Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 659: Ông có thang vượt tường, tôi có kế đàm hi (2)




:ời này vừa nói ra, cả hội trường im phăng phắc, sau đó...

“Ông Mã, ông nói vậy là có ý gì?”

“Chơi đùa như khỉ ư?”

“Nói cho rõ ràng xem nào.”

Mã Cảnh Quốc nhìn thẳng vào Sầm Đóa Nhi, cười lạnh: “Tôi nghĩ mọi người chắc đã quên nguy cơ lần này rốt cuộc là do ai tạo ra rồi! Ai mới là người khởi xướng ra nó!”

Cả đám đông sự hoàn hồn, đúng thế! Người làm chủ tịch như Sầm Đóa Nhi đáng ra phải là người hoàn toàn chịu trách nhiệm với sự đứt gãy tài chính lần này!

Là do cô ta đưa ra quyết sách sai lầm nên mới đẩy công ty vào tình thế không xong như bây giờ, tại sao lại bắt bọn họ tự bỏ tiền túi ra và đắp chứ hả?

Thình lình được đánh thức, sắc thái trên mặt mọi người trở nên cực kỳ đa dạng.

Bàn tay đặt dưới gầm bàn của Sẩm Đóa Nhi bất giác siết lại thành nắm đấm, móng tay găm vào lòng bàn tay nhưng cô ta không cảm thấy đau. Tong nháy mắt đó, thậm chí cô ta chỉ muốn xông lên tự tay bóp chết lão già họ Mã kia!

Rõ ràng đã gần được rồi...

Không! Tuyệt đối không thể nhận thua!

Hít sâu, Sầm Đóa Nhi bình tĩnh lại, nghĩ tới những lời dặn dò của Đàm Hi, bỗng nhiên, một nụ cười nhạt bò lên trên khóe môi.

Mã Cảnh Quốc nhíu mày. Ông ta vẫn luôn lén quan sát vẻ mặt của Sâm Đóa Nhi, từ cố gắng kiềm chế sự tức giận đến bình tĩnh lại, không ngờ cuối cùng lại là cười rộ lên, toàn bộ quá trình không vượt quá mười giây, chuyện này quả thực... kỳ quái.

Tức khắc, trong lòng sinh ra sự cảnh giác.

Bên kia, Sầm Đóa Nhi đã lại mở miệng nói tiếp: “Tôi rất xin lỗi vì quyết sách sai lầm của mình mới gây ra sự tình hiện giờ...” Khẽ thở dài, trên mặt cô gái xuất hiện sự tiếc nuối và bất đắc dĩ, đương nhiên nhiều nhất chính là sự hối hận.

Sắc mặt nhóm đồng sự cũng hòa hoãn lại, có điều trong lòng vẫn có nghi hoặc không nhỏ: Sẩm Đóa Nhi lại chịu thua như thế sao?

Mã Cảnh Quốc dường như càng nhíu mày chặt hơn, rốt cuộc cô ta muốn làm gì đây?!

Sau khi thành khẩn nhận lỗi, cô gái lại nói một chữ “nhưng”, sau đó lại câu chuyện sang hướng khác: “Chuyện đã xảy ra rồi, có muốn oán trách hay trốn tránh trách nhiệm cũng chẳng có tác dụng gì, việc cấp bách là phải cùng nhau đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải khó khăn này!”

“Hừ, nhãi con vắt mũi chưa sạch nói nghe có vẻ nhẹ nhàng lắm...”

“Chú Mã,“ Sầm Đóa Nhi nhìn ông ta với ánh mắt cầu khẩn, “Mọi người đều từng là phụ tá đắc lực của ba cháu, cũng rất quan trọng với cháu. Giờ Sâm Thị gặp phải nguy cơ như thế, chẳng lẽ mọi người không muốn cứu nó sao? Dù sao...” Ánh mắt hơi lóe lên, “Mọi người đều có lợi ích chung, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu”

Câu trước là đánh vào tình cảm, câu sau là biến tướng cảnh cáo, hay nói trắng ra là đe dọa.

Nếu tình cảm với Sẩm Chấn Đông khiến cho mọi người nảy sinh ra sự cảm khái thì câu “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu” lại là một đòn cảnh cáo gõ mạnh vào đầu đám đông sự khiến họ phải tỉnh táo lại.

Lúc này nếu còn tiếp tục làm Sầm Đóa Nhi khó xử thì hình như... không sáng suốt cho lắm.

Thấy quá nửa đổng sự đều đã buông lỏng tâm tình, Mã Cảnh Quốc nghiến răng thẩm hận, lập tức nói rõ vấn đề: “Sầm Thị không thể bị thu mua, mà sai lầm của cô cũng không thể bỏ qua như thế được!”

“Vậy ý của Đồng sự Mã là gì nhỉ?” Ánh mắt Sâm Đóa Nhi lạnh lùng.

“Nhường ghế chủ tịch ra, không được nhúng tay vào hoạt động của công ty nữa, hoa hồng hàng năm sẽ chia theo cổ phần.”

Rám...

Sầm Đóa Nhi đập tay lên bàn hội nghị. m thanh phát ra vô cùng lớn khiến tất cả mọi người đều giật mình. Ánh mắt cô ta từ ôn hòa chuyển thành sắc bén, y như một thanh kiếm sắc được tuốt ra khỏi vỏ, sát khí tung hoành.

Mặt không cảm xúc lướt qua đám người đáng tuổi cha chú mình, sau đó trong mắt cô ta hiện lên vẻ quyết tuyệt gần như điên cuồng.

Cô ta nói: “Chủ tịch và quyền điều hành tôi sẽ đều không giao ra! Nhân lúc mọi người có mặt đầy đủ ở đây, tôi cũng chẳng ngại nói thẳng ra mấy lời không hay ho gì. Nếu công ty không vượt qua được cửa này, tôi sẽ để Tần Thị hỗ trợ. Nếu các ống đều không quan tâm thì tôi cũng thế thôi, cùng lắm thì... cá - chết - lưới - rách!”

“Sầm Đóa Nhi, cô nổi điên cái gì hả?” Mã Cảnh Quốc cũng gầm lên.

“Mẹ kiếp, tôi đếch điện nhé!” Dùng tông giọng cao hơn quát trở lại, hai mắt cô gái trợn trừng, thần thái điên cuồng như thể một quân bài domino bị đổ thì sẽ làm cả tuyến bài sụp theo.

Sẩm Đóa Nhi: “So với việc bị các người điều khiển thì thà tôi giao công ty cho Tần gia còn hơn, dù sao đó cũng là anh rể của tôi. Nếu sau này chị tôi sinh được con trai... vòng đi vòng lại thì vẫn là của Sấm gia thôi! Còn các ông ấy mà, hừ... chỉ sợ ngày tháng sau này sẽ chẳng được yên lành thôi!“.

Những đồng sự khác nghe vậy cũng bắt đầu chửi ầm lên, bùng nổ sự tức giận...

“Sao cô có thể giẫm đạp lên tâm huyết của ông Sầm như thế chứ? Đúng là đứa con gái bất hiếu!” “Chỉ dựa vào mấy lời này của cô, cô đã không còn tư cách ngồi trên ghế chủ tịch nữa!”

Sầm Đóa Nhi tỏ vẻ thế nào cũng không khuất phục, ngoáy lỗ tai: “Các ông nói xong hết chưa? Nói xong thì câm miệng lại hết cho bà đây, Phì...”

Sau đó, thật sự có một bãi nước bọt được nhổ xuống mặt đất.

Diễn xuất quả thực vô cùng lưu manh, còn há miệng nhổ nước bọt nữa chứ...

Mọi người nhìn nhau tỏ vẻ không thể tin nổi!

Sao Sâm Đóa Nhi lại trở thành thế này rồi?

Đầu óc có vấn đề à?

Hay bị điên rồi?

Chứng hưng cảm”?

*Chứng hưng cảm: Hưng cảm là một dạng rối loạn tâm lý đặc trưng với trạng thái hứng khởi, phấn khích cao độ, dễ bị kích thích, cáu kỉnh, nóng giận... và cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng.

Mọi người đột nhiên cảm thấy thật bất an, trong mắt hơi xuất hiện sự hoảng loạn, nói chuyện với người bình thường thì bọn họ tin tưởng có thể lay động đối phương được, nhưng mà người trước mắt... rõ ràng bị điên rồi!

Sầm Đóa Nhi thì thấy thật sướng, đã sớm nên phát tác một trận thế này rồi mới đúng!

“Hoặc là lấy tiền ra bù đắp, hoặc là đồng ý để bị thu mua. Hai con đường, các ống tự chọn đi.”

Mã Cảnh Quốc trợn mắt giận dữ: “Cô có tư cách gì mà làm thế chứ hả? Chúng tôi đều sẽ không đồng ý để bị thu mua...”

“Không đồng ý ư? Hừ! Có tác dụng không?” Sầm Đóa Nhi hếch cằm lên, ánh mắt ngạo nghễ: “Cổ phần của tôi còn nhiều hơn so với các ông cộng lại. Chú Mã à, chú nói xem tôi có tư cách đó không?”

“Cô!”

Lúc Sâm Chấn Đông còn sống, hội đồng quản trị chưa từng nhượng lại cổ phần cho ai, giờ Sầm Đóa Nhi tiếp nhận toàn bộ cổ phần của ba mình ở Sầm Thị, trở thành cổ đông lớn nhất, tất nhiên bất kỳ quyết định nào của cô ta đều là hợp lý và hợp pháp cả.

Nếu cô ta vẫn cứ một mình quyết định để bị thu mua thì chẳng ai có cách nào làm gì cô ta hết!

Lúc này mọi người mới ý thức được... sự việc trở nên nghiêm trọng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.