Lúc bà chủ nhà nói, sắc mặt tuy không được tốt, nhưng không đến nổi lớn giọng mắng chửi. Nhiễm Dao nghĩ bụng, trong này chắc có công lao của Tống Tử Văn rồi.
Dẫu sao, chẳng có người đàn bà nào lại có thể tỏ ra đanh đá chua ngoa trước mặt người khác giới phong độ như thế cả.
Cũng không phải vì yêu thích, chỉ là sự xấu hổ bị phóng đại, thêm mấy phần dè dặt mà thôi.
Đây cũng chính là hiệu quả mà Tống Tử Văn muốn đạt được chăng?
Vì thế, từ đầu đến cuối anh đều nở nụ cười, rất lễ độ, dịu dàng hết mực.
“... Đến giờ, những cách chúng tôi có thể dùng cũng dùng rồi, chỉ riêng Cục Kiến thiết thành phố đã đi không dưới 5 lần, sau cùng chỉ còn để lại lời nhắn trong hòm thư của Thị trưởng. Nếu cả Thị trưởng cũng không không quản được, vậy thì thật sự là chúng tôi cũng không biết tìm ai nữa rồi.” Lời này nói ra có ý châm chọc, ám chỉ.
Tống Tử Văn là Trợ lý thị trưởng, nhân viên công chức, cũng nằm trong diện bị châm chọc, nhưng vẻ mặt anh không chút biến sắc, ánh mắt thản nhiên dứt khoát, ngược lại làm cho bà chủ nhà có chút áy náy.
“Tôi cũng không muốn vơ đũa cả nắm như vậy, anh... thì khác...”
“Không sao. Việc này chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng giải quyết, nhiều nhất ba ngày, có thể có câu trả lời rõ ràng cho mọi người.”
Rời khỏi tiểu khu, ba người đi đến thẳng công trường gần đó.
“Mảnh đất này do tập đoàn Phong Lăng khai thác, tháng ba năm ngoái sau khi được sự phê duyệt đã bắt đầu khởi công, theo kế hoạch là xây dựng khu biệt thự, nhưng trong quá trình đó thì xảy ra vấn đề vốn, không thể không gia hạn công trình, đến nay vẫn chưa hoàn công.” Thư ký Thái đem thông tin thu thập được báo cáo lại cho Tống Tử Văn nghe.
Tống Tử Văn nghe xong, hai mày hơi nhíu lại, “Theo kế hoạch thì khi nào hoàn công?”
“Năm ngoái.”
“Uhm, vào xem thử.”
Thư ký Thái đi theo, Tống Tử Văn dừng chân lại, hướng mắt về Nhiễm Dao đi sau nửa bước mà ngoắc tay, “Tới đây.”
“Dạ.”
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, ánh mắt người đàn ông vẫn nhìn thẳng.
Nhiễm Dao mím môi, loáng thoáng có thể thấy mép môi hơi cong lên, mang nét dè dạt và vẻ thẹn thùng của cô nữ sinh nhỏ.
“Ê! Nơi công việc trọng địa, người không phận sự miễn vào! Mấy người là ai? Sao lại vào đây?"
Vừa bước vào trong khu vực thi công, một giọng quát giận dữ truyền đến.
Ba người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông vén tay áo, khói bụi bám đầy người đi về phía họ, trên miệng còn ngậm điếu thuốc, tỏ vẻ vô cùng không thân thiện.
“Anh là công nhân ở đây?” Tống Tử Văn mở miệng, mặt tỉnh bơ.
“Hỏi nhiều vậy làm gì?! Liên quan gì đến anh!”
Hàng mi mắt trầm xuống, anh không vì đôi ba câu thô lỗ mà tỏ ra tức giận thật sự, chỉ cười nhẹ, nét mặt xử lý công vụ: “Kêu người phụ trách của các anh đến đây nói chuyện với tôi, còn anh, không đủ tư cách.”
Nhiễm Dao đứng bên cạnh anh, có thể thấy rõ sự biến đổi thần thái xung quanh của người đàn ông, thì ra anh không phải lúc nào cũng có bản mặt tốt, lúc cần tỏ thái độ thì không dễ chịu chút nào.
Cương nhu đều có, biết ơn hay ra uy lực đều có thể.
Khó trách ông ngoại ở nhà tối ngày bảo cậu con trai Tống gia trời sinh là ăn cơm nhà nước, nếu mà ở cổ đại thì nhất định phong hầu bái tướng rồi.
Nay xem ra, thật sự có bản lĩnh.
Đối phương bị sự mạnh mẽ của anh trấn áp, soi từ đầu đến chân ba người, ánh mắt nhìn Tống Tử Văn nhiều lần, sau đó bỏ cuộc.
“Anh đợi đấy!”
Nói xong, anh ta quay lưng đi đến một căn nhà tranh.
“Lãnh đạo, lát nữa cứ nói rõ thân phận, hay nói dối đại ra ạ?” Thư ký Thái thấy người đi xa, khẽ giọng hỏi. Dù thần thái, hay động tác, đều hết sức cẩn thận.
Nhiễm Dao cảm thấy có chút giống phim gián điệp, cùng tiểu Thái hướng ánh mắt về phía Tống Tử Văn.
“Không cần, cứ nói thật.”
“Lỡ mấy người này không đứng đắn...”
“Không sao.” Hôm nay anh đặc biệt đến đây, không vì những thứ khác, chỉ muốn gõ núi kinh động chúa sơn lâm mà thôi.
Còn những yêu ma quỷ quái sau lưng nếu thông minh, tự nhiên biết phải làm gì. Nhưng nếu là kẻ không có não, quá vô ý tứ, sau cùng đến tai cũng điếc không biết nghe lời khuyên, thì đừng trách Tống Tử Văn anh không nói lý lẽ, phá vỡ quy tắc.
Rất nhanh chóng, một người đàn ông đi đến, so với người trước đó dễ nhìn hơn, ít nhất là quần áo sạch sẽ hơn.
Tuy là áo vest có hơi cũ, hơi bạc màu, trông có vẻ lôi thôi lếch thếch, nhưng ăn mặc như vậy trên công trường bê tông cốt sắt trải rộng vậy cũng xem là giữ thể diện rồi.
“Tôi là người phụ trách công trường này, tìm tôi có việc gì?"
Tống Tử Văn nhìn thư ký Thái gật đầu một cái. Thư ký Thái tiến về trước nửa bước, đưa tay phải ra: “Chào anh, tôi là thư khí của văn phòng trợ lý thị trưởng, họ Thái.”
“Hả?” Người đó chưa từng nghĩ rằng người đến lại là công chức Nhà nước!
Phút chốc sắc mặt thay đổi, sự kiêu căng cùng thiếu kiên nhẫn trở thành sự nịnh hót lấy lòng, “Thì ra là thư ký Thái, chào anh, chào anh!” Lúc bắt tay còn vô thức cọ chân vào nhau, sợ mất mặt trước những vị đại thần này.
“Cho hỏi, tìm tôi có việc gì không ạ?” Vừa nói, ông ta lấy gói thuốc từ trong túi áo ra, là Ngọc Khê, rút một cây ra đưa: “Anh, hút một điếu chứ?”
Thư ký Thái không khách sáo, nhập gia tùy tục nhận lấy điếu thuốc của anh ta, nhưng không châm lửa, chỉ cầm chơi trên tay một cách thờ ơ.
Nhiễm Dao ngẩng đầu nhìn biểu hiện của Tống Tử Văn. Ánh mắt của người đàn ông bình tĩnh, sắc mặt bình thường.
Người phụ trách vốn dĩ tính thở phào, trong lòng lại cảnh giác khi thấy động tác của đối phương như vậy, “Không, không phải hàng ngon gì, ngài đừng chê, chỉ là chút lòng thành.”
Vừa nói, vừa móc bật lửa ra, ra vẻ muốn giúp thư ký Thái châm lửa.
“Không cần, Hôm nay tôi đến vì việc khiếu nại, nửa tháng trước, nông dân công trường các anh gây chuyện, đập bể cửa nẻo ba nhà trong tiểu khu gần đây, việc này anh biết không?”
“Cái này...” Cặp mắt ti hí của người phụ trách xoay chuyển linh hoạt vô cùng, sợ nói sai gây rắc rối cho cấp trên, “Tôi không rõ lắm.”
“Anh làm gì mà ấp ấp úng úng chứ?” Thư ký Thái sắc mặt nghiêm nghị.
Người nọ sợ hãi run lên, rõ ràng lúc nãy còn nhận điếu thuốc của ông ta, sao chưa gì đã lật mặt vậy chứ?
Mẹ cái bọn nhóc con mà cũng đòi làm quan...
Mặc dù trong lòng mắng chửi tiểu Thái như chó, thậm chị còn chửi cả mười tám đời tổ tông, nhưng trước mặt vẫn cung kính, “Tôi quả thật không biết mà! Anh nghĩ xem, xảy ra việc như vậy, nếu tôi biết, chắc chắn sẽ không để họ làm việc tiếp mà lập tức đuổi ngay! Đồng chí lãnh đạo, tập đoàn Phong Lăng chúng tôi chỉ làm bất động sản chân chính, trước giờ làm việc theo pháp luật, chưa từng làm mấy chuyện trốn thuế, thuế lậu thất đức như vậy cả...”
“Ý anh là, mấy người nông dân làm công đó không ở đây nữa? Đã bị anh đuổi rồi?!”
Sắc mặt người phụ trách có chút biến đổi: “Tôi không có nói vậy! Chỉ là ví dụ mà thôi...”
“Ồ, vậy tức là người vẫn còn ở đây.” Tiểu Thái gật đầu, tỏ ý hiểu, “Kêu họ ra đây nói chuyện nào.”
“Tôi, tôi không có ý đó...”
“Được rồi, không nói nhảm nữa, tôi còn phải chờ gặp người. Anh đừng nghĩ dùng người khác chống chế, tùy tiện đưa ra mấy người cho tôi gặp, tiểu khu có máy camera giám sát, dáng vẻ của mấy người đó cũng đã ghi lại hết.”
Lòng bàn tay của người phụ trách đổ mồ hôi.
“Sao chứ, có vấn đề gì?” Thư ký Thái tiếp tục gây sức ép.
“Không... Vậy tôi vào gọi người ra, ngài đợi một lát...” Nói xong, chạy mất dạng luôn.
“Lãnh đạo, tôi thể hiện thấy sao?” Thư ký Thái bỏ bộ mặt nghiêm túc ngụy trang xuống, quay đầu tỏ vẻ đợi được khen ngợi.
“Phụt...” Nhiễm Dao không nhịn nổi, cười thành tiếng, lộ ra hàm răng đều như bắp, “Tiểu Thái, biểu hiện của anh dễ thương quá~”
Tống Tử Văn cau mày.
Thư ký Thái ngượng ngùng.
Nhiễm Dao hướng mắt về anh chớp chớp vài cái, hết lời khen ngợi: “Giỏi lắm!”
Sự buồn bực trong lòng Tống Tử Văn lại trỗi lên: “Vẻ mặt quan chức thể hiện cũng không tệ.”
Thư ký Thái không hiểu lời này là khen hay chê, chỉ có thể hùa theo, cười ha hả...
Ba người đợi gần 15 phút, nhưng không thấy người quay lại.
Tống Tử Văn nhíu mày: “Gọi điện thoại đến Sở Cảnh sát gần đây, tiện thể liên hệ Cục Công an khu vực.”
“Vâng.”
Thư ký Thái quay lưng đi gọi điện thoại.
Nhiễm Dao nhìn Tống Tử Văn, ánh mắt chớp chớp, lông mi nhấp nháy.
“Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Có câu hỏi.”
Người đàn ông cười khẽ, giúp cô choàng khăn quàng, “Nhiệt độ ngoài ngoại ô hơi thấp, gió lớn, coi chừng cảm lạnh. Có muốn nói ra không, để xem tôi có được cái vinh dự giúp em giải thích hay không?”
“Anh làm những việc này, nếu là để điều tra thế lực bảo hộ phía sau lưng, liệu có rút dây động rừng không?”
Tống Tử Văn hơi kinh ngạc, không ngờ một cô gái như cô có thể nhìn thấy ý đồ sau lưng việc này, “Còn biết kẻ bảo vệ cơ đấy?” Anh cười.
“Hứ! Mấy việc này ông ngoại đều dạy em cả rồi.”
Cũng đúng, nhớ năm xưa ông lão Đường cũng từng là nhân vật rung chuyển đất trời. Nhiễm Dao là cháu gái ngoại được sủng ái nhất, từ nhỏ đã sống trong thế giới ấy, không khó mắt thấy tai nghe.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cánh tay mũm mĩm huơ trước mặt anh, Tống Tử Văn hoàn hồn trở lại, nhìn vào đôi mắt trong suốt như thủy tinh của cô gái.
Anh cười nhạt, “Có khi rút dây động rừng lại có tác dụng khác.”
“Tác dụng gì?”
“Dụ rắn ra khỏi hang.”
Nhiễm Dao hơi lặng người, lời nói đó, cha cô cũng từng nói qua.