Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 273: Người phụ nữ của ông đây cũng dám động vào?




Đàm Hi cho rằng mình sẽ nằm mơ, nhưng thực tế chứng minh cô ngủ rất say, ngủ một mạch đến sáng.

Đàm Hi vươn vai, duỗi tay chân ngay sau khi thức dậy theo thói quen, không bất ngờ gì khi đụng phải một bờ ngực ấm nóng.

Cô tiến sát lại gần nguồn nhiệt, cọ nhẹ như chú mèo nhỏ.

Lục Chinh thức dậy từ lâu, nhưng không mở mắt, ôm thẳng cô vào lòng, xúc cảm mềm mại, ấp áp, nhưng ngọn lửa bất thường ở trong tim lại dâng lên theo đó.

Đàm Hi nhạy cảm phát hiện ra hơi thở của người nào đó không được đúng lắm, ngón tay trỏ chọt vào mũi anh, ra vẻ cảnh cáo: “Bớt nghĩ bậy bạ lại đi!”

Anh không nói gì, nhưng động tác tay lại rất thành thật, bàn tay to từ từ di chuyển xuống dưới.

Đàm Hi trừng mắt, như rất hoảng sợ, “Anh…”

Khuôn mặt anh thâm trầm, đột nhiên kéo chăn lên trùm hai người lại, chỉ thấy mặt chăn lượn sóng, phát ra những tiếng thì thầm nho nhỏ.

Một lúc lâu sau mới dừng lại.

Đàm Hi như một chú vịt được vớt từ dưới nước lên, cả người mềm oặt, ướt sũng.

Còn anh ngược lại thì thỏa mãn, thoải mái về cả tinh thân và thể xác.

“Khát nước.”

Lục Chinh xuống giường, không lâu sau bưng một ly nước đến cho cô.

Uống xong một ly, “Muốn nữa.”

Lục Chinh lại rót thêm một ly. Đàm Hi uống ừng ực xuống bụng, lúc này mới dịu đi cơn khát.

Cả người ướt đẫm mồ hôi không dễ chịu chút nào. Cô muốn xuống giường, chăn vén được một nửa thì bị anh ngăn lại, “Làm gì?”

“Đi tắm.”

Lục Chinh nhìn cô, choàng áo ngủ lên người, sau đó bế cô lên.

Đàm Hi kêu lên, ôm chặt cổ anh theo bản năng, cuộn tròn người lại như chú tôm trắng, “Để em tự làm…”

Lục Chinh không trả lời, xem như không nghe thấy gì.

Hai người đùa giỡn nửa tiếng đồng hồ trong nhà tắm, Đàm Hi thoải mái cả người. Lục Chinh thì ở lại bên trong chịu đựng dội nước lạnh bất chấp cái lạnh của trời đông mới bình tĩnh lại được.

8 giờ 15 phút, tiếng gõ cửa vang lên đúng giờ.

Đàm Hi đặt máy sấy tóc xuống, mới mở hé cửa. Thời Cảnh liền chen người vào, chạy ù vào phòng như khỉ, tham quan trắng trợn và thỉnh thoảng thốt lên vài tiếng chậc lưỡi.

“Cuối cùng anh đã biết vì sao có người cảm thán rằng đêm xuân ngắn ngủi, hóa ra là do ổ chăn quá ấm áp.” Ánh mắt thô bỉ nhìn chằm chằm vào chiếc giường lộn xộn, đây rõ ràng là đã “làm việc” mà!

Đàm Hi dựa vào khung cửa, dùng lược gỗ thong thả chải mái tóc dài, nghe thấy thế, không hề tức giận, “Em cũng biết vì sao luôn có người nói năng mà miệng lưỡi cứ chua lè, hóa ra là không ăn được nho.”

“Em... em... em…” Thời Cảnh tức đến méo mỏ.

Đàm Hi trả lời hắn bằng một cái trợn mắt khinh thường, “Ra ngoài.”

“Làm gì?”

“Em thay đồ!”

Vẻ mặt Thời Cảnh đần thối ra.

“Lão Lục đâu?”

“Đang tắm.”

“…” Chó ế bày tỏ đã bị chịu 10 ngàn điểm sát thương.

Lục Chinh tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn ướt nhiễu nước, “Thời Cảnh đến rồi à?”

“Vâng” Đàm Hi đang mặc nội y, từ trong gương nhìn thấy vẻ mặt bỗng nhiên ngơ ngác của anh, cô mỉm cười, mang theo mùi vị ra oai và khiêu khích.

Mặt hơi trầm xuống, Lục Chinh tiến lên trước ôm cô vào lòng, “Dụ dỗ anh?”

Chiếc lưng trần dính chặt vào bờ ngực nóng bỏng của anh, Đàm Hi cố ý cọ cọ, rồi chợt lùi ra, “Đùa thôi.”

Dứt lời, không thèm nhìn vẻ mặt cắn răng nghiến lợi của anh mà bắt đầu mặc quần áo vào.

Khi hai người mặc chiếc áo khoác tình nhân cùng màu xuất hiện, chú chó ế nào đó lại bị tổn thương thêm lần nữa.

“Bắt nạt người ta quá thể rồi đấy nhé!”

Ba người xuống lầu ăn sáng, sức ăn của Đàm Hi vốn không nhỏ, cộng thêm việc sáng sớm đã dậy “tập thể dục” tiêu hao thế lực, cho nên ăn thêm một bát cháo thịt, cộng thêm một phần sandwich cá ngừ.

Thời Cảnh nuốt nước bọt, đụng vào khuỷu tay Lục Chinh: “Không ngờ nha đầu nhà cậu ăn cũng mạnh dữ.”

“Tôi nuôi nổi.”

“…”

Sau bữa sáng, Lục Chinh đưa cô đi bệnh viện thay thuốc, Thời Cảnh lái xe.

Chiếc Range Rover màu đen dừng trước cửa viện, nhóm hai nam một nữ người châu Á khá là nổi bật, nhất là hai người đàn ông đều cao - giàu - soái, còn cô gái, nhìn sơ qua thì hoàn toàn có thể xưng là trắng - giàu - đẹp.

“Kỵ các món chua cay, uống thuốc đúng giờ, hạn chế đụng vào nước, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.” Cô ý tá tóc vàng mắt xanh cười lộ ra tám chiếc răng ngay ngắn, rất chuyên nghiệp.

Thay thuốc xong, Thời Cảnh đưa cô về khách sạn, rồi cùng đi với Lục Chinh.

Trước khi ai đó đi, dặn dò Đàm Hi không được tự ý ra ngoài. Cô nàng nào đó trả lời rất ngoan ngoãn, nhưng sau khi hai người đó đi, lại leo lên xe bus đi đến con phố hôm qua.

Bởi vì là ban ngày, không ít người trên phố, cảnh tượng hoang vu lạnh lẽo hôm qua cứ như là mơ.

Cô tìm đến cửa hàng bánh kia, nhưng vẫn chưa mở cửa.

Lại xoay người đi đến công viên giải trí, xếp hàng mua vé, ngồi lên vòng đu quay, nghe tiếng hét chói tai của những người xung quanh, cô cũng hét lên theo.

A Miên, nếu cậu vẫn còn ở đây, có thể xuất hiện gặp tôi không?

Ra khỏi công viên giải trí, chạy thẳng đến con phố hẹp kia, những người trên phố đa số đều là khách du lịch, Đàm Hi đi đến nơi gặp nguy hiểm hôm qua.

Dưới ánh nắng mặt trời, cô gái đứng im lại chỗ, ánh mắt quật cường.

Đứng mệt rồi, thì ngồi xuống một tảng đá ven đường nghỉ ngơi. Trong số những người qua đường muôn hình muôn vẻ trước mặt lại không có người mà cô muốn tìm.

Ngón chân khẽ cọ nhẹ, vô cùng nhẫn nại.

Và lúc này, ở một con phố cách cô không xa là nơi tập trung của những kẻ vô gia cư nổi tiếng.

Sự xuất hiện của Lục Chinh và Thời Cảnh có hơi đột ngột, không chỉ vì cách ăn mặc của hai người không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, mà còn vì khí chất hai người họ phát tán ra chứng tỏ họ không phải là đồng loại với những tên vô gia cư lôi thôi lếch thếch này.

“Lão Lục, chúng ta đến nơi này làm gì?” Thời Cảnh hạ thấp giọng nói. Anh vẫn chưa ngốc đến mức cho rằng Dịch Phong Tước sẽ chọn nơi này làm hiện trường giao dịch.

“Tìm người.”

“Ai?”

Lục Chinh không trả lời, bởi vì anh đã tìm được người đó.

Federer đang nằm dưới đất tận hưởng ánh nắng mặt trời, nửa tiếng trước hắn gặp được một du khách người Nhật Bản hào phóng cho hắn ta 50 đô la Mỹ, chi 10 đô ăn một bữa no nê trong cửa hàng của Ông White ở đầu phố, còn lại 40 đô hắn chuẩn bị để giành tối nay đi quán bar.

Bộ đồ tây mới toanh của hắn cuối cùng đã có dịp sử dụng, có thể sẽ gặp được một cô nàng nhà giàu xinh đẹp, hắn ta cầu nguyện như thế.

Nghĩ tới dáng vẻ uyển chuyển mất hồn của những người phụ nữ dưới thân của hắn, Federer bắt đầu thở gấp, cơ thể dường như cũng xuất hiện một vài phản ứng vi diệu.

Đáng tiếc, giấc mộng đẹp không dài, cơn đau từ bả vai hắn truyền đến. Giây phút mở mắt, ánh mắt trời quá gay gắt, chói đến mức khiến hai mắt hắn nheo lại theo bản năng. Đập vào mắt hắn là một đôi giày da sáng bóng, chiếc áo khoác màu nâu lạc đà càng làm tôn lên vẻ đẹp trai tuấn tú của người đàn ông.

“Dẫn hắn đi.”

Không đợi hắn có bất kỳ phản ứng gì, hai tay bị trói lại, Federer bị lôi ra đầu phố như một con chó.

Trong quá trình đó, cho dù hắn có vùng vẫy kêu cứu ra sao, đều không có một ai để ý đến hắn.

“Hey, tên kia lại đi quán bar gây chuyện rồi?”

“Tao nghĩ, chắc là đã ngủ với người đàn bà của đại ca, à, chỉ đùa thôi mà.”

“Có thể nó chỉ đang bày ra một trò đùa, ai mà biết được chứ?”

Thời Cảnh lôi hắn đến một góc khuất vắng vẻ, ném hắn xuống đất như ném một chiếc khăn ăn đã được sử dụng qua, Federer kêu rên.

“Lão Lục, xử lý thế nào?” Thời Cảnh xoa tay, “Có cần nghiêm hình bức cung không?”

Lục Chinh nhìn hắn.

Hả…

Không dụng hình? Nhưng người của Tập đoàn Thiên Tước cứng miệng lắm, không tra tấn e rằng sẽ không hỏi được bất kỳ thông tin gì.

“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?” Federer kêu lên, vẻ mặt sợ hãi. Hai người đàn ông châu Á cao to trước mặt hắn nhìn có vẻ không dễ trêu chọc.

Thời Cảnh nhìn hắn bằng một ánh mắt kỳ lạ, giả vờ à? Tập đoàn Thiên Tước có loại ăn hại như vậy từ khi nào vậy? Nhưng ánh mắt đầy hoảng sợ kia không giống như giả vờ.

Lục Chinh đi đến trước mặt Federer, đá vào bụng hắn: “A… cứu tôi với!”

Cú đá thứ hai đá thẳng vào miệng hắn, hỗn hợp máu và răng phun xuống đất, “Xin anh, đừng giết tôi… tôi chỉ là một kẻ vô gia cư… cầu xin các người…”

Federer không dám kêu nữa, chịu đựng cơn đau bò dậy, quỳ trước mặt Lục Chinh, dập đầu liên tục.

Thời Cảnh bỗng dưng ngơ ngác. Anh đã có thể hoàn toàn xác nhận người này không hề liên quan đến Tập đoàn Thiên Tước, nhưng không có lý gì Lão Lục lại cố ý chạy một chuyến đến đây…

Đợi đã!

Mắt Thời Cảnh lóe sáng, anh đột nhiên đã hiểu được gì, ánh mắt nhìn Lục Chinh có chút kỳ lạ, có chút không dám tin.

Xem ra, nha đầu kia đúng là có chút bản lĩnh, có thể khiến Lão Lục bảo vệ chặt chẽ.

Hành động van xin của đối phương hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến quyết tâm của Lục Chinh, cú đá thứ ba đá thẳng vào giữa hai chân của hắn ta. Thời Cảnh nhìn thấy, hoa cúc siết lại theo bản năng, mẹ ơi, đau lắm luôn đó…

Nhất thời, ánh mắt đồng cảm rơi xuống người tên vô gia cư kia, nhưng không thể thay đổi sự thật hắn đã bị bạo trứng.

Federer che thân dưới lăn lộn trên đất, kêu gào thảm thiết.

Lục Chinh cười lạnh, ngồi xổm trước mặt hắn, “Người phụ nữ của ông cũng dám đụng vào? Gan không nhỏ nhỉ.”

Vẻ mặt của Federer cứng đờ, đột nhiên nhớ lại người phụ nữ bị hắn ta chặn trong hẻm, “Tôi không hề đụng vào cô ta!”

Lục Chinh nhấc chân đạp lên ngực hắn, giẫm mạnh, hắn ta kêu toáng lên, “Tôi không nói dối! Sau khi người đàn ông đó đến, tôi liền bỏ đi, vốn chưa kịp làm gì cô ta…”

“Đàn ông?”

“Đúng! Người đàn ông châu Á đó, hắn rất mạnh. Tôi bị hắn túm lấy vốn không thể cử động được!”

Mặt mũi Lục Chinh sâu xa, như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tôi thề với Chúa, những lời tôi nói đều là sự thật, xin anh hãy tha cho tôi…”

Lúc bỏ đi, Thời Cảnh cố ý đi phía sau, tiến hành cảnh cáo Federer, cuối cùng vứt cho hắn 200 đô la Mỹ, “Chỉ có đồ ngu mới đi báo cảnh sát, anh nói đúng không? Ngài vô gia cư.”

“Đúng! Đúng!”

Thời Cảnh hừ lạnh, xoay người bỏ đi, thật là mỗi lần đều bắt hắn phải thu dọn tàn cuộc.

“Lão Lục, không ngờ nha đầu nhà cậu rất biết gánh vác!”

“Câm mồm.”

“Tên vô gia cư kia là cái tên tối qua làm nha đầu kia bị thương đúng không? Đúng rồi, sao cậu chắc chắn được là hắn?”

“Kêu chị dâu.”

Mặt đần thối.

Lục Chinh lạnh lùng nhìn anh, “Đó là chị dâu của cậu.”

“Hey…” Thời Cảnh tức tối bật cười, “Chẳng phải chỉ là một cô oắt con thôi sao, cũng đáng để anh che chở như tân can bảo bối?”

“Tôi thích thế.”

“…”

“Chúng ta còn lại 11 tiếng đồng hồ, phía Dịch Phong Tước vẫn chưa có tin tức, cậu vẫn có thời gian trút giận thay cô ấy?”

“Nóng vội không làm được trò trống gì.”

“Tuy nói là như thế, nhưng bây giờ chúng ta thế này có phải là bị động quá không?”

Lục Chinh không biết đang nghĩ điều gì, tay kẹp điếu thuốc, hút từng ngụm, không trả lời.

Thời Cảnh bực bội cũng rút một điếu thuốc ra, châm thuốc, “Bây giờ phải làm sao?” Tác dụng có nicotin khiến cảm xúc của hắn tạm thời bình tĩnh trở lại.

“Đợi.”

12 giờ đúng, hai người ăn xong bữa trưa bước ra khỏi nhà hàng.

Di động của Lục Chinh đổ chuông và rung lên, nhanh chóng trở về yên lặng… có tin nhắn!

Anh mở ra, xem xong vứt qua cho Thời Cảnh, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Thời Cảnh đón lấy, cúi đầu nhìn

Khách sạn Hollensen, lầu 8.

Số điện thoại sau khi đã được xử lý đặc biệt, ẩn đi 4 số ở giữa, hắn có trực giác rất mãnh liệt…”Dịch Phong Tước!”

“Lên xe!”

Thời Cảnh ngồi vào ghế phó lái, Rầm!

Lúc cửa xe đóng lại, Lục Chinh khởi động động cơ, chiếc xe lao nhanh về trước như mũi tên.

Thời Cạnh tiện tay kéo một ngăn ngầm ra, bên trong là những băng đạn chất thành chồng, mỗi băng đạn đều có 36 viên đạn, và bốn cây AK tiên tiến nhất.

Nhanh nhẹn nạp đạn, lấy hai cây vào eo trái và phải, dùng áo khoác che lại đầy hoàn mỹ,

“Đổi!”

Tốc độ xe không đổi, người ngồi trên ghế lái và phó lái đổi chỗ cho nhau trong chớp mắt. Lục Chinh bắt đầu quy trình nạp đạn, đeo súng, động tác nhanh gọn dứt khoát, bao trùm theo một khí thế nghiêm nghị.

15 phút sau, xe dừng trước cửa khách sạn.

Khách sạn Hollensen là nơi Lục Chinh và Đàm Hi đang ở, hai người xông lên lầu 8.

“Lão Lục, lỡ đâu tin tức hắn ta cho là giả…”

“Không đâu.” Tính tự phụ của Dịch Tước Không không cho phép hắn dùng thủ đoạn gian trá, ít ra sẽ không sử dụng khi đối phó anh.

Ban đầu, Lục Chinh tuân lệnh tiến hành bắn chết hắn, hai người cách nhau rất xa, Dịch Phong Tước lại ngồi trong xe, khoảng cách của tay bắn và mục tiêu di động tốc độ cao, khiến hắn không tin Lục Chinh có thể bắn trúng hắn, cho nên mới để cho Lục Chinh nổ súng.

Nhưng sự thật chứng minh, hắn đã sai, thất bại ở tính cách tự phụ.

Cho nên, cho dù Dịch Phong Tước muốn mạng của anh, cũng sẽ dùng cách thức chính đại quang minh lại lấy mạng anh, cũng giống như việc anh truy bắn hắn đầy chính đại quang minh khi ấy!

Hai người sau khi đã điều tra bài trừ kỹ càng, cuối cùng xác định là phòng 806.

“1, 2, 3…”

Hai người phá cửa xông vào!

Thứ đón hai người là một căn phòng trống rỗng, chỉ có ly trà vẫn còn đang bốc khói nóng.

“Đuổi theo!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.