Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 887: Ánh rạng đông (2)




“Cậu quan tâm nhiều thể làm gì hả? Cứ nghe theo chỉ huy là được, đừng có nhiều câu hỏi như vậy.” Trương Quán không kiên nhẫn.

Từ Dương trợn mắt, cố rất qua hàm răng một câu: “Cậu đúng là cái khúc gỗ, muốn học thì phải hỏi, phải hỏi! Hiểu không hả?”

“... Không hiểu.”

“Hừ, cậu ấy mà...”

Trương Quán không có kiên nhẫn nói nhiều lời lung tung với cậu ta: “Nếu cậu muốn biết thì chờ A Từ trở về rồi hỏi cậu ta đi.”

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Từ Dương chẳng khác nào mèo nhìn thấy cá khô, hai mắt sáng rực lên, “Anh Từ! Tình hình thế nào?”

Tạ Từ không thèm để ý tới cậu ta, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, lập tức đi tới trước mặt Đàm Hi, “Bọn họ đi về phía Nam rồi.”

Đàm Hi gật đầu, tựa như hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả này, “Đi thôi, chừng một kilomet nữa sẽ tới ngã ba, mọi người chuẩn bị tốt công tác phân nhóm, kiểm tra vũ khí tùy thân, súng, đạn, thuốc nổ, còn cả nước và lương khô nữa...”

“Ặc!” Từ Dương hít vào khí lạnh, ánh mắt nhìn Đàm Hi như nhìn thấy ma, “Quả thực là bị mấy vỏ túi bánh lừa rồi...”

“Đánh rắm...” Trương Quán ngẩng đầu, liếc mắt, mũi hừ lạnh một tiếng không nặng cũng không nhẹ, “Liên quan quái gì tới mấy cái vỏ túi bánh chứ, rõ ràng là bị chị Đàm lừa... Tóm lại, vị kia nói thế nào...” Cậu ta bĩu môi nhìn về phía Đàm Hi, “Thì chúng ta cứ làm theo như thế, chuẩn không cần chỉnh.”

“Này, cậu có thể có tí tiền để được không hả?”

“Cái này gọi là tự biết lượng sức mình.”

11

“Đương nhiên, nếu đầu óc của cậu có thể ngon lành như cô ấy, vậy tớ cũng chả ngại nghe cậu chỉ huy đầu. Nhưng trước mắt xem ra, cơ hồ là không tồn tại khả năng này. Thế nên bạn thân à, cậu vẫn nên an phận thì hơn.” Trương Quán bổ thêm một đao trí mạng.

Từ Dương còn có thể phản bác được gì đây? Đều con bà nó là sự thật mà...

Mười lăm phút sau, mọi người đã tới lối rẽ.

Theo sắp xếp từ lúc trước, Đàm Hi dẫn đám nữ sinh đi về phía đại đội máy bay lục quân ở hướng Tây Bắc, Hứa Trạch dẫn dắt đám nam sinh đi về phía doanh trại đạn đạo phòng không ở hướng Đông Bắc.

Phân đường như thế, ai cũng có việc của người nấy.

Đến tầm giữa trưa, nhóm người Đàm Hi đã vượt qua được hai ngọn núi cao, bắt đầu lên ngọn núi thứ ba; còn đám người Hứa Trạch thì đã vượt qua một con sông chảy xiết.

Hết thảy đều đang được tiến hành trong lặng lẽ.

Bộ chỉ huy.

“Báo cáo Lữ trưởng! Radar giám sát được người của đội bảy đã rời khỏi khu cấm thăm dò!”

“Cái gì?” Khe hở ngón tay của Phương Mãn lỏng ra, điếu thuốc kẹp ở giữa cũng rơi xuống bàn làm việc, tuy đã dập tắt đúng lúc nhưng vẫn đốt thủng một lỗ ở góc phía trên bản đồ.

Người lính nhắc lại một lần.

Rầm...

Phương Mãn vỗ bàn đứng bật dậy: “Rốt cuộc trung đội năm, trung đội sáu làm ăn kiểu gì thế hả? Chẳng phải nói đã có đột phá, có tiến triển, sao lại để bọn họ rời khỏi khu cấm thăm dò như thế?”

“Bọn họ bị trúng kế, bị đội bảy dẫn dụ đi ngược hướng, phát hiện không ổn đã quay ngược trở về nhưng vẫn không kịp.”

Ngực Phương Mãn không ngừng phập phồng, sắc mặt xanh lét.

Trình Cương lắc đầu than nhẹ, “Hiện tại tức giận cũng không được gì, việc quan trọng là phải tìm cách bắt lấy bọn

họ.”

Phương Mãn cũng biết lúc này tuyệt đối không thể tuột xích xe được, hít sâu, lấy lại bình tĩnh, “Lão Trình, cậu nói xem tại sao bọn họ lại rời khỏi khu cấm thăm dò?”

Dù sao chỉ cần chịu đựng ba ngày là coi như vượt qua rồi.

Rời khỏi khu cấm thăm dò đồng nghĩa với việc sẽ bị thiết bị trinh sát phát hiện ra, nghiêm khắc mà nói, thực sự không an toàn bằng việc cứ co đầu rút cổ ở bên trong.

Nhìn biểu hiện ngày hôm qua của đội bảy có thể nói là rất thành thạo, kiên trì thêm một ngày nữa cũng không thành vấn đề gì.

Nhưng bọn họ lại cố tình lựa chọn rời đi vào ngày hôm nay, rốt cuộc bọn họ có mục đích gì đây?

Trình Cương cũng có nghi vấn tương tự. Việc rời khỏi khu cấm thăm dò thì tính nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều, anh ta hoàn toàn không nghĩ ra được lý do khiến đội bảy phải làm như thế.

“Không biết có thể hỏi tôi.” Lục Chinh còn đang uống trà, vẫn ngồi ở vị trí y như ngày hôm qua, thấy hai người mặt ủ mày chau liền đột nhiên mở miệng.

Phương Mãn và Trình Cương lập tức nhìn sang phía anh.

“Lão Lục, tôi cảnh cáo cậu, đừng có nghĩ chơi âm mưu...”

“Đương nhiên, cậu cũng có thể không hỏi mà.”

Phương Mãn cứng họng.

Mắt thấy không khí dần trở nên cứng đờ, Trình Cương liền mở miệng hòa giải. Anh ta cảm thấy Lục Chinh cũng không phải người thích nói dối, chắc chắn sẽ nói thật.

Lục Chinh cực kỳ thản nhiên, lời nói ra khiến cho Phương Mãn suýt nữa tức tới ngã nhào.

Anh nói, “Trước khi lên đường, tôi đã hạ thêm mệnh lệnh cho đội nào muốn đạt hạng nhất... Chém đầu Lữ trưởng lữ đoàn Tia Chớp.”

Ba giờ chiều, năm người Đàm Hi đã vượt ngọn núi cao cuối cùng được đánh dấu trên bản đồ, bắt đầu tiến vào khu vực rừng đất bằng.

“Em gái, sợ là chúng ta không tới nơi kịp trước khi trời tối rồi...”

Một ánh mắt lạnh lùng đảo qua, Hàn Sóc lập tức im miệng.

Vẻ mặt Đàm Hi lãnh đạm: “Không tới kịp cũng phải kịp.”

Thẩm Hàn mím môi.

Ngay cả An An vẫn luôn trầm tĩnh cũng không khỏi hiện lên vẻ ngưng trọng trên mặt.

Đi xuyên qua rừng cây sẽ gặp phải một đầm lầy. Nếu trước khi mặt trời xuống núi mà không vượt qua được thì tới sáng hôm sau sẽ gặp phải sương mù, đợi đến tầm giữa trưa sương mới tan hết. Tính tới lúc đó đã mất quá nhiều thời gian, chỉ sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ trong kỳ hạn được.

Đàm Hi cắn răng, thắt chặt trang bị và đứng lên: “Mọi người cố gắng kiên trì, nhất định phải vượt qua đầm lầy trong ngày hôm nay.”

Trên mặt Nhiễm Dao đã xuất hiện vẻ mệt mỏi, nghe thấy thế, vẻ mặt cũng không khỏi run rẩy, nắm tay siết chặt lại, tự cổ vũ cho bản thân mình: Kiên trì chính là thắng lợi!

Trong năm người, cô có tố chất các hạng mục kém nhất. Một đường gập ghềnh đi tới hiện tại, sao có thể có phụ những gian khổ và mồ hôi đã trải qua, càng không thể để mọi người thất vọng được.

“Dao Dao, cậu... có thể chứ?” Trong mắt An An hiện lên vẻ lo lắng.

Nhiễm Dao mím môi cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền, nói như chém định chặt sắt: “Tớ có thể!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.