Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 227: Đừng đứng ở cửa làm mất mặt người khác




Ân Hoán sắp phát điên rồi.

Giống như món đồ chơi đã lên dây cót, không biết mệt mỏi đi khắp nơi tìm kiếm.

Không thấy…

Vẫn không thấy…

Hắn đã tìm hết những nơi hai người hay đi, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, thậm chí còn ngồi xổm dưới lầu chờ.

Cuối cùng, đi xe máy đến khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ ở trung tâm thành phố tìm một lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sầm Uất Nhiên đâu.

“Vợ ơi…”

Trời đã gần sáng, xăng xe đã hết, Ân Hoán đi về ngõ Thanh Đồng.

Có lẽ, Nhiên Nhiên của hắn đã về rồi, đang ở trong nhà…

Hắn biết sai rồi, đánh cũng được, mắng cũng được, chỉ cần vợ hắn nguôi giận, hắn sẽ quyết không đánh trả.

Khoảnh khắc hắn mở cửa ra, phòng khách vẫn trống không, Ân Hoán không phải là không hoảng hốt.

Nhưng hắn cố gắng trấn tĩnh lại, phòng khách không có, cũng có lẽ đang ở phòng ngủ thì sao?

Đúng, giờ này vợ hắn có lẽ đang ngủ mới đúng…

Có một khoảnh khắc, Ân Hoán không có dũng khí để giơ tay ra đẩy cánh cửa phòng khép hờ đó, cắn chặt răng lại…

Chăn vẫn gấp chỉnh tề, y hệt như lúc trước khi đi, ngay cả nếp uốn chăn ga cũng chưa hề thay đổi.

“Vợ ơi, em không cần anh nữa sao?”

Ân Hoán ngồi bệt xuống đất, giống như đứa trẻ phạm lỗi, ảo não, hối hận trào lên, hắn chỉ hận không thể cho mình một cái bạt tai!

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Bỗng nhiên mắt hắn sáng lên, “Vợ ơi, anh sai rồi…”

“Anh Hoán, em Phì Tử đây.”

“…”

“Hôm nay anh có đến sòng bạc không? Cậu Ba nói, chiều nay sẽ đưa một người bạn người nước ngoài đến chơi, em và A Phi đều không biết tiếng Anh, nghĩ đi nghĩ lại nên để chị dâu ra mặt mới được …”

“Mất rồi.”

“Hả? Anh Hoán, anh nói cái gì?”

“… Không thấy vợ đâu nữa rồi.”

“Không, không thấy á? Đã xảy ra chuyện gì? Chị dâu làm sao vậy? A lô? Anh Hoán anh đừng tắt máy mà…” Phì Tử cầm điện thoại, vẻ mặt mơ màng.

A Phi thấy vậy, đi tới đẩy hắn một cái, “Mới sáng sớm ra đã ngẩn ngơ cái gì thế? Chưa tỉnh ngủ à… Khai thật đi, tối qua mày đi đâu hoan lạc…”

“Không thấy chị dâu đâu nữa rồi.”

A Phi ngậm miệng lại, trừng mắt nhìn: “Cái gì?”

“Anh Hoán nói.” Phì Tử khó khăn nuốt nước bọt, “Không thấy… vợ đâu nữa rồi.”

“Nguy rồi!” A Phi vỗ đùi, “Hai người này chắc chắn lại cãi nhau rồi!”

“Thế, giờ phải làm sao?”

A Phi xoa cằm, “Có lẽ là chị dâu bỏ nhà đi rồi.” Nói xong ngừng lại đôi chút, “Thế này đi, mày gọi cho anh Hoán, bảo anh ấy tìm chị Đàm.”

“Thế… có được không?”

“Chị Đàm không được, nhưng sau lưng chị ấy còn có một ông Phật sống, dựa vào quan hệ của cậu Ba, tìm một người thì có gì là khó?”

“Được! Để tao gọi luôn…”

Cho nên, gần sáng ngày hôm sau, Đàm Hi mới nhận được điện thoại của Ân Hoán.

Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cô cười lạnh ba tiếng: “Ân Hoán, anh đúng là đồ khốn nạn!”

Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông cười khổ sở: “Cầu xin cô, giúp tôi tìm cô ấy…”

“Đáng đời!”

“…”

Hít một hơi thật sâu, cố nén lại cơn giận đang cuồn cuộn trong lòng, Đàm Hi biết rằng, bây giờ không phải là lúc mắng người, tìm được người trước đã mới là chuyện quan trọng nhất.

Chỉ sợ không phải là Sầm Uất Nhiên tự mình bỏ đi, mà là bị…

Dù sao thì chuyện của Sầm gia cũng khó nói trước được điều gì, trong các gia đình giàu có vốn không hề thiếu những chuyện âm mưu tính toán lẫn nhau.

Được thôi, cô nàng Đàm đã đoán ra sự thật rồi.

Cô ngồi xuống trước máy tính, đặt điện thoại xuống, chuyển thành tai nghe bluetooth, hai tay thao tác trên bàn phím.

“Địa chỉ của hộp đêm đó là ở đâu?”

“Số 321 đường phía tây quảng trường Nhân Dân, bên cạnh là tiểu khu Lãm Sơn.”

Đàm Hi điều chỉnh mở ra camera giám sát gần khu vực đó, “Lúc cô ấy đi là vào khoảng mấy giờ?”

“Thời gian cụ thể tôi không rõ…”

“Nói khoảng thời gian.”

“… Khoảng thời gian cái gì?”

Đàm Hi ko nhịn nổi cơn kích động muốn chửi thề, hít một hơi thật sâu: “Ân Hoán, anh – nên – đi – học – rồi – đấy!”

“…”

“Bảo anh nói khoảng thời gian cơ mà.”

“Khoảng từ tám đến chín giờ tối.”

“Có thể thu hẹp phạm vi lại một chút được không?”

Hai mươi cái camera, kiểm tra từng cái mộ trong vòng một tiếng đồng hồ này ít nhất phải mất sáu tiếng đồng hồ, Sầm Uất Nhiên không đợi được!

Ân Hoán nhíu mày, bắt đầu hồi tưởng lại một số chi tiết tối qua, “Cô thử tìm khoảng từ tám giờ hai mươi đến tám rưỡi xem.”

Đàm Hi nhếch mày, không ngờ hắn có thể khoanh được một khoảng thời gian nhỏ như vậy.

Nhập vào khoảng thời gian, Enter!

Cuối cùng, tìm thấy bóng dáng Sầm Uất Nhiên ở camera số 4!

“Cô ấy lên một chiếc xe Volkswagen màu vàng, biển số xe là… Jing A12B6.”

Ân Hoán đứng bật dậy, “Đi về hướng nào rồi?”

“Ngoại ô phía tây.”

“Tôi biết rồi.”

“Anh… alo? Ân Hoán?”

Đàm Hi lấy tai nghe xuống, thở dài một hơi, mềm oặt người xuống ghế.

Một hai ba cái đầu nhỏ đang chụm lại, nhìn vào màn hình, ánh mắt tò mò.

Hàn Sóc: “Này! Máy tính của cậu bị nhiễm virus rồi à?”

Tiểu công trúa: “Sao cả màn hình toàn là thông tin tình hình các tuyến đường thế này? Nhìn có vẻ vô cùng lợi hại ấy nhỉ?”

An An tỏ vẻ đã hiểu rõ: “Hi Hi, lần trước diễn đàn trường bị hack là cậu làm đúng không?”

Đàm Hi nhún vai, không nói gì.

“An An, không phải là cậu đùa đấy chứ? Cậu ấy á? Hack diễn đàn trường?” Tiểu công trúa kinh ngạc kêu lên.

Đương sự trợn mắt lườm, “Bỏ chữ á đi, sau đấy đổi câu hỏi thành câu trần thuật, cảm ơn!”

Hàn Sóc lại gần, cẩn thận nhìn lại màn hình, cười nói: “Đừng có nói với tớ là cậu đang hack hệ thống của bộ giao thông đấy nhé?”

Cô bé, cậu đừng có thông minh như thế có được không?

“…”

“Ầu đệch! Có skill này, sao cậu không nói sớm hả?”

“Nói sớm, rồi sao nữa?”

Hàn Sóc vẻ mặt âm hiểm cười: “Cậu có hack được GM tool của game Liên Minh Anh Hùng không? Mẹ nó chứ! Ông đánh giết từ tối qua đến giờ n lần rồi mà vẫn chưa diệt được con BOSS có chức năng hồi máu, vô lý bỏ mịa! Chắc chắn là GM tool cố tình không cho gamer qua ải, quá nham hiểm…”

“He he… sao cậu không bảo tớ đi phá hệ thống phòng ngự của FBI luôn đi?”

Sắc mặt Hàn Sóc lập tức nghiêm chỉnh lại, “Nếu cậu có thể làm được thì tớ giơ hai tay hai chân ủng hộ luôn, nhất định phải cho nước Mỹ biết nhân dân Hoa Hạ chúng ta lợi hại thế nào!”

Đàm Hi: “…”

Ân Hoán vừa nhận được tin tức liền lập tức lên xe mô tô đi về hướng phía tây thành phố, chưa đầy 10 km đã dập thuốc ba lần.

Đến trạm xăng trước, đổ đầy bình xăng, sau đó chạy thẳng đến điểm đích.

Giữa đường, hắn cố gắng hết sức để ngăn chặn những ý nghĩ xấu sinh sôi nảy nở trong đầu.

Ví dụ như, vợ hắn đã lên xe của ai?

Đến ngoại ô phía tây thành phố làm gì?

Sao lại cả đêm không về?

Càng không cho bản thân suy nghĩ, hắn càng không thể khống chế được.

Đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, Ân Hoán biết rằng, Nhiên Nhiên của hắn nhìn có vẻ dịu dàng nhã nhặn, nhưng từ trong xương cốt lại vô cùng quật cường.

Tối qua, nhìn thấy hắn ôm hôn người phụ nữ khác, khó tránh khỏi sẽ tìm đại một người đàn ông trên phố để chọc tức hắn.

“Vợ ơi, em đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch đấy…”

Ngoại thành phía tây thành phố liệu có nơi nào để cô ở lại một đêm được không?

Đúng rồi!

Ở khu Hoàng Bi có một cái kho trống, trước đây hắn đã từng dẫn dắt các anh em hẹn một đám lưu manh ở con phố khác đến đánh một trận ở đây.

Khi hắn mở cánh cửa sắt khép hờ ra, nhìn thấy đống vải rách nát kia, Ân Hoán như bị sét đánh.

Gần trưa, Sầm Uất Nhiên mới rời bệnh viện.

Đi từ phòng bệnh ra, Giang Dự đưa cô đến phòng khám lấy thuốc.

Ban ngày dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, Sầm Uất Nhiên mới ý thức được bây giờ trông cô nhếch nhác thế nào.

Áo đã bị xé nát khi còn ở nhà kho, khóa quần bò cũng đã hỏng, may mà có chiếc áo vest khoác bên ngoài, độ dài vừa đủ che kín mông.

“Khụ khụ …”

“Anh lạnh à?” Thấy người đàn ông ho, Sầm Uất Nhiên liếc nhìn anh ta, một đêm không ngủ, râu dưới cằm đã mọc dài hơn, gương mặt tuy có chút tiều tụy, nhưng vẫn anh tuấn như cũ.

Giang Dự xua tay: “Nghiện thuốc lá.”

“Ồ.” Cô rủ mắt xuống, không nói gì nữa.

“Vết thương trên đầu gối cần đặc biệt chú ý, cố gắng không để nhúng nước, nhớ thay thuốc đều đặn đúng giờ, nếu có những triệu chứng như bị sốt, vết thương mọc mủ thì phải đến bệnh viện ngay.”

Cô y tá dặn dò cẩn thận, gần xong, còn khuyên cô xuống dưới lầu mua mấy viên thuốc tiêu viêm, để đề phòng chẳng may.

“Không cần đâu.” Vô thức từ chối.

Cô và Ân Hoán đều rất ít khi bị bệnh, cũng cố gắng không để bản thân mắc bệnh, bởi vì họ đều không thể vào được bệnh viện ở thủ đô!

Cho dù có thấy hơi đau đầu hay sốt cao, thì tắm nước nóng, rồi lau mồ hôi, ngày hôm sau đã thấy khỏe lại.

Cho dù có đến mức không vào bệnh viện không được, thì cô cũng cố gắng hết sức để giảm bớt những khoản chi không quá cần thiết, ví dụ như thuốc giảm viêm “để đề phòng chẳng may”.

“Đi, tôi đưa em đi lấy thuốc.” Giang Dự đưa cô xuống dưới lầu.

“Hôm qua đã làm phiền anh rồi… tôi không cần…”

“Nhiên Nhiên, sức khỏe là của bản thân em, cho dù chỉ có 0,01% khả năng thì em cũng không thể lơ là được.”

“Không cần thật mà! Bệnh viện lớn chỉ thích kêu người ta mua thêm mấy thứ đồ không cần thiết thôi.”

“Mua để yên tâm.”

“… Tôi không muốn tiêu tiền linh tinh.”

Giang Dự hơi ngẩn người, đúng là thẳng thắn đến đáng yêu…

“Vậy thì tôi mời em.”

Một chữ “mời” khiến Sầm Uất Nhiên bật cười, cô khẽ mím môi, ánh mắt tinh ranh.

Thế thì cô cũng không tiện từ chối rồi.

“Vậy thì… cảm ơn anh.”

“Đừng khách khí.” Dù sao cũng sẽ có cơ hội mời lại, anh ta âm thầm bổ sung một câu.

Cầm thuốc, Giang Dự tiễn cô đến cổng bệnh viện, “Em đợi một lát, tôi đi lấy xe.”

“Không cần đâu, tôi tự về được. Ba… ba tôi hình như có chuyện tìm anh, anh quay về với ông ấy đi.”

Khi cô rời đi, Sầm Chấn Đông gọi Giang Dự vào, nhưng anh ta đã nhanh chóng đi ra, cứ nhất quyết muốn đưa cô đi băng bó vết thương.

Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ thôi mà…

“Vậy cũng được, em chú ý an toàn đó. Sầm Đóa Nhi tạm thời sẽ không hành động quá ngông cuồng đâu, em đừng quá lo lắng.”

Sầm Uất Nhiên lắc đầu, “Tôi không lo lắng…” Người lo lắng phải là cô ta mới đúng.

Sự chế giễu hung hãn hiện lên trong đôi mắt không hề che giấu.

Đôi mắt người đàn ông hiện rõ vẻ trầm tư, mang theo sự phán đoán nghiên cứu nghiêm khắc, giống như vui mừng, thực sự vô cùng vui mừng.

“Có tiện để lại số điện thoại không? Chú Sầm… có lẽ là chỉ còn lại mấy ngày nữa thôi.”

“Tôi còn có thể… đến thăm ông ấy được nữa không?”

“Đương nhiên rồi, là con gái đến thăm ba là chuyện không có gì lạ cả.”

“Vậy còn Tần Dung và…”

“Đừng lo, họ không thường xuyên đến bệnh viện. Dù có đến, cũng chỉ là để thuyết phục chú Sầm thay đổi di chúc thôi.”

Anh ta còn chưa nói là, chiều nay còn có một trận đánh ác liệt phải đánh.

Nhưng kế hoạch của Sầm Đóa Nhi thất bại, thiếu mất chỗ dựa quan trọng nhất, cho dù cô ta có mời luật sư đến gây náo loạn một phen thì muốn sửa đổi di chúc cũng là chuyện không thể được!

Sầm Uất Nhiên cho anh ta số điện thoại, cảm ơn lần nữa, sau đó xoay người rời đi.

Cô không dám gọi taxi, chuyện tối qua đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô, có lẽ phải rất lâu sau cô mới bình thường trở lại được.

Cũng may bệnh viện cách ngõ Thanh Đồng không xa lắm, đi qua hai con phố rồi rẽ vào một con ngõ là đến.

Trên đường, cô cảm thấy hơi nóng, miệng lưỡi khô rát.

Cô giơ tay lên vuốt mồ hôi trên trán, tăng tốc bước đi.

Thông thường vào giờ này, Ân Hoán đã đến sòng bạc làm việc, cho nên cô không sợ gặp phải.

Ngủ một giấc đã rồi tính tiếp vậy…

Đáng tiếc, cuối cùng cô đã tính sai.

Khoảnh khắc cô mở cửa ra, người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu đang đứng thẳng tắp trước mặt cô, hai tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ.

Sầm Uất Nhiên sợ hãi, chìa khóa trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

“Vào đây.”Giọng nói cứng nhắc không khỏi khiến cô nhíu mày.

“Anh…”

“Tôi bảo cô lăn con mẹ nó vào đây! Đừng đứng ở cửa làm ngứa mắt người ta nữa!”

Sự ngạc nhiên hiện lên rõ ràng trên mặt cô gái, nhưng Ân Hoán không quan tâm, trực tiếp kéo cô vào trong phòng, hung dữ đá cửa lại.

Dùng sức quá mạnh, phát ra tiếng kêu cực lớn, rung động mạnh đến mức hành lang cũ kỹ bên ngoài cũng bắt đầu run rẩy.

“Đồ điên!”

Sầm Uất Nhiên hất tay hắn ra, đi thẳng vào phòng ngủ.

Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc, toàn thân đau đớn, trong lòng dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Nhưng Ân Hoán không chịu buông tha, “Nói cho rõ ràng đi, tối qua cô đã đi đâu?”

“Tôi rất mệt, không muốn nói gì…”

“Không muốn nói à? Tôi thấy là cô chột dạ rồi nên không dám nói đúng không! ”

Sầm Uất Nhiên để mặc cho hắn bóp chặt đầu vai rồi lắc lư trước sau, không còn sức để tranh cãi, cũng chẳng có sức để phản kháng.

Nhưng người đàn ông đang cơn thịnh nộ không hề phát hiện ra sắc mặt cô không được ổn, toàn thân cũng không có sức lực.

“Quần áo trên người cô là của ai?”

“Tại sao đi cả đêm không về?”

“Rốt cuộc là cô đã làm cái trò gì mà không nhìn được mặt người khác rồi hả?” Hai mắt Ân Hoán đã đỏ ngầu, giơ tay ra kéo chiếc áo vest khoác bên ngoài của cô, vừa thô bạo lại ngang ngược, mạnh tay đến kinh người.

Sầm Uất Nhiên cắn răng chịu đau: “Anh đã lên cơn điên đủ chưa hả? Ân Hoán, sao anh lại biến thành như thế này? Hả?”

Khi nhìn thấy dưới lớp áo khoác chỉ còn lại nội y, lớp phòng tuyến lý trí cuối cùng còn lại đều đã sụp đổ.

“Con mẹ nó, cô bị thằng đàn ông nào làm rồi hả?”

“Sầm Uất Nhiên, ông đây suốt đêm không ngủ đi khắp nơi tìm cô như thằng điên, thế mà cô báo đáp tôi thế này đây hả?”

“Đồ đĩ!”

“Đủ rồi!” Sầm Uất Nhiên bịt tai, không ngừng lắc đầu, vẻ mặt hoàn toàn sụp đổ, “Ân Hoán, tôi chịu đựng anh đã quá đủ rồi!”

Sầm Uất Nhiên với khuôn mặt đầm đìa nước mắt khiến lòng người đàn ông bỗng nhiên mềm nhũn, Ân Hoán chưa bao giờ thấy cô như vậy.

Trong ấn tượng của hắn, Nhiên Nhiên của hắn kiên cường, ẩn nhẫn, khi xưa, dù là lúc khổ sở nhất cũng chưa bao giờ thấy cô rơi một giọt lệ.

Vậy mà nay cô lại khóc đến như vậy…

“Vợ ơi…”

Tim, đau như dao cắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.