Mắt thấy đồng sự Mã bại trận xuống đài, những người ở đây đều không khỏi thầm khen chiếu bốn lạng đẩy ngàn cân của Đàm Hi.
Ngoại trừ những nhân tố khác không nói tới, người phụ nữ này quả thật cũng có một chút thủ đoạn, thế nên chẳng phải ngẫu nhiên mà CK thành công được như thế.
Câu đánh lại làm cho đồng sự Mã á khẩu không biết nói gì vừa rồi, đó là bằng chứng tốt nhất.
Vương Văn Phong nhướng mày, lại có một đồng sự khác đứng lên.
Lúc này, còn chưa đợi Đàm Hi lên tiếng, anh ta đã lập tức báo tên tuổi, “Tôi họ Hoàng, cũng có một vấn đề muốn thỉnh giáo Đàm Tổng.”
Đàm Hi thuận thế nhìn lại, hơi gật đầu với đối phương, rõ ràng không hề có một chút cảm xúc nào nhưng lại vô cớ khiến người ta e ngại.
“Mời nói.” Giọng nói hờ hững, lạnh nhạt.
Đổng sự Hoàng chỉ cảm thấy sau lưng hơi lạnh, nhưng sau khi liếc mắt nhìn vẻ mặt cười như không của Vương Văn Phong, anh ta nghiến chặt khớp hàm, cố gắng chống đỡ, mở miệng nói...
“Nghe những gì Đàm Tổng nói thì thấy cô cũng là người trong nhân tài, như thế chẳng phải chức vị của mọi người cũng nên bố trí ở những địa phương tương ứng đúng không? Miếu lớn chứa được tiểu thần những miếu nhỏ lại không cung phụng được Phật lớn, vạn sự vạn vật đều phải có sự tương xứng, cô cảm thấy thế nào?”
Bộp bộp bộp!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đàm Hi không nhịn được vỗ tay, “Lời này nói rất đúng.”
Hai công ty sáp nhập lại, trước giờ sẽ luôn có sự mâu thuẫn về chức vị giữa nhân viên cũ và mới, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ tạo ra xung đột từ chính trong nội bộ công ty.
Từ lúc CK thành lập đến nay, tính cả lớn cả nhỏ thì cũng phải làm tới trăm dự án rồi, Đàm Hi đã nhìn thấy quá nhiều tình huống như thế, cũng biết rõ ràng lợi hại bên trong chuyện này.
Trước kia, cô là người đứng nhìn, vui vẻ xem diễn, giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt cô phải đối mặt, tuy có hồi hộp nhưng không hề hoảng loạn.
Có những vấn đề không phải trốn tránh là có thể giải quyết được, thay vì để mâu thuẫn tích lũy lại cho tới lúc bùng nổ tan tành hết thảy thì thà nhân lúc còn sớm dập tắt mồi lửa, để phòng tai họa khi nó chưa xảy ra còn hơn.
Đổng sự Hoàng thấy Đàm Hi không những không tức giận mà còn thẳng thắn đồng ý với quan điểm của mình thì vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.
Dù cô phô trương thanh thế cũng được, làm bộ làm tịch cũng được, có thể có được khí độ thong dong và khả năng nhẫn nhịn lớn như thế này cũng đã đủ khiến người ta nhìn bằng con mắt khác rồi.
Cảm xúc căng thẳng trong lòng anh ta không khỏi thả lỏng, dùng giọng điệu như muốn nghe ý kiến, không còn tia công kích nhưng vẫn sắc sảo như cũ, “Đàm Tổng định phối hợp như thế nào đây?”
“Rất đơn giản, ai có năng lực người đó lên.”
Mọi người ngẩn ra.
“Mọi người hẳn là đều biết rõ kế hoạch tiếp theo đây của tôi. Sau khi Thịnh Mậu và Thiên Dụ sáp nhập với nhau sẽ trở thành căn cứ địa của CK ở Hoa Hạ này, phạm vi nghiệp vụ bao trùm cũng chủ yếu ở khu vực châu Á, không hề có gì giao thoa với diện tích che phủ thị trường của tổng bộ ở Zurich. Nói cách khác, CK vẫn là CK, Thịnh Du vẫn là Thịnh Dụ.”
Một công ty chủ yếu hoạt động ở thị trường u Mỹ, một công ty lại bao trùm toàn châu Á, hoàn toàn không có xung đột gì về lợi ích cả.
“Thế nên, người của CK cũng sẽ không được điều về trong nước, đương nhiên, nếu hai bên muốn tổ chức trao đổi học hỏi thì tôi cũng hy vọng mọi người sẽ tham dự.”
Coi như biến tướng hứa hẹn rằng người của CK sẽ không nắm giữ các chức vụ vốn có ở Thiên Dụ.
Nhưng...
“Thịnh Mậu thì sao?”
Cùng tồn tại ở thủ đô, hai bên đều có quản lý cấp cao, nên sắp xếp chức vị thế nào đây?
Đàm Hi thoáng nhìn qua đồng sự Hoàng, lại quét mắt nhìn mọi người, “Tôi nghĩ anh không hiểu những gì tôi vừa mới nói. Sau khi bài trừ ra một vài yếu tố không quan trọng, còn lại, trong phạm vi cạnh tranh hợp lý thì người nào có năng lực cao hơn thì sẽ ở vị trí cao hơn, rất công bằng.”
Đổng sự Hoàng ngẩn ra, “Ý của cô là...”
Đàm Hi không nhìn anh ta mà đưa mắt nhìn quanh một vòng trong phòng họp, “Nếu tất cả mọi người đều quan tâm tới vấn đề này, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Sau khi Thịnh Dụ thành lập, từ vị trí phó giám đốc trở lên đều sẽ thông qua phương thức cạnh tranh mà đạt thành.”
Đổng sự Hoàng nhận được ám chỉ của Vương Văn Phong liền ngước mắt nhìn Đàm Hi vốn có chuẩn bị mà tới, cố nhẫn nhịn việc muốn đưa tay lau mồ hôi, hỏi: “Cạnh tranh... thế nào?”
Đàm Hi cười, “Chuyện này có thể yên tâm, tiêu chuẩn khảo hạch các vị trí sẽ do bộ phận nhân sự của cả hai bên cùng định ra. Khi đó, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy kết quả khảo hạch trên giấy trắng mực đen. Đổng sự Hoàng còn có câu hỏi nào nữa không?”
“Hết... hết rồi.”
“Mời ngồi.”
Trước có đồng sự Mã, sau có đồng sự Hoàng, hai người đều bị Đàm Hi đánh cho ngã ngựa. Nhưng không những không khiến những người còn lại biết thu liễm mà cả một đám đều nóng lòng muốn thử.
Lúc đầu khi Đàm Hi mới vào cửa thì âm thầm bài xích, hiện tại là xoa tay hầm hè, thay vì nói là khiêu khích cổ, không bằng nói rằng đây là một loại khảo hạch biến tướng dành cho người phụ nữ sắp trở thành người lãnh đạo này của mình.
Thiên Dụ vốn đang trong thời gian đi lên, chỉ vì Thiên Hồng mà phải chịu liên lụy, năm lần bảy lượt đổi chủ.
Nhưng thực lực nghiệp vụ và trình độ của nhân viên đều rất mạnh, việc này Đàm Hi hoàn toàn có thể nhìn ra từ mấy vị đồng sự ở đây. Không phải loại sâu mọt ăn chia tiền hoa hồng để lớn lên, cũng không phải đám người lúc nào cũng âm mưu tính kế lẫn nhau khiến nội bộ lục đục, mà là một đám người lòng tràn đầy chí khí, muốn chính thức trở thành người tạo ra thành tích.
Mà những người như thế rất khó thuần phục, cũng khó quản lý nhất, nhưng một khi đã thu phục được rồi thì từng người đều là nhân tài có thể sử dụng.
Đàm Hi không ngờ mình tới đây một chuyến lại có thể đào ra được nhiều bảo bối như thế!
Tuy rằng trước mắt vẫn còn làm khó nhau nhưng khí thế lạnh thấu xương cũng đã bị thu lại không ít.
Kế tiếp, gần như là hỏi nhanh đáp gọn một đối một.
“Đàm Tổng, hai năm trước Thiên Dụ và CK có kết thù với nhau, xin hỏi cô có suy nghĩ gì về việc này không?”
“Thương trường như chiến trường, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, nhưng lại có một điều rất quan trọng: thua một lần rồi, sẽ không thua lần thứ hai.
“Nghe giọng điệu của cô, hình như có một chút đối địch thì phải?”
“Trước khi chân chính trở thành người một nhà, đổng sự Lựu cảm thấy người hoạch định chiến lược cho CK như tôi có thể buông lỏng sự cảnh giác được sao? Tôi nghĩ, nếu là mọi người, vậy mọi người cũng không mong có một lãnh đạo vô trách nhiệm như thế. Nếu ví một công ty như một con thuyền, vậy thì sự an toàn của tất cả mọi người trên thuyền đều có quan hệ chặt chẽ, liên quan với nhau; một quyết định nho nhỏ cũng có thể ảnh hưởng tới sự vận hành của cả một con thuyền.”
“Sự thận trọng của Đàm Tổng thật làm người ta bội phục.”
“Ở vị trí này, chủ yếu phải tính toán, đây là bổn phận, không dám nhận hai chữ “bội phục?
“Vừa rồi đổng sự Lưu cũng nhắc tới mâu thuẫn từng xảy ra giữa Thiên Dụ và CK, vậy tôi đây cũng xin lắm miệng hỏi một câu, Đàm Tổng có thể đảm bảo sẽ xử lý sự việc công bằng giữa Thịnh Mậu và Thiên Dụ chứ?”
“Vấn đề này tôi nghĩ không cần thiết phải trả lời.”
Đổng sự Đường ngẩn người không hiểu.
“Bởi vì giả thiết này không thành lập.”
“... Xin lắng nghe kỹ càng.”
“Tương lai không có Thiên Dụ, cũng không có Thịnh Mậu, chỉ có Thịnh Dụ, không tồn tại hai bên thì làm sao cần phải nói tới việc công bằng? Một cặp song sinh vậy, tuy rằng cùng tồn tại trong cơ thể mẹ nhưng vẫn cứ là hai thân thể độc lập, tình yêu của cha mẹ rất khó để chia đều một cách chân chính được. Cũng giống như quan hệ giữa một công ty mẹ và các công ty con, tuy độc lập với nhau nhưng sự phân chia tài nguyên kiểu gì cũng nghiêng lệch, tất nhiên tình hình lợi nhuận cuối cùng cũng sẽ có sự khác nhau. Nhưng Thiên Dụ và Thịnh Mậu thì không như thế, bởi vì hai bên sẽ cùng hợp lại làm một, giống như... con một vậy.”
Tình thương của cha, tình thương của mẹ đều sẽ chỉ dồn cho một đứa con này.
“Đàm Tổng phong độ thật tốt, tôi bội phục.” Không phải mẹ kế nào cũng coi con riêng như con đẻ của mình.
“Về cổ phần, Đàm Tổng định phân phối như thế nào?”
“Nên phân thế nào thì cứ phân thế, kế toán hạch toán, đánh giá giá trị thị trường, ký tên duy trì, tất cả mọi người đều là người có kinh nghiệm trong đầu tư, hẳn là tinh thông hơn tôi.”
“Không góp vốn sao?”
“Tiền của CK đã đủ dùng, tạm thời không cần lắm, thế nên mọi người cũng không cần lo lắng chuyện cổ phần sẽ bị pha loãng ra.”
“Vậy việc bổ sung...”
“Bản thân tôi sẽ đưa một phần tiến vào, việc cổ phần tăng lên là nhất định rồi, nhưng tỉ lệ sẽ không quá lớn, mọi người cứ an tâm.”
Dù ai đưa ra vấn đề gì thì Đàm Hi đều có thể giải thích một cách trơn tru rõ ràng, hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.
Hứa Cường và Vương Văn Phong là người khởi xướng buổi gặp mặt nói chuyện này, hiển nhiên cũng không đạt được hiệu quả ra oai phủ đầu với Đàm Hi như mục đích ban đầu, ngược lại còn cho cô sáng tạo ra cơ hội thuyết phục những đồng sự còn lại.
Nhưng hai người không hề tức giận, cũng không hối hận.
Liếc nhìn nhau, hoàn toàn có thể nhận ra sự hưng phấn và... hứng thú trong mắt đối phương.
Vương Văn Phong xoa cằm. Từ vị trí của anh ta có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của Đàm Hi, ba phần lạnh lùng, bảy phần xinh đẹp.
Từ góc độ một người đàn ông nhìn một người phụ nữ thì không thể nghi ngờ mà kết luận rằng, cô thật sự rất đẹp.
Nhưng thần kỳ nhất là đứng ở lập trường làm người hợp tác, anh ta cũng không hề bài xích sự tồn tại của Đàm Hi, thậm chí còn cảm thấy đây là một thể nghiệm tuyệt vời xưa nay chưa từng có.
Anh ta thích đùa bỡn phụ nữ, ngủ với phụ nữ nhưng lại ghét làm việc với phụ nữ, ngay cả thư ký của anh ta cũng là đàn ông.
Chỉ có Đàm Hi là ngoại lệ.
Còn Hứa Cường, ánh mắt anh ta quả trần trụi, không hề che giấu, lúc nhìn Đàm Hi thì hai mắt sáng quắc lên.
Anh ta lớn hơn Vương Văn Phong hai tuổi, mới ly hôn cách đây không lâu, chính thức khôi phục cuộc sống độc thân của mình.
Là một người đàn ông không bị ràng buộc về hôn nhân, anh ta có quyền thể hiện tình yêu nhiệt liệt với người phụ nữ mà mình thích.
Vương Văn Phong cười nhạo, cũng không nhìn xem bản thân mình được mấy cân mấy lạng, Đàm Hi sẽ thích loại đàn ông thô thiển như Hứa Cường sao?
Không phải Hứa Cường không nhìn ra sự hứng thú của Vương Văn Phong với Đàm Hi. Lúc trước yên bình không có việc gì thì cũng thôi đi, mọi người dựa vào bản lĩnh của chính mình. Nhưng bây giờ cái gã trước mặt kia lại trực tiếp cười nhạo anh ta ư?!
“Ha...” Một tiếng trào phúng bật ra, môi mấp máy làm khẩu hình.
Sắc mặt Vương Văn Phong lập tức trở nên vô cùng khó nhìn.
Bởi vì, Hứa Cường vừa mới nói rằng: Đừng quên, anh có vợ rồi.