Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 166: Đàm hi, anh sẽ không bỏ rơi em!




Tiếng này, là quát lên với Đàm Hi.

Người đàn ông tức giận trợn trừng hai mắt: “Mợ ư?” Âm cuối cao lên còn kèm theo một chút xảo quyệt.

“Xem ra cậu rất được hoan nghênh nhỉ?” Thiếu nữ nở nụ cười, cằm nhếch lên, trừng mắt lại.

Hừ, trêu hoa ghẹo nguyệt còn dám nổi giận à?

“Cô... muốn số điện thoại của tôi?”

Trái tim cô y tá đập thình thịch, cho dù cô ta ra vẻ bình tĩnh tới cỡ nào thì ánh mắt tỏa sáng đã bán đứng hết những cảm xúc chân thật nhất của cô ta rồi.

Không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mắt này có thể nói là cực phẩm.

Áo sơ mi quần tây rất đơn giản nhưng mặc lên người anh lại mang theo hương vị tôn quý, nhìn xuyên qua cổ áo hơi mở, có thể nhìn thấy cơ ngực cường tráng, quan trọng nhất là, còn săn sóc chu đáo với cháu mình như thế, vậy thì với bạn gái sẽ chiều chuộng đến mức nào nữa đây?

Nhưng... nhìn lại có vẻ lạnh như băng.

Có điều, chẳng sao hết. Có những người đàn ông chính là như thế, bề ngoài lạnh lùng cao ngạo nhưng trong lại tràn ngập lửa nóng.

“Chào anh, tôi... có hơi mạo muội. Gặp nhau coi như là duyên phận, nếu anh không để bụng thì chúng ta kết bạn với nhau đi?”

Cô ta duỗi tay, năm ngón tay thon dài, trắng nõn.

Nụ cười của Đàm Hi càng sâu hơn, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt người đàn ông, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Còn đối tượng tấn công ư...

Xem tình hình như thế nào đã.

Lục Chinh đứng yên tại chỗ, thân hình cao lớn như cây tùng, đột nhiên mở miệng, “Tôi để bụng.”

Thế giới lập tức an tĩnh lại.

Gương mặt tươi cười của cô y tá lập tức nứt toác, cuối cùng toàn bộ trút hết xuống đất, chỉ còn lại vẻ xấu hổ vô cùng.

“Anh... Ngài... Tôi...”

“Phiền toái, xin cho qua.” Lại bổ thêm một đao thật mạnh.

Thân mình cô y tá nhoáng lên, loạng choạng như muốn ngã.

Đàm Hi nhón chân, hôn bẹp một cái lên môi người đàn ông: “Đi thôi.”

Lục Chinh ừ nhẹ một tiếng, duỗi tay ôm cô vào lòng, trong đôi mắt lạnh dần có dấu hiệu ấm lên.

Cô y tá như bị sét đánh.

Đàm Hi nhướng mày, giây tiếp theo, nụ cười tươi cứng đờ nơi khóe môi, Lục Chinh cũng sững ra tại chỗ.

Cô y tá lấy lại vẻ mặt hòa nhã, cười gật đầu chào với người đang từ ngoài cửa vào: “Bác sĩ Bàng, cuộc phẫu thuật tốt chứ ạ?”

...

Bệnh viện, sân thượng.

“Anh, anh nói gì đi chứ?” Bàng Thiệu Huân đút hai tay vào trong túi áo, gió đêm thổi một góc áo bay phấp phới.

Hai người sinh cùng năm, Lục Chinh chỉ hơn anh ta một tháng, thế nên, bình thường thì toàn gọi thẳng tên nhau, một tiếng “anh” này thực sự là ngoài ý muốn.

Lục Chinh nghe vậy, mặt vẫn chẳng để lộ cảm xúc gì, không hề tỏ vẻ quẫn bách hay xấu hổ gì, càng không có cái gì gọi là lo lắng hay xấu hổ cả.

Anh đứng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, sừng sững trong trời đất, gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng đầy vẻ cương nghị dưới ánh đèn mờ.

“Nói cái gì?”

“Anh và cô ấy bắt đầu từ khi nào?”

“Bắt đầu gì?”

“Ở bên nhau.”

“Chưa tới một tuần.”

“Vậy trước đó thì sao?”

“A Huân, cậu hỏi quá nhiều rồi.”

“Anh, anh có biết rốt cuộc là mình đang làm gì không hả?” Anh ta cắn răng, đôi tay siết chặt thành nắm đấm.

“Tôi cực kỳ tỉnh táo, cậu không cần nghi ngờ vấn đề này.”

“Anh ở bên cô ấy chỉ để chơi bời thôi sao?” Người vô pháp vô thiên như Đàm Hi, thích làm xằng làm bậy, chỉ cần cô đồng ý thì sẽ có cả đống đàn ông tới quỳ dưới váy cô, chuyện này Bàng Thiệu Huân không bao giờ nghi ngờ.

Nhưng tại sao người đó lại là Lục Chinh cơ chứ?

Nếu không tận mắt chứng kiến, đánh chết anh ta cũng không tin! Có trời mới biết, trong nháy mắt khi bước chân qua cánh cửa đó, anh ta đã bị kinh hãi tới mức nào.

Thiếu nữ nghịch ngợm nở nụ cười như hoa, nhón chân hôn môi anh, mà Lục Chinh, hoàn toàn không đẩy ra! Ngược lại, anh còn chủ động ôm eo, kéo cô vào lòng mình.

“Không phải.” Lục Chinh trầm giọng đáp lại.

“Đừng nói với em là anh thích cô ấy, thậm chí... Định kết hôn nhé!”

“Có vấn đề gì không?” Nhẹ nhàng, bâng quơ.

Bàng Thiệu Huân thực sự muốn phát điên lên: “Cô ấy là người phụ nữ của Tần Thiên Lâm, là vợ của cháu trai anh! Sao anh có thể...”

Lục Chinh vẫn giữ sự im lặng, sau một lúc lâu, anh mới đảo mắt nhìn anh ta, cuồng vọng trước sau như một --- “Chuyện của tôi, không cần phải giải thích với bất kỳ ai. A Huân, cậu đi quá giới hạn rồi.”

“Anh, em cũng chỉ vì tốt cho anh mà thôi! Lỡ như chuyện của anh và Đàm Hi bị Tần gia biết được, hoặc đám phóng viên săn tin ngửi được manh mối, vậy thì thanh danh của anh sẽ bị hủy sạch, đây là loạn...”

Anh ta không nói ra được cái từ kia.

“Đứng ở vị trí hiện giờ của anh, bất kỳ hành động nào cũng sẽ bị người ta chú ý, một khi sự việc bị lộ ra, cả ba gia tộc sẽ đều bị liên lụy!”

Tần gia, Lục gia, thậm chí cả Bàng gia!

“Anh đã nghĩ tới những hậu quả đó chưa?” Bàng Thiệu Huân hít sâu một hơi, “Còn nữa, anh chuẩn bị giải thích thế nào với ông bà nội ngoại hai bên đây hả?”

“Tôi sẽ giải quyết.” Ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt đó.

Bàng Thiệu Huân buồn bực đến mức cả người run rẩy, nhưng anh ta lại chẳng có cách nào cả.

Dùng tình để khuyên nhủ, dùng lý lẽ để phân tích, người ta lại chẳng thèm nghe.

Còn nếu dùng vũ lực thì chắc chắn là anh ta không đánh lại rồi.

Chỉ có thể thở dài thườn thượt: “Thôi bỏ, đây là chuyện của anh, em cũng chỉ có thể nhắc nhở như thế được thôi.”

“Yên tâm.” Lục Chinh vỗ vai anh ta.

Bàng Thiệu Huân bình tĩnh lại, “Hai người... Sao lại dính lấy nhau được vậy?”

Anh ta vẫn luôn biết, Đàm Hi là một tai họa, không ngờ người có định lực cao như Lục Chinh mà cũng bị trúng chiêu.

Gió lạnh thổi qua, anh ta không nhịn được rùng mình, chuyện này quá... không bình thường rồi.

“Thuận theo tự nhiên.”

Bàng Thiệu Huân: “...” Có nói cũng như không.

“Hai người ai theo đuổi ai trước thế?”

“...”

“Đã làm chuyện đó chưa?”

“...”

“Định khi nào công khai?”

“...”

“Anh định làm gì để ổn định Tần gia bên kia? Dù sao cũng là cướp vợ của người ta...”

“A Huân, hôm nay cậu nói nhiều quá đấy.”

Bàng Thiệu Huân: “...”

Lúc hai người đi từ trên sân thượng xuống thì Đàm Hi đang ngồi ngủ gật trên ghế.

Lục Chinh đi đến trước mặt cô, trước ánh mắt kinh ngạc của Bàng Thiệu Huân, anh ngồi xổm xuống, “Hi Hi?”

“Ưm? Anh về rồi à? Buồn ngủ quá...” Che miệng, ngáp một cái, sương mù mờ mịt dâng đầy trong mắt.

“Về nhà rồi nghỉ ngơi.”

Đàm Hi duỗi tay, ôm cổ người đàn ông, trán cọ nhẹ vào má anh, “Nhưng em buồn ngủ lắm. Tại anh cả đấy, chiều nay...”

Ánh mắt người đàn ông tối sầm, duỗi tay bế ngang người lên luôn.

Đàm Hi mặc váy ngắn, cái ôm này làm lộ hết cả cảnh sắc bên trong, cô không ngừng hoảng hốt che lại, “Anh... thả em xuống đi đã!”

Lục Chinh cũng nhận ra nên lại thả cô xuống ghế, sau đó xoay người, đưa lưng về phía cô.

Thiếu nữ hơi sửng sốt, sau đó tươi cười rạng rỡ, cúi người bò lên lưng anh, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông.

Tay lớn vòng ra sau, đè hai góc váy của cô xuống, sau đó đứng lên, nhanh chóng rời đi.

“Rốt cuộc có thể về nhà rồi...”

Nhìn thân ảnh hai người dần đi xa, Bàng Thiệu Huân giống như bị định thân tại chỗ, mãi cũng không hoàn hồn lại được.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lục Chinh cúi đầu.

“Thật sự... thích đến thế sao?”

Trong đầu xẹt qua bộ dáng tinh nghịch đáng yêu của thiếu nữ, lúc cười rộ lên còn xán lạn hơn cảnh xuân tháng ba.

Bàng Thiệu Huân thở dài, xoay người đi về văn phòng của mình, “Có khi thế thật...”

Đêm tĩnh lặng, gió se sắt, dưới ánh đèn đường vàng vọt, hai bóng người chồng lên nhau.

Ra khỏi bệnh viện một cái là Đàm Hi tỉnh ngủ ngay, cằm gác trên vai người đàn ông, trong lòng nổi lên vô tận ấm áp.

Mà hết thảy những cảm giác đó, đều là do anh mang tới.

“A Chinh, có phải Gà Giò biết chuyện của chúng ta rồi không?”

“Ừ.”

“Có phải anh ta bảo anh chia tay với em không?”

“Không nói rõ.”

Vậy tức là có ám chỉ.

Trong lòng Đàm Hi lập tức ghi tên kia vào sổ thù vặt của mình.

“Vậy...” Cô cắn môi, “Anh nói thế nào?”

“Sao, sợ anh bỏ rơi em à?”

“Không sợ!” Đàm Hi hất đầu lên, “Bà đây xinh đẹp như hoa, anh mà ném á, có đầy người xông tới nhặt.”

Bàn tay to bóp mông cô một cái, “Không biết rụt rè.”

“Cái này gọi là tự tin!”

“Ngoài anh ra, còn ai dám muốn cái đồ tiểu yêu tinh hành hạ người như em chứ?”

“Cái đó cũng chưa biết được nha! Có câu nói rất đúng, vực sâu thiếu gì cỏ hoang, trai đẹp chạy đầy ngoài đường.”

“Em còn dám nói?!”

“Ái u... Anh lại véo nữa! Đồ xấu xa!”

“Cần phải dạy dỗ, đáng đời!”

“A Chinh, anh sẽ không bỏ rơi em đúng không?”

“... Không.”

“Tại sao lại do dự thế?”

“Nếu nói ra miệng quá nhanh thì không thể gọi là hứa hẹn.”

“Vậy gọi là gì?”

“Tùy ý cho qua.”

“Thế nên, anh đã suy nghĩ cặn kẽ rồi à?” Hai mắt Đàm Hi sáng lên.

“Đồ ranh ma...”

“Nói đi, nói đi, em muốn nghe lại một lần nữa.”

“...”

“A Chinh ~”

“...”

“Cậu à~”

“...”

“Ông lớn ơi~”

“...”

“Bỏ đi, anh chỉ là một cái Chày Gỗ! Chẳng biết phong...”

“Đàm Hi, anh sẽ không bỏ rơi em.”

“... Nhắc lại câu đó một lần nữa xem nào.”

Lục Chinh: “...”

Hai người trở về chung cư thì đã hơn 10 giờ rưỡi, Đàm Hi chiếm phòng tắm trước, “Em tắm trước đã.”

Lục Chinh đi vào trong thư phòng.

Mười lăm phút sau.

Cốc cốc cốc---

Cô gõ cửa, tự giác mở hé ra, thò đầu vào nhìn, mắt chớp chớp.

Lục Chinh buông tài liệu trong tay ra, vẫy tay với cô, “Qua đây.”

Đàm Hi “oh” một tiếng rồi đi tới trước bàn làm việc, giống như một học sinh ngoan tới báo cáo công tác: “Em tắm xong rồi, anh đi đi.”

“Ừ.”

Anh đứng lên, đi về phía phòng tắm.

“Em có thể dùng máy tính một chút không?”

Lục Chinh ném cho cô cái iPad. “Dùng cái này đi.”

“Cũng được.”

Đàm Hi lên Weibo một hồi, sau đó đi tới phòng khách cắm sạc vào rồi xoay người đi ra ngoài ban công.

Gọi cho một dãy số, đầu bên kia rất nhanh bắt máy.

“Uất Nhiên, là em.”

“Hi Hi?”

“Ừm? Giờ chị có đang bận gì không?”

Sầm Uất Nhiên đẩy cái tay đang bò trên ngực mình ra, ngồi dậy, “Không có gì cả, em nói đi.”

Ân Hoán ngủ ở bên cạnh, vẻ mặt không hài lòng vì không được thỏa mãn, cánh tay lại quấn lên eo cô vợ, kết quả bị véo một cái thật đau, mặt hắn lập tức tối sầm lại, trong mắt bốc lên lửa đỏ.

“Mười loại cổ phiếu lần trước chúng ta đã xác định đó, đổi Hoành Phát sang Trường Hưng đi.”

“Cái gì?!”

“Tin em, không sai đâu, có thể kiếm được tiền hay không thì phải dựa vào nó đấy.”

“Nhưng mà báo chí và truyền thông cũng đã có dự đoán, có kết luận giống hệt chúng ta, những người hơi chú ý thông tin thị trường chứng khoán một chút đều sẽ biết là sẽ hạ giá, nếu thế chúng ta sẽ mất cực kỳ nhiều đấy.”

“Trước khi bắt đầu phiên giao dịch, xác suất tụt giá là 50%, mà dự đoán cũng chỉ là dự đoán, kết quả chân chính thế nào còn chưa biết được, hơn nữa, trong quá trình này, bất kỳ tình huống gì cũng đều có thể đột nhiên phát sinh. Ngay cả xác suất nhỏ cũng có thể xảy ra được, đúng không?”

Trong mắt Sầm Uất Nhiên lộ ra vẻ trầm tư: “Em chắc chắn là muốn làm thế chứ?”

“Chắc chắn.”

“Được.”

Đàm Hi nhẹ thở ra, nói nửa đùa nửa thật, “Chị tin em thế à? Không sợ mất hết vốn ban đầu à?”

Sầm Uất Nhiên gia nhập theo hình thức hùn vốn đầu tư, là bỏ ra hai vạn tệ, ừm... tiền riêng để góp vốn.

“Không tin thì sao trước đó chị có thể lựa chọn hợp tác với em chứ?”

Đàm Hi búng tay tách một cái: “Em thích cái tính thẳng thắn này của chị, rất sảng khoái!”

“Em... có phải có được tin tức nội bộ gì không?”

“Thiên cơ, không thể tiết lộ.” Đàm Hi xoa đầu ngón tay, cong môi cười.

Lão Lục à, mượn gió đông của anh để kiếm thêm thu nhập, chắc anh không so đo đâu nhỉ?

He he he...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.