhà.

“Mommy, tạm biệt!”

“Ba, con vào đây.”

Chào hỏi xong, hai chị xem mang cặp sách đi về hướng của giáo viên.

“Lục Tổng, Đàm Tổng!” Linda vẫn tay từ xa. Sau lưng chị ta có một người đàn ông, anh ta đang dắt tay một đứa bé gái.

“Đình Đình, gọi chú với dì đi nào.”

Cô bé mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, làm tôn lên nước da trắng nõn của mình, đôi mắt to tròn cứ như biết nói chuyện vậy. Lúc này cô bé đang tò mò quan sát hai người đàn ông và phụ nữ ở trước mặt. Đột nhiên cô bé nở nụ cười: “Chú đẹp trai, dì xinh đẹp!”

Đứa bé ba tuổi, mới lớn tí ti, nhưng đã biết “trông mặt đặt tên” rồi.

“Ngoan.” Đàm Hi bật cười, xoa đầu cô bé, nói với Linda: “Hôm nay đến báo danh?”

“Nhập học thử trước đã, nếu không có vấn đề thì có thể học tiếp ở đây.”

Đàm Hi nhướng mày: “Phía trường học không biết hai người là...”

“Không có, hiệu trưởng rất khách sáo, bảo Đình Đình trực tiếp vào học, nhưng tôi và ba đứa bé thấy ngại nên nói họ cứ làm theo thủ tục. Vả lại Đình Đình nhà chúng ta rất thông minh, có đúng không nào?” Câu cuối cùng Linda hỏi con gái.

Cô bé cười khanh khách, sau đó gật đầu đầy nghiêm túc: “Đúng rồi ạ! Đình Đình thông minh!”

“Không biết ngại mà...” Linda mỉm cười, “Nói ra thì chuyện này vẫn phải cảm ơn Lục Tổng.”

Vẻ mặt Lục Chinh lạnh nhạt: “Chuyện cỏn con thôi.” Nói xong, anh ôm lấy Đàm Hi, “Chúng tôi đi trước đây.”

“Vâng, tạm biệt.”

8 giờ 30 phút, Đàm Hi xuất hiện tại tầng 27 của tòa nhà Thịnh Dụ. Lâm Tâm đi theo sau, báo cáo xong xuôi lịch trình của ngày hôm nay. Anh ta bỗng khựng lại, “... Hôm qua cô kêu tôi đi điều tra tình hình tài vụ và hướng đầu tư của Trương Tổng thuộc Công ty Nhu yếu phẩm Cơ Linh, đã có manh mối rồi.”

“Nhanh như thế sao?” Đàm Hi đẩy cửa vào văn phòng, tiện tay đặt túi lên giá đựng đồ, rồi cởi áo khoác xuống.

Lâm Tầm nhận lấy, móc lên giá treo đồ.

“Điều tra được gì rồi? Nói ra nghe thử.”

Lâm Tâm đưa tài liệu qua, “Trương Như Thu nhắm đến một công ty nhu yếu phẩm có tên là Phúc Tường.”

“Mượn vỏ?”

“Không, bà ta muốn mua lại.”

Đàm Hi bất ngờ: “Mua lại? Dùng Cơ Linh?”

“Không phải, trong tay bà ta vẫn còn một công ty vỏ bọc khác là Nhu yếu phẩm Thụy Lệ, và đã tung ra tin muốn thu mua Phúc Tường rồi.”

“Công ty vỏ bọc thu mua công ty đã lên sàn?! Ha... bà là rốt cuộc muốn làm gì đây?”

“Tôi còn điều tra được, người đại diện trên pháp luật của Thụy Lệ không phải là Trương Như Thu mà là Đàm Vi con gái của bà ta.”

“Đàm Vi...” Đọc thầm cái tên đã lâu không gặp kia, khuôn mặt Đàm Hi xuất hiện biểu cảm quái dị.

Ba năm trước, Đàm Vi tốt nghiệp học viện hí kịch Giang Châu, chính thức bước chân vào giới giải trí.

Cô ta nổi lên nhờ một bộ phim mạng với chủ đề tình yêu đầu quốc dân mang tên “Tuổi 17”, kiểu nhân vật tươi trẻ thu hút vô số fan. Cùng năm đó, cô ta lại tham gia đóng vai nữ chính có tính cách Mary Sue* trong một bộ phim lớn đấu đá trong gia đình mang tên “Thứ Nữ Tâm Kể”, từ đó bước lên vị trí diễn viên hạng B.

* Mary Sue: là thuật ngữ được sử dụng để nói về một nhân vật, thường là một cô gái không tì vết, hoàn hảo về mọi mặt.

Sau đó lại được mời tham gia một chương trình giải trí nào đó trong nước, đảm nhận vai trò MC, đóng vai trò trụ cột quan trọng.

Ban đầu có rất nhiều người xem thường đóa hoa này, nhưng sau đó lại bị hấp dẫn bởi hình tượng nữ thần giàu cảm xúc do cô ta nhào nặn nên. Cô ta nhanh chóng tích lũy được một lượng fans kha khá, độ nổi tiếng liên tục tăng cao.

Năm ngoái, một bộ điện ảnh lớn theo chủ đề tranh đoạt quyền lực kiếm được hai trăm triệu tệ tiền phòng vé. Đàm Vi là diễn viên nữ duy nhất xuất hiện 3 phút giữa một đống nhân vật nam, nên miễn cưỡng được gắn cho cái danh nữ chính. Tuy rằng mọi cảnh quay của cô ta cộng lại cũng chỉ có 5-6 phút, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô ta trở thành “vai nữ chính có doanh thu phòng vé hai trăm triệu“.

Từ đó, thân giá tăng lên gấp đôi.

Vốn nghĩ rằng lại là một con hắc mã đột phá ra khỏi giới giải trí, nhưng không ngờ mục tiêu của cô ta lại không hề dừng lại ở đó.

Tháng Sáu cùng năm, Đàm Vi đăng một tấm hình giấy chứng nhận kết hôn trên Weibo, tuyên truyền mạnh mẽ về mối quan hệ yêu đương, à không, mối quan hệ vợ chồng với Uông Hải Thành - Tổng tài Tập đoàn Khánh Tường.

Trong nhất thời, chấn động giới giải trí.

Có người khen ngợi, trai tài gái sắc.

Có người đố kỵ, hoa lài cắm trên bãi phân trâu.

Tóm lại, đối với cuộc tình của đôi nam nữ cách nhau gần 15 tuổi và phía chú rể đã từng ly hôn và có một đứa con mà nói, có người khen cũng có người chế.

Đàm Vi đứng trong tâm bão, dường như không hề chịu tố ảnh hưởng nào, không những giảm bớt lượng công việc lại, chính thức gia nhập vào giới giao tiếp của các quý bà giàu có, mà còn tiếp xúc với giới tài chính nhờ vào sự hướng dẫn của chồng mình.

Tháng Bảy, Tập đoàn AI mà Đàm Vị và Uông Hải Thành đồng sở hữu góp cổ phần vào lĩnh vực vận tải”, trở thành cổ đông lớn thứ ba. Tháng Tám, Công ty phim ảnh Long Hoa lên sàn. Trước đó Đàm Vi lấy danh nghĩa cá nhân nhận mua gần hai triệu cổ tức, nếu tính dựa theo giá báo hôm nay của Long Hoa, lãi ròng đạt đến con số hai trăm triệu.

Trong hai tháng ngắn ngủi, thân giá của Đàm Vị tăng lên ít nhất 10 lần, gây chấn động không nhỏ trong giới giá trí, nhưng trong giới tài chính thì lại như một bọt nước tẩm thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.