“Lý Toa, Sara, thư ký tổng tài mới, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã từ tầng hai nhảy lên tầng hai mươi bảy, bằng cao đẳng, không có kinh nghiệm làm việc, thậm chí còn chưa từng tham gia khóa
đào tạo thư ký chuyên nghiệp, càng không đề cập tới các giấy tờ chứng nhận có liên quan. Ở đây đều là những người đã từng lăn lộn ở văn phòng làm việc, đều có thể hiểu những thứ tôi vừa nói nghĩa là gì.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ lạ.
Bọn họ đã từng nghe qua cái tên Lý Toa này rồi, một đường từ văn phòng nhảy lên làm thư ký tổng tài, vốn dĩ tưởng đâu là tinh anh mà công ty mới về từ nơi nào, trước đó đã thỏa thuận xong đãi ngộ, không ngờ... lại là một người đi cửa sau!
Loại mặt hàng này không những xuất hiện ở trong công ty mà còn leo lên vị trí cao như thế, quả thực chẳng khác nào làm nhục mặt mọi người.
Những người ở đây, làm gì có ai không giỏi hơn Lý Toa chứ?
Luận bằng cấp, có rất nhiều người tốt nghiệp từ các trường danh tiếng ở nước ngoài; luận năng lực, không thiếu nhân tài kiệt xuất trong nước; luận lý lịch, ở đây hầu hết đều là những nhân viên đã có kinh nghiệm làm việc trên năm năm.
Tại sao cô ta có thể trở thành thư ký tổng tài, cận thần của thiên tử được chứ?
Lý Toa bị nhắc tên cảm thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, chỉ muốn có một cái khe đất để chui xuống. So với sự chỉ trích nghiêm khắc trong lời nói của Đàm Hi, cô ta càng sợ hãi ánh mắt của những người xung quanh hơn. Họ nhìn cô ta như thể cô ta là một thứ đồ gì đó rất bẩn thỉu vậy.
Chẳng phải Quang Đạt đã đồng ý giúp cô ta giải quyết chuyện này rồi sao, tại sao...
Cô ta nghển cổ lên, ánh mắt dùng trên người ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu tiên, đáng tiếc người đàn ông không hề quay đầu lại, chỉ để lại cho cô ta một cái gáy đẩy tóc đen.
Lý Toa mím môi, hai mắt bị sương mù phủ kín, vừa ấm ức, vừa đáng thương.
Chớp mắt một chút, nước mắt như những hạt đậu lập tức tràn mi.
Từ Lan ngồi cách đó không xa, thấy thế thì không khỏi cười lạnh, môi đỏ nhếch lên tạo thành một đường cong sắc bén. Cô ta đã bảo rồi, cái loại người có tư tưởng ích kỷ điển hình như Hoàng Quang Đạt sao có thể vì một ả đàn bà mà dám đắc tội với Đàm Hi chứ?
Nghĩ lại mình, lại nghĩ tới Lý Toa, đột nhiên có cảm giác cao siêu hơn người.
Đàn bà ấy mà, tốt nhất là phải tự lực tự cường, làm một cái dây hoa bám lên người đàn ông chung quy sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Lan lại chuyển tới Đàm Hi đang đứng trên bục được vạn người nhìn chăm chú, trong đáy mắt lập tức xuất hiện sự ghen ghét.
Có những người quả thực là tốt số...
“Lão Lưu, cậu cảm thấy sao?” Đổng sự Mã dùng khuỷu tay huých nhẹ vào đối phương, cằm hơi hếch lên, hướng về phía Đàm Hi.
“Quá cấp tiến, quá mạo hiểm, nhưng không thể phủ nhận, cô ta đã nhận được sự hưởng ứng của tất cả mọi người.”
“Cầu phú quý trong mạo hiểm, rõ ràng cô ta muốn giết gà dọa khỉ, vừa lập uy lại vừa thuận tiện thu mua lòng người luôn.”
Hai người nhìn nhau, có vui có lo.
Trải qua buổi nói chuyện sáng nay với Đàm Hi, Hứa Cường cơ bản đã đoán ra cô muốn làm gì, trong lòng quả thật cũng phải thán phục một tiếng, trước mắt chỉ cần ngồi xem kịch vui là được. Ánh mắt liếc nhìn về phía gương mặt giả vừa nặng nề vừa xám xịt của đồng sự Hoàng, nụ cười của anh ta càng thêm càn rỡ.
Người khác không biết thì thôi, chẳng lẽ anh ta còn không biết sao? Lý Toa chính là “con thỏ trắng nhỏ” mà Hoàng Quang Đạt vừa mới tóm được vào tay không lâu, đang vui vẻ nên tất nhiên là cho ngàn ấn vạn sủng rồi. Không ngờ, tự nhiên bị vả mặt không kịp phòng như thế. Chuyện này liên quan tới mặt mũi, chỉ sợ kế tiếp còn ầm ĩ hơn nữa.
“Đàm Tổng, những gì cô vừa nói có phải ý là: thư ký mới Lý Toa của cô là người đi cửa sau? Không biết tôi nói vậy có đúng hay không?” Một nhân viên nam trẻ tuổi đứng lên, hướng lên bục cao đặt câu hỏi.
Đàm Hi nhìn anh ta, đột nhiên giơ tay ra ra hiệu cho Châu Miễu, “Đưa micro cho anh ta, để anh ta hỏi lại vấn đề này một cách rõ ràng lần nữa.”
Châu Miễu đáp lời, nhanh chóng đưa micro cho nhân viên nam kia.
Lúc này, tất cả mọi người đều nghe rõ anh ta hỏi gì, ánh mắt đều nhất trí nhìn về phía bục cao, chờ xem Đàm Hi đã trả lời như thế nào,
Đàm Hi cười thong dong, môi đỏ khẽ mở: “Đúng thế, Lý Toa đi cửa sau.”
Chuyện này là thừa nhận ư?
Lao xao!
“Làm gì có ông chủ nào thừa nhận khuyết điểm của mình như thế chứ?”
“Lý Toa coi như xong đời rồi.”
“Bộ phận nhân sự làm ăn thế quái nào vậy? Lại còn tuyển vào cả một người tốt nghiệp cao đẳng, quả đúng là coi cửa của công ty của chúng ta không có bậc cao gì sao?”
“Chẳng lẽ chỉ có mình tôi tò mò là Lý Toa đi cửa sau của ai thôi à?”
“Dù sao cũng không phải Đàm Tổng.”
“Lời này không sai, cứ tiếp tục thế này, tôi cảm thấy sự tình sẽ không kết thúc đơn giản như thế đâu.”
“Đàm Tổng! Tôi có thể hỏi một câu không?” Một nhân viên nữ giơ tay lên.
“Đương nhiên.”
Đàm Hi vừa nói xong, lập tức có nhân viên chuyển micro sang.
Nhân viên nữ kia đứng lên, cầm lấy micro, sau đó khom lưng chín mươi độ với Đàm Hi ở trên bục, “Tuy rằng vấn đề này rất mạo muội, cũng không nhất định có thể được trả lời, nhưng tôi rất muốn hỏi. Vừa rồi Đàm Tổng nói là Lý Toa đi cửa sau, vậy ai là cửa sau của cô ta vậy?”
“Đổng sự Hoàng.”
Đáp án tới quá bất ngờ, không có bất kỳ do dự nào, gọn gàng, dứt khoát.
Không chỉ có người hỏi câu này sửng sốt mà nhóm đổng sự cũng ngày người. Trừ Đàm Hi ra, tất cả mọi người tại hiện trường đều như bị dính thuật định thân, không thể nào nhúc nhích được.
Gương mặt già của Hoàng Quang Đạt có thể nói là tối tăm tới mức có thể nhỏ được ra mực, dùng ánh mắt vừa như tức giận lại vừa như căm hận nhìn về phía người ở trên bục cao.
“Ha?” Hứa Cường cười quái dị một tiếng, trong mắt xuất hiện sự hưng phấn và sự tán thưởng không hề che giấu với Đàm Hi.
Quả nhiên, đàn bà mạnh mẽ chẳng bao giờ cần lý do, có thể chơi trò đau tim vào bất kỳ lúc nào.
“Chà... Đàm Tổng, người cô vừa nói chính là đồng... đồng sự Hoàng thật sao?” Nhân viên nữ nuốt nước bọt, lúng túng xác nhận lại một lần nữa.
Đàm Hi mỉm cười, “Chẳng lẽ ở Thịnh Dụ này còn có vị đồng sự Hoàng thứ hai? Ngoài ra, phó giám đốc bộ phận nhân sự Từ Lan cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm rất lớn.”
“Cái quái gì thế? Cốt truyện bây giờ càng xem càng không hiểu.”
“Lại liên lụy thêm một vị cao tầng nữa. Đàm Tổng làm thế này chẳng phải là xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn
“Thảo nào Lý Toa lại bỏ nhanh như thế, hóa ra có hẳn một vị đồng sự và một vị phó giám đốc nhân sự chống lưng cho cô ta.”
“Chỉ có tôi cảm thấy Đàm Tổng quả thực là một người phụ nữ ngay thẳng hay sao? Bắt bẻ trời, bắt bẻ đất, bắt bẻ cả không khí, sức chiến đấu quá mức trâu bò.”
“Đúng thế! Sắp thành fan của cô ấy tới nơi rồi, làm sao đây?”
Đàm Hi giơ tay lên, tiếng bàn tán ngừng lại, “Nói nhiều như vậy, Lý Toa chỉ là một ví dụ mà thôi. Tôi tin tưởng trong rất nhiều người ở đây, sẽ có không ít người dựa vào quan hệ mới leo lên được vị trí hiện tại. Đây là bệnh cũ lâu năm, tuy rằng thay đổi rất khó nhưng không phải không có cách điều trị. Hôm nay tôi nói thẳng với mọi người rằng, tôi hy vọng những người chiếm WC mà không đi ngoài có thể chủ động xin thôi việc. Đương nhiên, nếu thực sự có năng lực thì tôi cũng sẽ không truy cứu quá trình lên chức của người đó. Nhưng sau khi có kết quả khảo hạch vào lần tới, nếu là người hữu danh vô thực, vậy thì rất xin lỗi.”
Lời này vừa nói ra, có người vui vẻ, cũng có người u sầu, nhưng nhìn tổng thể nhóm người trước đông đảo hơn cả.
“Mặt khác, quyết định xử phạt với Lý Toa, Từ Lan và đồng sự Hoàng sẽ nhanh chóng được công bố với mọi người, xin mọi người rửa mắt mong chờ.”
Từ lúc bắt đầu hội nghị đến khi kết thúc, thời gian kéo dài không tới một giờ, thế nhưng tâm tình của mọi người lại chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc, khi lên khi xuống.
Đàm Hi vừa nói câu “tan họp” liền rời đi vô cùng dứt khoát và lưu loát, để lại một đống người ôm đầy tâm sự trong lòng.
Một đêm này, có rất nhiều nhân viên của Thịnh Dụ không thể ngủ ngon.
Hôm sau, quyết định xử phạt với Lý Toa, Từ Lan và Hoàng Quang Đạt được công bố rộng rãi, còn tùy tiện dán ở chỗ chấm công ngay cửa ra vào nữa.
Lý Toa bị đuổi việc.
Từ Lan bị giáng chức, từ phó giám đốc bộ phận nhân sự xuống làm nhân viên văn phòng ở tầng hai. Ai cũng biết, nhân viên văn phòng tầng hai chẳng khác nào tạp vụ cả.
Đổng sự Hoàng bị phê bình công khai, khấu trừ tiền chia hoa hồng.
“Fuck. Đàm Tổng định làm thật đấy à?”
“Hôm qua nói, hôm nay làm luôn, hiệu suất làm việc quá kinh khủng.”
“Giết gà dọa khỉ, gõ núi dọa hổ, cao minh! Thật sự là cao minh!”
“Ngay cả đống sự Hoàng cũng bị xử phạt, xem ra lần này không phải đùa giỡn rồi.”
“Thế thì có là gì? Chẳng phải người ta vẫn cứ ngồi yên ở ghế đồng sự hay sao? Khấu trừ tiền chia hoa hồng? Có phải là trừ hết đầu, làm bộ làm tịch thế thôi.”
“Không biết thì câm miệng đi! Đừng có nói vớ va vớ vẩn. Chỉ bằng việc Hoàng Quang Đạt là một đống sự, còn là cổ đông lớn thứ hai ở công ty chúng ta, thế mà bị phê bình công khai như vậy, dù phạt nặng hay phạt nhẹ thì cũng là vả mặt chói lọi rồi! Đối với người như bọn họ, tiền có là gì chứ? Mặt mũi mới là quan trọng nhất.”
“Đàm Tổng muốn dùng hành động thực tế để nói với mọi người rằng, những gì cô ấy nói hôm qua không phải nói suông, mà là sẽ áp dụng thực tế! Quyết định lần này vừa là viên thuốc an thần, đồng thời cũng là thuốc trấn hồn.”
So với sự bàn tán sôi nổi ở dưới sảnh lớn thì văn phòng của Đàm Hi lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Hoàng Quang Đạt đứng trước bàn làm việc, đôi mắt hổ như bị lửa thiêu đốt quấn chặt lấy Đàm Hi đang ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn.
Người đứng, người ngồi, Hoàng Quang Đạt ở thế cao, Đàm Hi ở thể thấp.
Nhưng so sánh với lửa giận hoàn toàn bùng phát của anh ta, Đàm Hi lại có vẻ bình thản và trầm ổn hơn rất nhiều.
“Đổng sự Hoàng có chuyện gì thì không ngại ngồi xuống nói đi.”
Nặng nề hừ lạnh một tiếng, người đàn ông kéo ghế ngồi phịch xuống, “Đàm Tổng ngứa mắt với tôi có thể nói thẳng, không cần thiết phải giở trò sau lưng tôi.”
“Giở trò ư?”
“Tôi hỏi cổ, quyết định dán dưới lầu là như thế nào?”
“Quyết định xử phạt.”
Sắc mặt Hoàng Quang Đạt tối sầm: “Con mẹ nó, ai ra quyết định đó?”
Nụ cười của Đàm Hi thu lại: “Xin đổng sự Hoàng hãy chú ý lời nói của mình. Quyết định là tôi đưa ra, có vấn đề gì không?”
“Cô!”
“Tôi biết bây giờ đồng sự Hoàng đang tức giận không chịu nổi, nhưng cũng xin hiểu cho sự khó xử của bản thân tôi.”
“Cô? Sự khó xử ư?” Hoàng Quang Đạt cảm thấy như nghe được một câu chuyện cười vậy.