Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 707: Dạy dỗ, chị đàm ra tay




“Tục ngữ đã nói rồi, có học giỏi thì sau này lớn lên cũng chỉ đi làm thuê hết, còn đứa học dốt thì sau này lại đi làm ông bà chủ. Đúng vậy, A Dương nhà mấy người học giỏi, đi học trường lớn trên thành phố, nghe nói còn

học kiến trúc, nhưng dù sao cũng còn chưa tốt nghiệp, sau này có là rồng hay là giun còn chưa biết chắc, về phương diện cuộc sống cũng vẫn có chút thiếu thốn đúng không? Còn A Quế nhà tôi đã tự lập, có thể buôn bán kiếm tiền, hai người ở bên nhau tương lai sẽ nâng đỡ lẫn nhau, không phải sao?”

Nhà Tôn Dương điều kiện bình thường, cha mẹ đều làm nông, hơn nữa cũng không học hành nhiều lắm.

Hai vợ chồng họ chỉ có một người con là Tôn Dương, làm gì cũng xoay quanh anh ta, tuy không giàu có gì nhưng cũng sống yên

ôn.

Nhưng trên đời này có bậc cha mẹ nào lại không muốn con mình sống tốt hơn chứ?

Đặc biệt là mấy năm gần đây, Tôn Dương đã học đại học, các khoản chi tiêu ngày càng tăng lên. Hai vợ chồng họ tuy đã làm hết khả năng để đáp ứng nhu cầu về tài chính của con trai, nhưng dù sao cũng vẫn có chút quá sức, áy náy, đồng thời họ cũng thương xót con trai mỗi khi đi ra ngoài ví tiền không mấy dư dả.

Những lời nói này của Tăng Quế Lan đã nói trúng tới nút thắt trong lòng họ.

Lưu Quế này vừa giỏi giang tháo vát, mới còn ít tuổi đã tự lực cánh sinh, nếu như đàn ông kết hôn với cô ta thì chắc chắn sẽ có thêm một người giúp đỡ.

Cha mẹ Tôn Dương đã động lòng ngay lúc đó rồi. Nhưng suy cho cùng vẫn phải để ý đến nguyện vọng của con trai, chỉ nói họ cần suy nghĩ trước đã, nếu như Tôn Dương gật đầu, thì họ cũng đồng ý.

Cứ như thế, Tăng Quế Lan vui vẻ đi báo tin vui cho cháu gái.

Vốn dĩ tưởng là chuyện đã nắm chắc được chín phần, nhưng một tuần sau tin tức truyền đến lại là... Tôn Dương đã từ chối!

Hơn nữa còn nổi giận đùng đùng, rời trấn về trường học ngay trong hôm đó.

Ba chị em nhà họ Tăng biết tình hình cụ thể, lập tức bắt đầu mắng chửi, đúng lúc bị Lưu Quế nghe thấy. Cô ta ôm khuôn mặt xám xịt chạy đi. Ngày hôm sau họ phát hiện ra cô ta đã khóc ngất ở trong phòng.

Lần này, ba bà dì đã vô cùng thương xót.

Chủ ý của Tăng Quế Lan: trước tiên định xong xuôi mọi chuyện, đến lúc đó dù Tôn Dương có muốn thay đổi cũng không thay đổi được! Nhất định phải lấy A Quế nhà họ về!

Ngày hôm sau, dì Tư nhà họ Tăng lại đến Tôn gia.

Cũng không biết rốt cuộc bà ta đã lừa dối thể nào, cuối cùng cũng được cha mẹ Tôn Dương đồng ý bằng lời nói. Sau đó nhấn cơ hội rèn thép khi còn nóng, hai nhà đã hẹn nhau gặp mặt bàn bạc đến chuyện kết hôn trong tương lai, ví dụ như tổ chức ở nhà hàng nào, theo quy cách nào, mời bao nhiêu khách khứa... trong khi Tôn Dương không hề hay biết chuyện gì.

Thế nên mới có cớ để khi nãy Tăng Quế Lan nói là: “Hồn sự của A Quế nhà chúng tôi đã được định xong từ nửa năm trước rồi, họ hàng hai nhà cũng đã đến gặp mặt nhau..”

Đương nhiên chuyện này không thể giấu được đương sự là Tôn Dương, dù sao thì người phải kết hôn với Lưu Quế cũng là anh ta.

“Tôi không chấp nhận chuyện hôn sự này!” Tôn Dương đã đích thân thể hiện thái độ với hai nhà vào nửa tháng trước.

Nói xong, lại đi ngay lập tức. Buổi tối hôm đó anh ta rời khỏi thị trấn, để lại một đống chuyện rắc rối.

Cha mẹ Tôn Dương đã thấy hối hận, so sánh ra, chắc chắn họ sẽ thấy con trai mình quan trọng hơn. Cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, họ quyết định hủy bỏ hôn ước với Lưu Quế.

Ngày hôm sau họ đã đến nhà Lưu Lão Tài đàm phán, thấy sự việc đã sắp bàn bạc xong, mấy bà dì của Lưu Quế nghe tin chạy đến, nằng nặc nói là Tôn Dương đã hủy hoại danh tiếng của Lưu Quế, ý là chuyện hôn sự này dù có thế nào cũng phải tiến hành.

Lúc này, cha mẹ Tôn Dương mới biết cái gì gọi là “đâm lao phải theo lao”!

Người nhà họ Tăng vốn chua ngoa đanh đá, đã có tiếng trong hương trong thôn, hai người thật thà này hoàn toàn không thể chống đỡ lại được.

Nếu đã lộ ra chân tướng, thì ba chị em Tăng gia cũng dứt khoát không giả bộ tiếp nữa, quyết tâm lành làm gáo vỡ làm môi, ép cha mẹ Tôn Dương không thể không nói ra Tôn Dương đã đi đâu rồi.

Thằng nhóc này khá lắm!

Không nói không biết, nói đến là thấy giật mình!

Thì ra thằng nhóc đó đã tìm một đứa con gái nhà giàu sau lưng A Quế, nghe nói còn là người thủ đô.

“Hay cho cái thằng nhãi họ Tôn đó, nó dám bắt cá hai tay. Các người đúng là đồ tráo trở..”

Cha mẹ Tôn Dương bị ba chị em nhà họ Tăng mắng xơi xơi vào mặt. Họ cũng mới biết con mình đã có bạn gái ở bên ngoài, hơn nữa gia thế bối cảnh đều tốt hơn Lưu Quế gì đó kia gấp nhiều lần.

Nghĩ lại con trai mình đã có sự lựa chọn tốt hơn, hai ông bà vốn mềm yếu hơn nửa đời người bỗng đứng thẳng lưng lên, kiên quyết hủy bỏ hôn ước với Lưu Quế kia.

Bỗng chốc đã khiến Tăng gia nổi điên, không nói hai lời mua mấy tấm vé xe lửa, dẫn theo Lưu Lão Tài và anh Cả nhà mình giết đến tận thủ đô.

Đương nhiên chị em mấy người họ đều không phải là kẻ ngốc.

Qua một tuần nghiên cứu địa hình, theo dõi, thăm dò quy luật hoạt động của Vệ Ảnh và Tôn Dương, mặt khác cho Lưu Lão Tài và Tăng Thủy Tường ra ngoài di chuyển, làm quen địa hình.

Lên kế hoạch gần mười ngày trời cuối cùng mới có cơ hội ra tay, đưa Vệ Ảnh đến con hẻm này, định cho cô một bài học.

Nghe Lương Tử báo cáo xong, nếu như không phải là chọc đến bạn tốt nhất của cô thì có lẽ Đàm Hi đã khen mấy người nhà này “tận tâm tính kể.

Vì khi Lương Hồng báo cáo lại không hề cố ý tránh né, cho nên bốn anh em nhà họ Tăng và Lưu Lão Tài đều nghe vô cùng rõ ràng.

Vệ Ảnh không ngẩng đầu lên, khóe môi nhệch ra một nụ cười khổ.

Thì ra mọi chuyện là như vậy...

Nếu không có Đàm Hi, có khi cô bị đánh mà vẫn chưa biết rốt cuộc là tại sao...

Nhưng thực sự cố có sai không?

Dựa vào đâu mà những người này lại ra tay với cô bằng nắm đấm chứ?!

Vệ Ảnh có thể được ở bên Đàm Hi vui vẻ như vậy cho đến ngày hôm nay, có thể thấy cô cũng không phải là thể loại bạch liên hoa mềm yếu.

Đúng vào lúc đó, mỗi giọt máu đang chảy ra của cô đều tưới đẫm sự phẫn nộ, bùng phát mạnh mẽ!

Đột nhiên một cảm giác ấm áp đặt lên nắm đấm tay đang vô tình siết chặt lại của cô. Cô ngẩng đầu lên, trước ánh mắt an ủi vỗ về của Đàm Hi, cô bỗng yên lặng trở lại.

Đàm Hi: Tiểu Ảnh Tử, bà có tin tôi không?

Vệ Ảnh: Tin.

Đàm Hi: Vậy thì cứ để cho tôi xử lý.

Vệ Ảnh: Ừ.

Lúc này họ đều hiểu được ý tứ trong ánh mắt của đối phương. Đàm Hi phút chốc đảo mắt nhìn quanh hai người đàn ông và ba người đàn bà kia.

Tăng Thủy Tường bị đe dưới đất, giống như con chó chết. Lưu Lão Tài ngồi xổm một góc, run lẩy bẩy. Tăng Quế Phân vẫn chưa cầm được máu ở cổ, lúc này gần như đã ngất đi dựa vào vai em gái Tăng Quê Hương. Còn Tăng Quế Lan tuy bị ăn một cái bạt tại, nhưng vẫn giữ vẻ mặt kiêu căng, cắn chặt hàm răng quyết không chịu thua, hay nói cách khác bà ta vẫn thấy không phục.

“Đi, áp giải họ đến đây.” Đàm Hi nói xong, mấy tên đàn em cùng ào lên, “Đến đây... quỳ xuống.”

Tăng Quế Lan gào thét mắng chửi, cùng với đó là tiếng thét chói tai của Tăng Quế Hương và tiếng rên rĩ gầm rú của Tăng Quế Phân và Tăng Thủy Tưởng trộn lẫn với nhau cùng truyền ra khỏi con hẻm.

Nhưng đáng tiếc không một ai để ý đến.

Hay nói chính xác là ở đây sẽ không có người đi qua đường, cho nên đã chặn hết mọi khả năng có người ra tay giúp đỡ.

Ban đầu khi Lưu Lão Tài và Tăng Thủy Tường chọn địa điểm chính là suy nghĩ dựa trên góc độ này, nay lại trở thành cầm đá đập vào chân mình!

Thoáng chốc bốn anh em nhà họ Tăng đã bị giải lên quỷ thành một hàng.

Lưu Lão Tài đã sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi chảy cả ra: “Không... đừng bắt tôi... tôi không ra tay... tôi thực sự không ra tay... chuyện không liên quan đến tôi... không liên quan đến tôi.”

Lương Tử cười lạnh, “Thắng Tử, bịt miệng gã lại! Ôn chết đi được!”

“Vâng thưa đại ca!” Hắn đã thấy ngứa mắt với cái đồ bị thịt này rồi, mềm nhũn một nhóm ngồi một góc, không giống đàn ông đàn ông gì cả!

Đàm Hi đi đến trước mặt Tăng Thủy Tưởng, từ trên cao nhìn xuống, “Bàn tay nào của ông xé quần áo bạn tôi? Hả?”

“Đừng tưởng là tôi sợ cô! Đây là... xã hội pháp trị, các người không dám làm bậy!”.

“Ha..” Đàm Hi như thể nghe được câu chuyện gì nực cười lắm, giơ tay lên giáng cho ông ta một cái bạt tai, còn mạnh hơn nhiều so với tên đàn em lúc nãy.

Lương Hồng rụt cổ lại, khá lắm, còn chảy máu luôn nữa rồi chứ, nhìn thôi đã thấy đau.

Chị đúng là chị, ngay cả bạt tại thôi cũng đã lợi hại hơn họ rồi.

Tăng Thủy Tường cảm thấy có lẽ là mình đã bị điếc, không chỉ có mặt đau, tại đau, đầu lưỡi nếm được vị máu tanh. Trong mắt gã ta lóe lên tia sáng ác độc, chuẩn bị phản kích, nhưng không động đậy được, dưới đũng quần đã bị đạp mạnh một cái.

“A...” Tiếng kêu gào tru tréo vang lên.

Mấy tên đàn em chợt thấy hoa cúc căng cứng lại, lợi hại quá, thế này thì phải đau đến thế nào chứ?

Đàm Hi không chỉ đá mà còn giẫm chân lên mặt đất day day, tiếng kêu rên thảm thiết của người đàn ông chưa lúc nào dừng lại.

“Đưa tay gã ra đấy cho tôi.” Đàm Hi nhìn tên đàn em ở bên cạnh ra hiệu, hắn tiến lên làm theo.

Tăng Thủy Tường sợ hãi kêu lên: “Mày... mày muốn làm gì... cứu, cứu tôi với!”

Đàm Hi nhìn gã cười, sau đó dưới ánh mắt hoảng loạn sợ hãi của gã đàn ông, Cô đi sang bên cạnh, nhặt hòn đá lên, tiền tay cần nhắc nặng nhẹ đến đâu, nụ cười càng trở nên xán lạn hơn, nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào. Dường như cả người cổ đều âm u, trầm thấp, lạnh lẽo.

“Tôi nghe nói đàn ông dùng tay phải nhiều nhất, có phải không?” Sau đó, tươi cười đập mạnh hòn đá lên trên tay Tăng Thủy Tường.

“A..” Tiếng kêu vẫn thảm thiết như lúc nãy, thậm chí còn có phần thể lương hơn,

“Ấn chắc vào, đừng để gã cử động lộn xộn”

Tin gan phèo phổi tên đàn em đều đang run lẩy bẩy, sau đó, cái thứ hai! Cái thứ ba...

Máu tươi dính lên mặt, nhưng tên đàn em không dám cũng không có thời gian để lau, bởi vì hắn còn phải đè chặt Tăng Thủy Tường đang không ngừng kêu la thảm thiết. Bởi vì cách quá gần, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được sự thống khổ của đối phương nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.