Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1087: Nhổ lên củ cải dính bùn (2)




Đại hội nhân viên lần đầu tiên sau khi Thịnh Dụ thành lập cứ thế được mở ra một cách vội vàng như vậy. Tin tức truyền xuống các tầng bên dưới khiến cho mọi người lập tức bùng nổ.

“Có chuyện gì thế? Sao trước đó chẳng nghe ngóng được tiếng gió nào vậy.”

“Sếp của chúng ta là người đàn bà thép quen sấm rền gió cuốn rồi.”

“Anh cứ làm như anh hiểu biết lắm ấy.”

“Đương nhiên! Lúc tôi tới Thụy Sĩ du học từng được vào CK thực tập hai tháng, cường độ làm việc ở đó quả thực là dùng phụ nữ như đàn ông, dùng đàn ông như gia súc, lúc bận bịu thì tăng ca suốt đêm là chuyện bình thường. Bên trên nói muốn mở họp thì trong vòng mười phút phải mang hết sổ sách và tài liệu liên quan xuất hiện ở phòng họp, nếu không cứ chờ nghe ăn chửi đi!”

“Vãi! Quả đúng là tư bản bóc lột còn gì?” “Ồ, vừa rồi quên nói, bình thường nhân viên tăng ca không chỉ giám đốc các hạng mục liên quan phải ở lại mà chính Tổng tài cũng ở lại luôn.”

“Tư bản điên rồ, ngoại trừ bóc lột công nhân còn bóc lột cả chính mình cơ à?”

“Biết sự khác nhau giữa du côn và tri thức thành công là ở đâu không? Chính là du côn thì tàn nhẫn với người khác, còn tri thức thành công tàn nhẫn với chính mình.”

Cùng thời gian, văn phòng giám đốc bộ phận nhân sự.

Rám!

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài một cách thô lỗ, đập lên vách tường phát ra một âm thanh chói tai.

Châu Miễu ngước mắt, lạnh lùng nhìn về phía cửa ra vào, trong tay vẫn còn cầm ống nghe điện thoại, bình tĩnh nói cho xong, “... Tốt, vậy sắp xếp ở phòng họp tầng ba đi. Ngoài ra, khi các vị đồng sự tới thì nhớ tiếp đón cho chu đáo, cứ thế đi đã, có việc tôi lại gọi.”

Buông ống nghe xuống, Châu Miễu mỉm cười, “Tôi còn tưởng ai thô lỗ như thế, ra là phó giám đốc Từ, tới rồi thì ngồi đi.”

Từ Lan giẫm mạnh giày cao gót đi nhanh tới, vẻ mặt phẫn nộ: “Châu Miễu, cô hãm hại tôi?”

“Từ Lan, Cơm có thể ăn bừa những lời thì đừng có nói bậy, hiểu không hả?”

“Thu hồi cái vẻ mặt dạy dỗ người ta của cô đi, thật tởm!”

Châu Miễu cũng chẳng giận, công phu dưỡng khí này là cổ học được từ Đàm Hi, “Xem ra đầu óc phó giám đốc Từ thật sự không tỉnh táo.”

“Giờ ở đây chỉ có hai người chúng ta, cô không cần thiết phải tiếp tục giả ngu. Đúng, quyết định điều chuyển Lý Toa là tôi ký, nhưng cô là người đứng đầu bộ phận nhân sự, mỗi sự điều động nhân viên đều phải qua tay cô hết, tôi không tin là cô chưa từng thấy chuyện này!”

“Tôi thấy đấy, thì sao?” Châu Miễu nhún vai, “Cô và đồng sự Hoàng đều đã ký tên rồi, tôi mới đến tất nhiên phải cho hai người mặt mũi. Tuy rằng lý lịch của Lý Toa đúng là rất không xong, nhưng hai người đã cùng giới thiệu, tôi nghĩ lỡ đầu cô ta là cao thủ thâm tàng bất lộ, có năng lực phi phàm gì đó. Hơn nữa Đàm Tổng cũng là người quý trọng nhân tài, nói không chừng có thể ăn nhịp với nhau được... Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn làm người ta thất vọng.”

“Ha, ra là cô đã sớm đào cái hố để chờ tối nhảy vào rồi.”

Nụ cười của Châu Miễu cứng lại, “Chúng ta, bên tám lạng, kẻ nửa cân, như nhau cả thôi.”

“Cô!”

“Từ Lan, cô là người giở trò trước, sao hả, còn không cho tôi được học theo? Người xưa nói rất đúng, bạn có đầu nợ có chủ. Gieo nhân nào gặt quả nấy.”

Châu Miễu nhớ rõ những ngày đầu khi mới tới đây, người phụ nữ này đã kích động toàn bộ phận ra oai phủ đầu với mình thế nào, nếu không phải do tâm lý mình mạnh mẽ, còn mang theo mấy tâm phúc từ Thịnh Mậu sang, chỉ sợ sớm đã bị người đẹp rắn rết này gặm đến không thừa xương cốt rồi.

“Cô làm mùng một, tôi làm mười lăm, chúng ta có tới có lui, như vậy chẳng phải mới thú vị hay sao?” Phong thủy luân chuyển, Từ Lan tự tìm đường chết, sao có thể trách cô bỏ đá xuống giếng được chứ.

Đáng đời!

Từ Lan tức giận đến mức mặt hết xanh lại trắng, ánh mắt oán hận giống như có chứa châm độc, nếu có thể bắn ra chỉ sợ Châu Miễu đã bị bắn thủng như tổ ong vò vẽ.

“Họ Châu kia, chỉ sợ cô còn không biết Lý Toa chính là tình nhân mà đổng sự Hoàng thích nhất đúng không? Đắc tội đồng sự Hoàng, sợ là cô cũng phải bắt đầu tính toán cho tương lai của mình đi là vừa, rốt cuộc cũng chẳng khá hơn được đâu.”

Châu Miễu híp mắt, “Cô đang đe dọa tôi?”

“Có thể cho là như thế.”

“Vậy xin lỗi nhé, tôi không chỉ biết quan hệ giữa Lý Toa và đồng sự Hoàng mà còn biết mấy chuyện xấu xa giữa cô và đồng sự Hoàng cơ, làm sao đây? Có phải muốn giết tôi diệt khẩu hay không hả?”

Sắc mặt Từ Lan biến đổi, “Cô... Ha ha! Đùa gì thế? Có tin tôi xé rách cái miệng thối tha đó của cô không!” Miệng cọp gan thỏ. Châu Miễu ngoáy tai, “Hét to như thế, phó giám đốc Từ muốn cố ý nhấn mạnh cái gì? Đáng tiếc, cô càng như thế càng chứng minh là cô đang chột dạ.”

“Chấu Miễu! Cô là đồ tiện nhân...Vừa nói, tay vừa nâng lên.

Châu Miễu chắn lại, sau đó túm lấy cổ tay cổ ta, “Từ Lan, nếu tôi là cô thì sẽ chỉ mong có thể cụp đuôi làm người, thật không biết là do cô quá tự tin hay thần kinh có vấn đề nữa!”

“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô dâu, chờ đấy.”

“Tùy thời hầu hạ.”

Từ Lan tức giận rời đi. Châu Miễu nhìn theo bóng dáng cô ta một hồi lâu, tiếp theo thở dài thườn thượt, ánh mắt không khỏi lộ ra sự tiếc nuối: “Chuyện tới nước này rồi mà còn không nhìn rõ cục diện, ha... người muốn thu thập cô không phải tôi mà là vị ở trên kia kìa...”

Từ Lan trở về văn phòng của mình, nhớ tới vẻ mặt kiêu ngạo của Châu Miễu liền tức giận đến cồn cào tim gan.

Nghĩ một chút lại mở danh bạ ra, đang định gọi cho đồng sự Hoàng thì ngón tay lại dừng lại, sau đó chuyển sang một dãy số khác...

“Alo, Lý Toa phải không? Tôi, phó giám đốc bộ phận nhân sự Từ Lan đây. Chuyện hôm nay làm cô phải chịu ấm ức rồi.”

“Chị Từ...” Giọng nói nức nở.

“Haizz, tình huống vừa rồi, tôi cũng chẳng biết phải giúp cô thế nào cả. Đúng rồi, Đàm Tổng cũng cho cô đi tham dự đại hội nhân viên, đúng không?”

“Vâng.”

“Vậy có phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.”

“Chuẩn bị tâm lý gì ạ?”

Ánh mắt Từ Lan hơi lóe lên, “Tôi đoán, hẳn là Đàm Tổng sẽ phê bình cô trước mặt mọi người. Tuy rằng có hơi mất mặt nhưng cũng may không khai trừ trực tiếp, cắn răng nhẫn nhịn là sẽ qua thôi.”

“Phế... phê bình trước mặt mọi người ư?” Đầu bên kia, mặt Lý Toa đã trở nên trắng bệch.

“Em chỉ là một nhân viên nho nhỏ, Đàm Tổng... có cần đến mức thế không?”

“Vừa rồi cô không thấy cô ta tức giận tới mức nào à?”

“Vậy giờ em phải làm sao đây? Chị hãy chỉ cho em với.” Nghiễm nhiên coi Từ Lan như cọng rơm cứu mạng của mình.

“Chuyện này... Thực ra, cô có thể tìm đổng sự Hoàng, anh ta là cổ đông lớn thứ hai ở công ty, lời nói vẫn coi như có sức nặng.” Tiện nhân, đúng là chỉ biết quyến rũ người khác!

“Nhưng mà...”

“Thôi, đừng có nhưng nhị gì nữa, chỉ có cách đó thôi. Nếu không có thật sự chuẩn bị chịu mất mặt trước các đồng nghiệp khác đi.”

Đầu bên kia yên lặng trong chớp mắt, dường như đang đấu tranh gì đó, cuối cùng hạ quyết tâm, “Vâng, em sẽ gọi điện cho anh ấy ngay. Anh Hoàng sẽ không bỏ mặc em đâu.”

Từ Lan ngắt cuộc gọi, không buồn che giấu sự phẫn hận trong đáy mắt. Nếu không phải vì tiện nhân đó, sao cô ta có thể bị Đàm Hi mắng chửi chứ? Từ khi tiến vào Thiên Lụ tới nay, cô ta chưa từng phải chịu mất mặt như thế bao giờ!

Ha, anh Hoàng ư?

Dựa theo tính tình của người kia, đàn bà như quần áo, tùy tiện thay đổi, tiền và quyền mới là bản mạng của anh ta, sao có thể đối đầu với Đàm Hi chỉ vì một tình nhân ngu si như lợn thế này?

Chờ xem, Lý Toa làm hại cô ta bị ngã một cú đau như thế, cô ta tuyệt đối sẽ không để Lý Toa được yên lành!

Cái loại dây hoa trang trí này mà không được đàn ông che chở thì yếu ớt chẳng khác nào con kiến.

Mười phút sau, Lý Toa gọi tới, Từ Lan nghe máy, giọng đẩy quan tâm, “Sao rồi?”

“Anh Hoàng đã đồng ý sẽ nói giúp em! Cảm ơn chị, chị Từ.”

“Chị Từ? Chị có đang nghe không ạ? Sao không nói gì thế?”

“Ồ, vậy thì thật... không - còn - gì - tốt - hơn.” Đầu ngón tay cầm điện thoại đã trở nên trắng bệch, trong lòng Từ Lan cảm thấy chua chát muốn chết. Họ Hoàng kia còn chưa bao giờ đối xử tốt với cô ta như thế!

Trước khi đại hội nhân viên bắt đầu mười lăm phút, Đàm Hi gặp được Hoàng Quang Đạt ở văn phòng.

“Đàm Tổng vẫn đang bận sao?”

“Đổng sự Hoàng tới rồi à, mau ngồi đi, còn có một ít nữa là đọc xong rồi.”

Người đàn ông ngồi xuống, chờ một cách kiên nhẫn.

Đến tận khi Đàm Hi đọc xong trang cuối cùng, vung bút ký tên mình xong, gập tài liệu lại, “Đổng sự Hoàng, có việc gì à?”

“À, là thế này, vừa rồi tôi nghe nói Đàm Tổng đã rất tức giận vì thư ký mới tới, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nghe nói?” Đàm Hi nhướng mày, “Xin hỏi đổng sự Hoàng nghe ai nói thế?”

“À.” Hơi cứng đờ, “Thì động tĩnh cũng không nhỏ mà, rất nhiều người đều đã biết.”

“Xem ra cũng có không ít đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tầng 27 này của tôi, sau này làm việc gì cũng phải lén lút một chút mới được.” Nửa nói đùa, nửa nói thật.

Đổng sự Hoàng cười, không nói gì. “Đúng là đã rất tức giận, năng lực của thư ký mới quá kém, ngay cả việc pha một ly cà phê cũng chẳng làm được, mà tính tôi lại hay nóng nảy, thế nên đã...”

“Thì ra là như thế.”

“Sao vậy, đổng sự Hoàng có hứng thú với thư ký mới này sao? À...” Không cho anh ta cơ hội nói gì, Đàm Hi đã tiếp lời, “Suýt chút nữa tôi đã quên, quyết định điều chuyển Lý Toa còn có chữ ký của đồng sự Hoàng mà, sao có thể không thân được.”

“Ha ha... Một đàn em không hiểu chuyện mà thôi, khiến Đàm Tổng phải chê cười rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.