Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1024: Bây giờ đi ngay đây




“A Miên, thực ra cậu không cần phải...”

- “Đúng rồi, hai đứa nhỏ nhà cậu có thiếu cái gì không?” Cố Miền cắt ngang lời cố, như thể cậu không phát hiện ra gì cả, không nghe thấy gì cả.

“Không thiếu, trong nước đổ ăn gì cũng có.”

“Vậy à...”

Đàm Hi cũng không biết nên nói gì.

Nhất thời bầu không khí trở nên ngượng ngập.

Một lúc sau, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, “Làm cậu sợ rồi à? Tớ đi Geneva, nhân tiện đi qua Zurich thôi mà”.

Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm: “Nhớ giữ ấm, cũng phải đảm bảo an toàn đấy”

“Còn nữa, cậu ít tham gia vào chuyện của tập đoàn Thiên Tước thôi, có giao dịch cũng phải là Dịch Phong Tước đi.”

“Sẽ không có chuyện gì đâu”

“Chắc hắn cũng không muốn để cậu nhúng tay vào những chuyện đó. A Miên, cậu là cậu, Dịch Phong Tước là Dịch Phong Tước, tuy hai người là anh em sinh đôi, nhưng là hai cá thể tồn tại hoàn toàn độc lập, cậu đừng để mình dính vào trong đó.”

“Ừ.”

Đàm Hi bĩu môi, “Lần nào ngoài miệng cậu cũng nói là ừ, nhưng quay đi chỗ khác lại thấy giúp hắn làm việc rồi.”

“H Hề, đó là anh trai tôi”

“Nhưng cậu...”

“Đừng có nói tôi nữa, nói đến cậu đi, cậu có gặp anh ta không?”

“... Gặp rồi”

“Tất cả vẫn thuận lợi chứ?”

“...Thuận lợi”

“Vậy thì tốt”

“A Miên” Đàm Hi gọi tên cậu, “Lần trước ở Hồng Kông, người đó là do cậu phái tới, có đúng không?”

Đầu dây bên kia trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Thì ra là cậu biết hết cả rồi...”

Giống như thở dài, lại chất chứa cả nỗi khổ sở nhàn nhạt.

“Cậu đừng như vậy nữa.” Giọng Đàm Hi hơi trầm đi, “Chắc cậu biết, tôi không thích bị người khác theo dõi”

“Tôi chỉ lo lắng cho sự an nguy của cậu thôi”

“Có bảo vệ rồi, không cần thiết phải thế”

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Không có lần sau nữa đâu đấy”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Đàm Hi đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục lật xem tài liệu.

Sự phát triển của Thịnh Mậu trong năm năm, toàn bộ đều được cô đọng trong xấp giấy này.

Càng nhìn về phía sau, đầu mày cổ càng nhíu lại chặt hơn.

Không chỉ giậm chân tại chỗ, mà thậm chí trên rất nhiều phương diện còn không bằng được so với khi cô còn có mặt.

Một giờ sáng, Đàm Hi lật đến trang cuối cùng, gập lại tập tài liệu, tắt đèn rời phòng sách.

Đã đến lúc Thịnh Mậu phải trở mình rồi...

Ngày hôm sau, Lục Chinh tỉnh lại, đầu óc choáng váng.

Lấy lại tinh thần, ngồi dậy, đánh răng rửa mặt.

“Cậu Hai ngủ dậy rồi sao, cậu ăn sáng luôn chứ?” Dì Hà nghe thấy tiếng bước chân liền từ trong bếp chạy ra ngoài, khuôn mặt tròn vo đượm ý cười.

Lục Chinh nhìn xung quanh: “Ông nội...”

“Ra ngoài tập thể dục rồi, cậu yên tâm” Dì Hà chớp mắt nhìn anh, nở nụ cười thần bí.

Đang ăn sáng, bà cụ từ bên ngoài đi vào.

Động tác của Lục Chinh khựng lại. Đàm Thủy Tâm đi đến bên cạnh anh, kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, “Ăn nhanh đi, ông ấy còn chưa về, đang ở bên nhà hàng xóm đánh cờ”

“Vâng” Khí thế xung quanh hơi dịu lại.

“A Chinh...” Bà cụ muốn nói nhưng lại thôi.

“Bà muốn nói gì ạ?”

“Ông cháu cứ bắt bà đi xem mắt cho cháu, còn mở lời bảo cháu đi gặp gỡ con gái nhà người ta, rồi ăn bữa cơm”

Ánh mắt bỗng nhiên lạnh đi, Lục Chinh đặt dao nĩa xuống, đứng dậy, lấy áo khoác đang vắt trên ghế, đặt lên khuỷu tay, “Cháu không đi.

Đàm Thủy Tâm cũng không khuyên nhủ nhiều. Bà đã sớm đoán được kết quả này, chỉ có ông cụ kia vẫn mơ tưởng hão huyền, tự lừa mình lừa người thôi.

“Lái xe cẩn thận, đừng có uống rượu say nữa đấy”

Tám giờ, Đàm Hi đến công ty đúng giờ. “Linda, gọi Trình Vũ đến văn phòng tôi”

“Vâng.”

Chưa đầy một phút, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Đàm Hi: “Vào đi”

Trình Vũ đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến trước mặt Đàm Hi, ngồi xuống, đưa ra một tập tài liệu, “Đây là bản hủy bỏ hợp đồng sơ bộ tối soạn theo ý của cô sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lưu Tổng ngày hôm qua”

Đàm Hi nhận lấy, cúi xuống lật xem, “Tốt lắm, vậy thông báo với Hồng Phong đi”

“Có một điểm, tôi muốn nói trước” Trình Vũ đột nhiên nói.

“Nói”

“Nếu như Hằng Phong đã quyết tâm muốn đối đầu đến cùng với chúng ta, tôi không dám bảo đảm Thịnh Mậu có thể rút lui toàn vẹn, có nghĩa là, có thể chúng ta sẽ phải mất một khoản tiền bồi thường. Đương nhiên, mức tiền bồi thường sẽ hoàn toàn do hợp đồng quy định, tôi sẽ cố gắng hết sức để giành quyền lợi cho chúng ta”

“Ok, cứ yên tâm làm đi.” Đàm Hi đưa lại tập tài liệu cho Trình Vũ.

Trình Vũ một tay nhận lấy, đứng dậy: “Vậy tôi đi làm việc trước đây...”

Bỗng nhiên, bước chân khựng lại, Trình Vũ nhìn thẳng vào Đàm Hi, “Thực ra có một biện pháp đẹp cho cả đội bên”

Đàm Hi nhướng mày, “Nói thử xem”

“Chúng ta hoàn toàn có thể cưỡi lừa tìm ngựa, dùng phương thức hợp tác mới để lấp cái hố do Hằng Phong để lại, với điều kiện tiền đề là thực lực của đơn vị hợp tác mới này so với Hằng Phong chỉ hơn chứ không kém”

“Rốt cuộc ý của cô là gì?”

“Lục Thị thấy thế nào? Anh cả trong ngành, nếu so với hàng tôm tép như Hằng Phong chỉ biết dựa vào tuyên truyền quảng cáo để nổi lên thì là một sự lựa chọn không tồi!”

“Rồi sao nữa?”

“Đàm tổng, tôi đề nghị cô có thể phát huy ưu thế của bản thân, kiếm về một món hời lớn cho công ty”

“Ưu thế... bản thân?”

Trình Vũ chớp mắt, mỉm cười đoan trang, những lời nói thốt ra lại không hề chính trực, “Ví dụ, dùng nhan sắc dụ dỗ, hay là khiêu khích, hoặc là... trực tiếp đánh ngất rồi kéo vào khách sạn, làm thịt anh ta đã rồi tỉnh!”

“Được lắm!” Đàm Hi đứng dậy, cầm áo khoác, xách túi, nở nụ cười quyến rũ.

ĂC..

Trình Vũ há hốc mồm, “Ý cô là?”

“Làm thịt anh ta đã rồi tính đúng không? Bây giờ tôi đi ngay đây”

Nói xong, cô giẫm giày cao gót rời đi.

Trình Vũ há hốc miệng đứng tại chỗ, “A ừm... liệu cô ấy có làm thật không nhỉ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.