“Xem ra không nói chuyện tiếp được nữa rồi.” Cười lạnh hai cái, Hàn Sóc xoay người đi thẳng, “Tôi đi tìm Tổng giám đốc Dạ.”
“Đứng lại!”
“Chị Trương còn điều gì muốn chỉ giáo nữa?”
“Hàn Sóc, đừng có nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó.”
Vẻ mặt Trương Á nghiêm chỉnh, nhưng đổi lại một nụ cười nhạo giống như khinh miệt cho đối phương, dù cô ta có tốt tính thế nào đi chăng nữa cũng không kiềm lại được, “Có tin tôi có thể khiến cô sau này không xuất đầu lộ diện được ở cái giới này nữa không?!”
Hàn Sóc liếc nhìn cô ta, càng cười vui vẻ hơn, “Nói thật cho chị biết, hôm nay tôi đến đây là có ý không định tiếp tục ở đây, à không ở cái giới này nữa!”
“Hư, mạnh miệng.” Khoảng thời gian này cô ta đã nhìn thấy rõ sự nỗ lực của Hàn Sóc, muốn từ bỏ liệu có dễ dàng thế không?
“Tôi thừa nhận là tôi muốn nổi tiếng, cũng đúng là đặt mục tiêu này lên hàng đầu. Nhưng nếu như những thứ đó có được bằng việc bán đứng bạn bè thì xin lỗi, tôi không làm được, cũng không có tư cách làm được.”
Bởi vì, Đàm Hi không có nghĩa vụ phải trở thành thứ hy sinh cho ước mơ của Hàn Sóc.
Còn Hàn Sóc cũng không có lập trường yêu cầu Đàm Hi làm gì cả.
Trương Á nhìn thấy rõ sự kiên quyết trong mắt cô gái, nhất thời tim đập loạn nhịp, không phải là mạnh miệng, mà cô ta thực sự định rời khỏi đây.
“Chị Trương, tôi đi đây.”
Phịch!
Cửa đóng lại, một mình Trương Á ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt âm u bất định.
Tiếng gõ cửa theo quy luật bên ngoài cửa sổ vang lên kéo cô ta quay về với thực tại, “Mời vào.”
“Tổng giám đốc Dạ!” Cô ta đứng dậy, chân tay luống cuống, khó tin là Dạ Huy Nguyệt lại đến phòng làm việc của cô ta.
“Ngồi đi.”
Trương Á mím môi, “Ông ngồi trước đi.”
Dạ Huy Nguyệt ngồi xuống đối diện cô ta, “Trương Á, chúng ta trò chuyện nghiêm chỉnh đi.”
“... Hàn Sóc tìm ông rồi?”
“Ừm, nhưng tôi chưa gặp cô ấy.”
“Ông...” Trương Á cúi đầu, trong mắt có sự xấu hổ, cũng có sự nghi hoặc, “Xin lỗi, lần này là do tôi xử lý không tốt.”
“Vậy sao? Cô thấy là cô làm chưa tốt ở chỗ nào?”
“Ông từng nói là, nghệ sĩ dưới trướng không tuân theo sự quản lý của người quản lý là điều đại kỵ.”
“Ngoài ra thì sao?”
Trương Á ngước lên, “Tôi... còn có chỗ nào làm chưa thỏa đáng nữa?”
Dạ Huy Nguyệt trầm mặc, một lúc sau, “Cô nói cho tôi biết, chuyện mượn sự kiện lần này để tuyên truyền là chủ ý của ai?”
“Bộ phận truyền thông lên phương án, tôi thấy không có vấn đề gì nên đã đồng ý.”
“Vậy cô có biết công ty định vị tương lai của Hàn Sóc thế nào không?”
“Ca sĩ.”
“Còn gì nữa không?”
“Tổng giám đốc Dạ, tôi không hiểu.”
“Vậy thì cô nói đi, ban đầu khi ký hợp đồng với cô ấy, tôi đã đặc biệt kéo dài thời hạn hợp đồng lên đến năm năm.”
Trương Á thầm kinh ngạc, thông thường chỉ có hai loại người mới được “hợp đồng thời gian siêu dài”, một loại là người mẫu quốc tế như Dạ Cô Tinh, loại kia là người mới có tiềm lực cực kỳ, được công ty tập trung nâng đỡ.
“Tập trung nâng đỡ” ở đây khác với những người được “tập trung nâng đỡ” trên những tạp chí bát quái về bản chất. Ở đây tập trung nâng đỡ có nghĩa là công ty sẽ ưu tiên tài nguyên để thiên vị, còn loại thứ hai chẳng qua chỉ là mánh lới mà thôi.
“Ông định đưa cô ta lên vị trí hàng đầu đó sao?!” Trương Á kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
...
Hàn Sóc không tìm được ông chủ, nín một bụng tức rời đi.
Đại Quang mở cửa xe cho cô. Nhị Hùng liếc nhìn phía sau, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Hàn Sóc dựa vào ghế, rất lâu sau vẫn không nói gì.
Đại Quang và Nhị Hùng nhìn nhau, không biết phải khuyên cô thế nào.
“Về trường đi, xảy ra chuyện này rồi không thể ở công ty được nữa rồi, chỉ là làm liên lụy các cậu cùng chịu tội, xin lỗi.”
“Anh Sóc, anh nói thế là không đúng rồi! Em và Nhị Hùng đều đến đây làm thực tập sinh, hoàn toàn là bởi vì anh. Nếu như anh Sóc không còn nữa thì chúng em ở lại còn có ý nghĩa gì.”
“Phì! Ai không còn nữa? Sống sờ sờ thế này cơ mà!”
“Đúng, đúng, đúng...”
Bầu không khí trong xe hòa hoãn lại đôi chút.
Nghĩ đến Đàm Hi, Hàn Sóc không khỏi âu sầu: “Phải dỗ dành thế nào đây? Cậu ấy là người khó chơi nhất...”