Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 229: Nhiên nhiên nổi điên




“Tôi ký!”

Một giây u tịch chết chóc, sau đó…

“Sầm Uất Nhiên, mày là cái thá gì?” Sầm Đóa Nhi giống như con mèo bị người ta giẫm vào đuôi, bỗng nhiên dựng lông lên: “Mày dựa vào cái gì mà đòi ký? Mày mà cũng có tư cách ký à?”

“Dựa vào việc trong người tao có dòng máu của Sầm Chấn Đông đang chảy! Tao là con gái của ông ấy!”

“Con đĩ! Mặt dày nhận họ hàng à, mày chẳng qua chỉ thèm khát di sản thôi mà? Tao chưa thấy có ai mặt dày như mày!”

Sầm Uất Nhiên hít sâu một hơi, nắm đấm tay dần siết chặt lại: “Chưa từng thấy, là do mày hiểu biết hạn hẹp thôi. Còn người thèm khát di sản, tao thấy là mày mới đúng đấy!”

“Mày…”

Không cho cô ta có cơ hội nói tiếp, ánh mắt Sầm Uất Nhiên giận dữ, từng bước áp sát: “Cha già còn bệnh nằm trên giường, thân là con gái, chẳng lẽ mày không nên thường xuyên đến thăm, hỏi han động viên sao? Thế mày có đến không? Không những không đến, mày còn khiêu khích chọc giận, chỉ sợ thiên hạ không loạn, thậm chí còn muốn ép chết ba!”

“Đó là người ba đã yêu thương mày suốt bao năm nay đấy! Sầm Đóa Nhi! Lương tâm mày bị chó gặm mất rồi đúng không?”

“Tao không có…” Sầm Đóa Nhi bị khí thế đột nhiên bộc phát của cô chế trụ, thân hình lảo đảo, nhất thời yên lặng.

Trong lòng lúc này có bao nhiêu chột dạ, chỉ có mình cô ta biết.

“Bác sĩ, chúng tôi muốn làm phẫu thuật.”

“Không được!”

“Mày câm mồm lại cho tao!”

Sầm Đóa Nhi phản ứng lại, “Tao mới là con gái của ba, mày chỉ là đồ con hoang!”

Cười lạnh một tiếng: “Thân phận của tao không cần được mày công nhận, sự thực chính là sự thực, huyết mạch người thân không phải là chuyện chỉ cái mồm mày định đoạt tùy ý được! Là con gái trưởng, tao có tư cách quyết định, còn mày, ngậm mồm lại cho tao!”

Cô cấp tốc ký tên mình vào, rồi đưa cho bác sĩ, khom lưng: “Xin nhờ bác sĩ!”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Cảm ơn.”

Sầm Đóa Nhi còn muốn giơ tay ra cướp, nhưng Sầm Uất Nhiên đã giáng cho cô ta một cái bạt tai.

Bốp!

Rõ nét, vang dội.

Giang Dự ngẩn người, nhìn bóng lưng cô độc mà ngoan cường của cô, không biết là đang vui mừng hay đau xót cô.

Sầm Đóa Nhi bị đánh lệch mặt, vẫn giữ nguyên động tác kia, ngẩn người ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

Hồi lâu sau, mới bưng mặt, xoay người lại, đáy mắt đã trào lên sự ác độc và hận thù khắc cốt ghi xương.

“Mày dựa vào cái gì mà đòi đánh tao?” Từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.

“Tao đã cảnh cáo mày rồi.” Sầm Uất Nhiên giữ nguyên khuôn mặt trắng bệch, tròng mắt vẫn không nhúc nhích, giống như hai quả cầu sáng choang đặt trên khuôn mặt, quỷ dị lại kinh người.

Sầm Đóa Nhi gào thét chói tai, hai chân mềm nhũn.

Bốp.

Lại là một cái bạt tai, Sầm Uất Nhiên đứng yên tại chỗ như bức tượng gỗ, mặt không cảm xúc khiến người ta cảm thấy rụt rè, đáy mắt không một gợn sóng, giống như linh hồn bị rút mất chỉ còn trống rỗng.

Đánh người, chẳng qua chỉ là chỉ lệnh máy móc.

“Câm mồm.”

Sầm Đóa Nhi không dám hét nữa, giơ tay vào trong túi, nắm lấy bản di chúc đã chuẩn bị trước, vừa hoảng loạn, vừa kiêng kỵ, còn có cả cảm giác căm hận đến tận xương tủy.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Sầm Uất Nhiên đã chết đi chết lại hàng trăm nghìn lần rồi.

Tất cả đều không quan trọng, cô nhìn chằm chằm vào ngọn đèn báo hiệu màu đỏ trên phòng phẫu thuật, mắt không chớp, coi như không thấy ánh mắt như muốn giết người của Sầm Đóa Nhi.

Chỉ cần có cơ hội, cho dù chỉ là năm phần trăm nhỏ nhoi, cô cũng muốn cược một ván!

Mười phút sau.

Sầm Vân Nhi dìu Tần Dung đến muộn.

Hai mẹ con mắt đỏ hoe, đã biết tình hình trước mắt, đối mặt với sống chết, sự tồn tại của Sầm Uất Nhiên dường như cũng chẳng là gì.

Ít ra thì, lúc này đây, thứ đang liên kết họ lại với nhau là cùng một người.

Đôi mắt Sầm Đóa Nhi lóe lên, dựa tường định lén rời đi.

“Đứng lại.” Tần Dung lạnh giọng quát.

“Mẹ.”

Bốp.

Cái bạt tai khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, bao gồm cả bản thân Sầm Đóa Nhi cũng ngẩn đi.

“Mày đừng gọi tao là mẹ! Tao không có thứ con gái ác độc như mày!” Vừa nói vừa lau nước mắt, tay run run, môi mấp máy, sự ưu nhã của phu nhân gia đình hào môn đã tiêu tán đi hết, hàng tóc mai còn mơ hồ điểm bạc.

“Mẹ…” Sầm Đóa Nhi ấm ức đỏ mắt, cô ta liên tiếp phải chịu ba cái tát, hai má đã sưng đỏ cả lên.

Tần Dung quay đầu đi không nhìn cô ta, cơ thể run rẩy không lời nào có thể nói hết được sự ẩn nhẫn và thất vọng của bà ta lúc này.

“Chị…”

Sầm Vân Nhi lắc đầu, “Sao em có thể khóa nhốt mẹ ở nhà một mình? Nếu như ba… thì em sẽ khiến mẹ hối hận cả đời!”

“Em chỉ muốn ba ký tên thôi, lấy lại thứ đáng ra phải thuộc về chúng ta, em làm vậy là sai sao?”

Mặt Sầm Đóa Nhi đẫm lệ.

Người khác bao vây tấn công, cô ta không quan tâm, nhưng tại sao ngay cả người mẹ xưa nay vẫn luôn ủng hộ cô ta cũng nhảy ra chỉ trích cô ta?

“Đóa Nhi, em đừng hồ đồ nữa!” Sầm Vân Nhi nước mắt giàn dụa, “Từ đầu đến cuối ba vẫn là ba của chúng ta, cho dù vì chuyện di chúc mà náo loạn lên thì cuối cùng ba vẫn có công ơn sinh thành, dưỡng dục em, làm người không được phép quá tuyệt tình.”

“Chị, từ nhỏ ba đã thương chị, cho nên chị mới nói được ra những lời như gãi ngứa như thế. Còn em thì sao? Từ nhỏ tới lớn, em muốn gì cũng phải tự mình đi tranh cướp với người khác, thực sự em đã chịu đựng quá đủ rồi!”

“Đóa Nhi…”

“Đừng nói những đạo lý đó với em.” Cô ta giơ tay lau nước mắt, “Em chỉ biết, quyền cổ đông của Sầm Thị không thể rơi vào tay một đứa con hoang được!”

“Các cô ầm ĩ cái gì? Đây là bệnh viện!” Y tá vội vã chạy đến, nghiêm giọng trách mắng, “Bệnh nhân còn chưa rõ sống chết, các người vẫn còn có tâm tình ở đây cãi nhau nữa sao?”

Bỗng nhiên yên lặng lại.

Khoảng thời gian chờ đợi sau đó, ngoài Tần Dung và Sầm Vân Nhi thỉnh thoảng sụt sùi khóc nấc lên thì không còn ai nói gì nữa.

Sự im lặng bao trùm khiến cả không khí cũng như thể ngưng tụ lại.

Cuối cùng, đèn đỏ tắt đi, cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra.

“Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?”

“Chồng tôi có sao không?”

“Có phải phẫu thuật thành công rồi không?”

“…”

Nhao nhao náo loạn.

Trong mắt bác sĩ lướt qua tia ưu thương, cuối cùng nhìn về phía họ lắc đầu: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin chia buồn cùng gia đình.”

Sầm Uất Nhiên như bị sét đánh.

Người Tần Dung lảo đảo, thảm thiết kêu lên một tiếng rồi ngất đi.

“Mẹ!” Sầm Vân Nhi dìu bà ta dậy, chân tay luống cuống, “Bác sĩ, mau đến xem mẹ tôi…”

“Không… không đâu…” Sầm Đóa Nhi lắc đầu, mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch đáng sợ.

Sao lại chết như thế?

Di chúc còn chưa sửa, sao ông ấy đã chết rồi?

“A!” Sầm Đóa Nhi thét lên một tiếng rồi chạy đi.

Bác sĩ bị phản ứng mỗi người một kiểu của gia đình này khiến cho trở tay không kịp, người ngất người chạy, “Mọi người ở đây, ai là Nhiên Nhiên?”

“Tôi! Có phải là ba…”

Bác sĩ lắc đầu thở dài: “Cô vào tiễn ba cô đi nốt quãng đường còn lại đi…”

Giang Dự dìu cô vào rồi lùi ra ngoài.

Sầm Chấn Đông nằm trên bàn phẫu thuật, đôi mắt vô cùng bình thản, cả người dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng ấm áp thần thánh.

Trên tạp chí nói, ông ta là một thương gia hiền từ, được xưng là “nho thương” – năm xxxx đã quyên góp bao nhiêu tiền cho vùng bị thiên tai nặng, tháng yy đã ủng hộ cho bao nhiêu công trình hy vọng, thậm chí còn nuôi dưỡng ba cô nhi viện vô điều kiện, không tiếc tiền để nhập máy móc y tế từ nước ngoài về, chữa trị cho vô số bệnh nhân mắc bệnh não…

Cho nên, người như vậy sau khi chết đi liệu có được lên thiên đường không?

“Nhiên Nhiên…”

“Ba, con đang ở đây.” Nước mắt chảy xuống không tiếng động, là thể hiện thói quen ẩn nhẫn.

“Ba… ba xin lỗi con… và A Cầm… Cả đời này… người ba thấy… có lỗi nhất… chính là… hai mẹ con con…”

“Mẹ chưa bao giờ trách ba, con cũng sẽ không trách ba…”

Cha con một ngày trời, thậm chí còn chưa đến một ngày.

Nếu số mệnh đã an bài cho hai cha con nhận nhau thì tại sao không thể cho hai cha con ở bên nhau nhiều thêm một chút chứ?

“Ba… đã giúp con… trải sẵn đường… con nhất định… phải bình an… hạnh phúc…”

Sau khi nói ra tâm nguyện cuối cùng, Sầm Chấn Đông vĩnh viễn khép chặt hai mắt lại.

“Ba…”

Không ai đáp lại cô.

Ân Hoán đạp chân ga dừng lại trước cửa quán bar Tước Linh, đẩy cánh cửa phòng bao số 3.

Trương Lộ tiến lên nghênh đón, tối nay cô ta mặc một chiếc váy tôn ngực nâng mông, lộ vẻ gợi cảm, mái tóc dài được búi lên, để lộ cái cổ dài ưu nhã như thiên nga.

Nơi đây đã từng là nơi hắn thích sờ nhất.

Ký ức lướt qua trong đầu, tuy chỉ là một số đoạn phim không rõ nét nhưng cũng đủ để khơi dậy tình cảm năm nào.

Nhưng cũng chỉ còn là tình cảm còn vương lại đôi chút.

“Anh đến rồi.” Mỉm cười cong môi, đôi mắt sáng trong.

Cùng là một người, cùng một nụ cười, nhưng đã thay đổi rồi, đã không còn vẻ đơn thuần và trong sáng như năm nào.

Đây là lần thứ hai Ân Hoán mặt đối mặt với cô ta.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Nói thẳng.

Trương Lộ giơ tay ra kéo hắn, bị Ân Hoán yên lặng đẩy ra.

“Sao, sợ em à?” Nửa cười nửa khiêu khích, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào hắn, vô cùng ái muội.

“Vào đây đã rồi nói chuyện.” Trương Lộ thử đặt tay lên tay người đàn ông.

Ân Hoán nhanh chóng cho tay vào túi quần, bước lên phía trước một bước, tiến vào căn phòng.

Trương Lộ đóng cửa lại, đưa cho hắn một ly rượu vang đỏ.

Ân Hoán nhận lấy, ngửi qua, bĩu môi, đôi mắt lộ vẻ chán ghét, “Tôi chỉ uống rượu trắng.”

Trương Lộ chỉ thẳng vào sô pha, “Ngồi xuống.”

Ân Hoán chán nản ngồi xuống, đặt ly rượu trên tay xuống bàn trà, sau đó ngồi kiểu ngồi “như mất sổ gạo” tiêu chuẩn.

Trương Lộ thu hồi ánh mắt, ý cười càng đậm hơn, “Anh lo em bỏ thuốc vào rượu à?”

“Cô nghĩ nhiều quá rồi.”

“A Hoán, đừng nói với em là anh thủ thân vì cô ta đấy?”

Đáy mắt người đàn ông lướt qua một tia u ám: “Phải thì sao? Mà không phải thì sao?”

“Cứ cảm thấy…” Người phụ nữ trầm ngâm giây lát, “Không nên an phận như vậy.”

“Vậy cô nói cho tôi biết xem, thế nào gọi là không an phận?”

“Ví dụ,” Ngồi vào trong lòng người đàn ông, “Thế này này?”

“Hừ.” Ân Hoán đẩy cô ta ra, vẻ mặt không cảm xúc, “Mấy năm không gặp, cô khác nhiều đấy.”

“Anh ghen không?”

“Trương Lộ, cô nghĩ nhiều quá rồi.”

“Em không tin anh không có cảm giác gì với em.”

“Đúng là không có bất kỳ cảm giác gì.”

“Ân Hoán!”

Hắn đứng dậy, lấy chiếc áo khoác jacket, “Không nhìn ra, cô đã từng có mấy người đàn ông rồi đấy. Nếu đã như vậy, cô còn đến lượn lờ trước mặt tôi làm gì?”

Nụ cười Trương Lộ tắt ngúm.

Nhưng chỉ thoáng chốc đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Đúng, những điều anh nói em đều thừa nhận, mấy năm ở nước ngoài, đúng là em đã có mấy người bạn trai, còn đều đã lên giường.” Cô ta giơ cao ly rượu, lắc lư trong không trung, sau khi nhấp một ngụm nhỏ, tiếp tục nói, “Xã hội này bây giờ, không yêu cầu phụ nữ chắc chắn phải là gái trinh.”

“Suỵt! Em biết rồi…” Đầu ngón tay đặt lên cánh môi, Trương Lộ hoàn toàn không để cho hắn có cơ hội nói, “Chắc chắn là anh sẽ nói, Sầm Uất Nhiên là một ngoại lệ.”

“Nhưng mà, cũng chỉ có anh tưởng rằng cô ta là ngoại lệ mà thôi.” Cười xùy một tiếng, vẻ mặt khinh miệt.

Sắc mặt Ân Hoán căng thẳng, “Trương Lộ, cô nói cho rõ ràng đi.”

“Em nói còn chưa đủ rõ hay sao? Được, vậy em nói trắng ra nhé – anh tưởng rằng Sầm Uất Nhiên cô ta là đồ tốt đẹp? Băng thanh ngọc khiết? Thanh lệ thoát tục? Tất cả đều chỉ là giả! A Hoán! Anh bị lừa rồi! Ha ha…”

Người phụ nữ vừa nói vừa cười, giơ tay ra lau giọt lệ nơi khóe mắt.

“Rốt cuộc là cô đang nói nhảm cái gì đấy?!”

“Nói nhảm? Nếu anh muốn tự lừa mình lừa người, thì cứ coi như em đang nói nhảm đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.