Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 290: Năm tháng huy hoàng, tiến thẳng vào trận chung kết




Đang nói thì đột nhiên bả vai bị đụng mạnh một cái, một tiếng hừ lạnh chui vào trong tai.

Trần Bội Bội ngẩng đầu ưỡn ngực, kéo làn váy màu xanh nâu, kiêu ngạo y như một con khổng tước.

“Mày bị mù đấy à?”

“Xin lỗi, tao chỉ nhìn thấy người, không nhìn thấy rác rưởi.”

“Con mẹ mày mắng ai là rác rưởi hả?”

“Ai đắc ý thì tao mắng người đó!”

Hàn Sóc lập tức bình tĩnh lại, kéo dài một tiếng “ồ”, “Mày đang... ghen tị đấy à? Nghe nói mày luôn coi An Diệu là nam thần, xin hỏi mày có cảm giác gì khi bị nam thần cho điểm thấp nhất thế? Có phải cảm thấy rất sung sướng không?”

“Hàn Sóc, mày đừng có đắc ý quá sớm, khen mày hai câu mày liền vểnh đuôi lên tận trời, mày nghĩ mình đã là quán quân thật đấy à?”

“Thế cũng còn tốt hơn điểm bét bảng. Mày nhìn lại mình đi, giọng thì như dở, nghệ thuật hát cũng chẳng ra sao, tới hóng hớt cái gì chứ? Định để mọi người có thêm trò cười à?”

So về công phu miệng lưỡi thì Trần Bội Bội sao có thể là đối thủ của Hàn Sóc được, thế nhưng cô ta lại cứ thích đâm vào họng súng, bị nổ tan xác cũng chẳng biết sợ.

Cuối cùng, kết quả của cuộc chiến đấu kết thúc bằng việc cô nàng khổng tước ấm ức chạy biến.

Hàn Sóc chẳng khác nào một con gà trống thắng trận, ưỡn ngực nghênh ngang trở lại phòng nghỉ.

Trần Bội Bội chạy một mạch tới một góc vắng vẻ, nắm tay siết chặt, ngực không ngừng phập phồng, rõ ràng là bị Hàn Sóc làm cho tức chết!

Nguyên bản, cô ta còn đang đắc chí vì lấy được một thứ tự cao, không ngờ Hàn Sóc còn trên cả cô ta! Được rồi, thế thì cô ta cũng nhịn được, nhưng tại sao An Diệu lại coi trọng LAND, còn cho cô ta điểm thấp nhất nữa chứ?

Hàn Sóc hát hay hơn cô ta được à?

Dù sao, Trần Bội Bội không cho là đúng.

“Sao lại ở đây đau khổ một mình thế này?”

“Ai?” Trần Bội Bội quay đầu lại, mắt lộ vẻ cảnh giác.

Một thân ảnh xinh đẹp từ trong bóng tối bước ra, nụ cười vừa hồn nhiên vừa ngượng ngập.

“Là cô?” Trần Bội Bội trừng mắt, có hơi kinh ngạc nhưng vẫn cố ý tỏ ra hiểu rõ mọi chuyện, “Có việc gì không?”

“Cậu rất muốn thắng đúng không?”

“Nói thừa.” Ai tới thi mà không muốn thắng chứ, “Chẳng phải cô cũng...”

“Nếu tôi có cách giúp cậu thắng thì sao?”

Mắt Trần Bội Bội sáng lên, “Cách gì?”

“Nói cho cậu cũng được, nhưng mà phải dùng thứ khác để đổi mới đúng chứ?”

Trần Bội Bội là kẻ kiêu căng nhưng cũng không ngốc, ánh mắt cô ta lập tức trở nên cảnh giác: “Cô muốn gì?”

“Tiền.”

Đàm Hi quay về phòng nghỉ, lập tức mặc áo khoác vào, cản lại ánh mắt của ba người Nhị Hùng, Đại Quang và Ngũ Mộc.

“Khụ khụ...” Nhị Hùng hơi xấu hổ, giả ho khan để che giấu đi.

Hai má Đại Quang cũng đỏ ửng, ánh mắt lảng tránh, rõ ràng là một cậu chàng xử nam đúng nghĩa, có một sự ngây thơ nhất định.

Ngũ Mộc thì đỡ hơn nhiều, cũng vô sỉ hơn nhiều, trắng trợn và táo bạo, thậm chí khi ánh mắt quét qua ngực Đàm Hi, cậu ta còn thở dài như thể đang tiếc nuối gì đó.

Bị Đàm Hi dùng ánh mắt cảnh cáo, cậu ta mới nhìn đi chỗ khác.

Tiểu Công Trúa và An An cũng tới ngay sau đó, trong tay còn cầm theo hộp trang điểm, “Để bọn tớ trang điểm lại cho mọi người.”

Đàm Hi thì không cần vì cô căn bản không trang điểm gì, chỉ làm đầu tóc hơi rũ rượi một tí, mặc ít áo một tí, động tác đánh trống cũng dã man một tí, hiệu quả sân khấu như thế là đã đủ rồi.

Hàn Sóc hát chính nên là đối tượng trọng điểm cần trang điểm lại. Nhiễm Dao thậm chí còn không sợ phiền, lập tức sửa lại cách trang điểm của cô nàng, thêm mấy loại mỹ phẩm mới lên mặt Hàn Sóc, ví dụ như son môi bóng và lông mi cong khác hẳn lông mi thẳng của cô nàng.

“Đại Quang, cậu đưa nhạc phổ “Năm tháng huy hoàng” cho tớ xem.”

“Này. Tớ đã đánh dấu qua rồi, những câu bôi vàng là những chỗ cần trống jazz.”

Đàm Hi cúi xuống nhìn liền thấy ngay năm vùng đánh dấu màu vàng, chiếm khoảng sáu phần mười bản nhạc.

“Ách... Thực ra, cậu có thể bôi vàng ở những chỗ không cần tiếng trống.”

“Đúng thế! Sao tớ không nghĩ ra nhỉ? He he, đầu óc dạo này hơi ngu tí.”

Đàm Hi nhìn qua nhạc phổ hai lần, không quá khó khăn, số lần biến hóa cũng không nhiều lắm, chỉ có điều khá nhiều, cái này cũng có nghĩa là hai tay cô sẽ rất mỏi.

Bởi vì sẽ phải gõ không ngừng...

Rất nhanh, năm thí sinh tốp sau đã biểu diễn xong, tổng điểm LAND đứng thứ ba, Trần Bội Bội xếp ngay phía sau.

Năm người có điểm thấp nhất bị đào thải.

Số thứ tự biểu diễn của đợt thứ hai dựa theo điểm số từ thấp đến cao của vòng thứ nhất.

“Lại ở giữa, không tệ.”

“Tớ đang nghĩ liệu có xếp sau quá không? Lúc đó giám khảo mệt mỏi rồi thì khả năng thẩm nhạc cũng không ổn nữa thì sao?”

“Được rồi, đừng có nói mấy lời vớ vẩn đấy.” Hàn Sóc trừng mắt, “Giám khảo mà mệt mỏi thì chúng ta lại câu tinh thần của họ lên thôi, hiểu chưa?”

“Hiểu!” Trăm miệng một lời.

...

“Cảm ơn màn biểu diễn của bạn Trần Bội Bội, tiếng ca nhẹ nhàng đã đưa chúng ta về với vùng sông nước bưng biền, nhưng kế tiếp theo đây, chúng ta lại nghênh đón một hồi mưa rền gió dữ, một lễ rửa tội cực kỳ mạnh mẽ, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa ạ? Xin mời... ban nhạc LAND!”

Đàn guitar dạo nhạc trước, bass hòa nhịp theo sau, theo sát là tiếng trống lập tức hòa vào.

Hàn Sóc nhắm mắt, một tay đặt trên microphone, chân phải nhún nhè nhẹ, dường như hoàn toàn đắm chìm vào thế giới âm nhạc.

“Tiếng chuông vang lên báo đã tới giờ trở về

Trong sinh mạng của anh ấy

Dường như có chút gì thổn thức

Làm cho da thịt màu đen của anh có ý nghĩa

Là sự phụng hiến cả đời cho cuộc đấu tranh vì màu da”

Đại Quang, Nhị Hùng, Năm Mộc cùng hợp xướng:

“Thời gian xóa nhòa những dấu vết xưa cũ

Đôi mắt mỏi mệt mang theo hy vọng”

Tiết tấu lại quay về với Hàn Sóc...

“Hôm nay chỉ còn lại thân xác hoang tàn

Nghênh đón năm tháng huy hoàng

Trong mưa gió vẫn ôm chặt lấy tự do”

...

Nói thật, tông giọng bài này không cao mà lại mang tới cho người ta một sự tang thương ấm ách, giống như yết hầu bị hỏng rồi mà vẫn cố phát ra âm thanh vậy.

Chất giọng thuốc lá và rượu của Hàn Sóc hoàn toàn có thể vẽ ra ý cảnh này, được trời ưu ái.

Thế nên, chọn bài hát này không phải là không có lý do.

Hơn nữa, âm sắc của mấy người Nhị Hùng cũng không kém, tùy tiện đẩy một người ra cũng có thể làm hát chính được. Hàn Sóc chọn bài hát này cũng là để mang tới cơ hội cho bọn họ thể hiện.

Ánh mắt khán giả không chỉ dừng ở trên người người hát chính mà sẽ chú ý tới toàn bộ ban nhạc, chỉ có như thế mới cam đoan ban nhạc là một thể hoàn chỉnh và tràn ngập sức sống.

Hiển nhiên, điểm này Hàn Sóc xử lý cực kỳ thỏa đáng.

Ngay cả An Diệu ngồi trên ghế giám khảo cũng không nhịn được gật gù, mắt lộ ra vẻ tán thưởng, “Tuổi còn trẻ, thật hiếm có...”

“Sao, cháu thích ban nhạc này rồi đấy à?” Dạ Huy Nguyệt cười hỏi.

“Bọn họ đáng giá coi trọng mà, chẳng phải thế sao?”

“Cậu cảm thấy người hát chính không tệ, điều kiện ngoại hình cũng rất xuất sắc, âm sắc độc đáo, giá trị thương mại không thể đo lường được.”

“Cậu cảm thấy cô ấy đẹp à?”

Huy Nguyệt gạt đầu, “Quả thực không tệ.”

“Ồ, thế để cháu gửi wechat nói cho mợ biết.”

“Thằng nhãi ranh, cháu ngứa da đúng không?” Dạ Tổng nóng nảy.

“Chỉ đùa tí thôi mà, cậu đừng khẩn trương thế chứ. Mợ cháu ấy mà, chính là một cây xương sụn trên người cậu, còn chẳng được chạm vào ấy chứ!”

“Thì rõ ràng rồi!” Nhớ năm đó, anh ta phí sức chín trâu hai hổ mới chuyển được hộ khẩu của Diệp Nhị và hộ khẩu nhà mình, trải qua bao nhiêu gian khổ mới được nếm trái ngọt, tất nhiên phải quý trọng gấp bội rồi.

“Cậu không sợ cháu nói cho người khác biết là cậu sợ vợ à?”

“Sợ vợ thì sao hả?” Dạ Huy Nguyệt hừ lạnh, “Những kẻ ngay cả bạn gái cũng không có thì sao có thể hiểu được niềm vui trong nỗi đau như của cậu đây chứ~”

An Diệu im luôn, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Tìm bạn gái á? Thôi vậy, anh ta không có khuynh hướng tự ngược mình.

Có điều, nếu có loại cực phẩm giống ma ma đại nhân của anh ta thì anh ta sẽ tuyệt đối thu nhận không hề khách khí gì.

Nếu không thì như em út nhà mình cũng được, rõ là dịu dàng, y như dòng suối ấy...

An An còn chưa biết mình đã được anh hai nhà mình chọn làm hình mẫu kén vợ. Giờ phút này, cô nàng đang ngồi bên cạnh Nhiễm Dao trên ghế khán giả để hò hét trợ uy cho LAND.

“Hắt xì...”

“An An, cậu không sao đấy chứ?”

“Có lẽ do thiếu ôxy thôi, quá ngột ngạt!”

“Hay là tớ với cậu ra ngoài cho thoáng tí nhé?”

“Không cần đâu, xem nốt thi đấu đã.”

Bởi vì chỉ còn có năm thí sinh nên đợt thứ hai diễn ra khá nhanh. Lúc công bố điểm, MC liền mời hết các thí sinh dự thi lên sân khấu.

“Thật đáng tiếc, vòng này lại có thêm hai thí sinh ưu tú rời khỏi cuộc thi, tuy rằng không nỡ nhưng đây là sự tàn khốc của mỗi cuộc thi. Tiếp theo đây, tôi xin đọc ba thí sinh đứng đầu, hai thí sinh không được gọi tên chính là người không có duyên với vòng tranh giải quán quân.”

Toàn trường lập tức im phăng phắc. Có thể đi tới cuối cùng, những người này đều rất xuất sắc, ngay cả con công lòe loẹt Trần Bội Bội cũng có một chút tài năng, loại ai chọn ai cũng là một quá trình lựa chọn rất khó khăn.

“Xếp hạng ba trong đợt thi đấu thứ hai này chính là... “Xuân giang hoa nguyệt dạ”! Chúc mừng bạn Trần Bội Bội!”

Cô nàng khổng tước cao ngạo liếc nhìn Hàn Sóc, sau đó ưỡn ngực bước ra, hưởng thụ tiếng vỗ tay ủng hộ của mọi người, còn tung một cái hôn gió, “Cảm ơn! Nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng!”

“Trận chung kết Đêm Cực quang, đợt thi đấu thứ hai, xếp hạng thứ nhì chính là... “Năm tháng huy hoàng”! Chúc mừng ban nhạc LAND!”

Hàn Sóc hừ lạnh đáp lễ lại Trần Bội Bội, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ khinh bỉ, không phách lối như cô nàng khổng tước mà cúi đầu cảm ơn toàn bộ khán giả và ban giám khảo.

Đứng hạng nhất của đợt hai là Mai Ngọc Sầm, là đàn chị học khoa Thanh nhạc năm hai, vóc dáng cao gầy, nụ cười xinh đẹp và bình thản.

Đây mới là thí sinh chân chính thâm tàng bất lộ! Vòng thứ nhất, cô chỉ đứng thứ năm, vừa vặn chen chân vào danh sách trận chung kết, đợt thứ hai lập tức bay vọt lên vị trí số một.

“Người ta học chuyên nghiệp nên khác hẳn với chúng ta, biết cái gì gọi là có những giai đoạn nên bảo tồn thực lực, có những giai đoạn cần phải bùng nổ, nhìn mà học hỏi đi!” Hàn Sóc dạy dỗ đám người Nhị Hùng.

Sau khi MC biểu đạt vẻ tiếc nuối với hai người bị loại xong lại tiếp tục nói: “Mời ba thí sinh còn lại vào trong hậu trường chuẩn bị, chính thức tiến vào vòng PK cuối cùng. Tiếp theo đây, chúng ta có mười lăm phút rút thăm trúng thưởng, mời An Diệu lên sân khấu chơi một trò chơi nhỏ với những người may mắn, giao lưu trực tiếp luôn...”

Không khí tại sân vận động lập tức tăng vọt, nóng bỏng y như lúc mở màn.

Rốt cuộc, không phải ai cũng có cơ hội đứng chung sân khấu với idol của mình, còn cùng chơi trò chơi nữa chứ...

Đùa bỡn vô số trái tim thiếu nữ, nam thần vốn được luyện thành như thế.

Đàm Hi nhanh chóng tiến vào trong phòng nghỉ, lạnh chết đi được.

Hàn Sóc ném áo khoác cho cô, “Cẩn thận bị cảm.”

“Cậu còn nói được hả? Tớ vì ai chứ?”

“...”

“Tháng sau, cậu bao ăn sáng cả tháng.”

“Được, tớ làm chân chạy, còn cậu phải cống hiến thẻ của mình.”

“Đồ nghèo rách mồng tơi đáng thương.”

“Đúng thế, tớ đang chờ cậu bao nuôi đây.”

“Bao nuôi?” Đại Quang thò đầu lại gần, “Anh Sóc, anh á?”

Hàn Sóc: “Không được à?”

“A? Đến anh mà cũng có người bao thì không phải em cũng có thể đi làm tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm à?”

Hàn Sóc cắn răng, nắm tay lại, “Có ý gì hả? Có dám nhắc lại lần nữa không?”

Đại Quang ù té chạy.

“Chị, đây là bản nhạc cuối cùng, em cảm thấy khả năng hơi khó đấy.” Nhị Hùng đưa bản nhạc sang, vẻ mặt hơi nặng nề.

Đàm Hi cúi đầu liếc nhìn qua, “Đúng là không dễ chơi.”

Hàn Sóc “a” một tiếng, “Chuông bò đâu? Chuông bò lần trước tớ mua có mang tới không vậy? Phải dùng...”

“Có mang theo đây!” Nhị Hùng lấy từ trong cặp sách của mình ra, còn chưa bóc cả đóng gói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.