Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 128: Lão lục thích một cô nàng kỳ quặc




Loảng xoảng---

Hai người đồng thời quay đầu nhìn.

“Hi Hi?”

“Nhóc con?”

“À thì... Em hơi khát nước, ra rót một cốc.”

Lục Chinh đi qua, cầm lấy tay cô, nhíu mày: “Sao lại lạnh thế này?”

“Nửa đêm gió lớn, vừa rồi còn mở cửa sổ nữa...”

Lục Chinh nhìn cửa phòng ngủ khép chặt, xoay người đi vào trong bếp, “Để anh đun nước ấm cho em.”

Đàm Hi ngồi xuống sô pha, trước mắt xuất hiện một bàn tay quơ quơ.

Tầm mắt điều chỉnh tiêu điểm, gương mặt bướng bỉnh, đẹp trai của Thời Cảnh xuất hiện trước mắt.

“Nhóc con, ngẩn người gì thế hả?”

“...”

“Cô nhìn tôi như thế làm gì chứ?” Thời Cảnh rùng mình, “Tuyệt đối đừng nói với tôi bất kỳ lời không an phận nào nhé, cho dù có thì cũng nhân lúc còn sớm mà cắt đứt đi, vợ bạn không thể động, huống hồ lão Lục còn là anh em tốt của tôi!”

“Lúc trước còn luôn hỏi tôi suy nghĩ xấu xa gì về anh, đảo mắt một cái đã cảnh cáo tôi rồi à? Kẹo Thập Cẩm, tốc độ trở mặt của anh còn nhanh hơn lật sách đấy, có phải tôi nên tặng quà gì cho anh không hả?”

Khóe miệng Thời Cảnh giật giật, “Thôi... thôi bỏ đi...”

“Ấm, uống xong đi ngủ.” Giữa hai người có một bàn tay thò vào, một cốc thủy tinh bốc đầy hơi ấm chìa ra trước mặt cô.

Đàm Hi ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là gương mặt lạnh lùng kia nhưng ánh mắt không hờ hững nữa, giơ tay nhận lấy, ngửa đầu, ngoan ngoãn uống hết.

“Xong.” Cái cốc trống không chìa ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Thời Cảnh, Lục Chinh giơ tay cầm lấy rồi đặt xuống bàn trà.

“Đi ngủ sớm đi.”

“Anh thì sao?” Quay đầu nhìn anh, “Chúng ta ngủ cùng nhau.”

Da đầu Thời Cảnh tê dại, toàn thân nổi đầy da gà.

“... Em vào trước đi, anh còn bận một chút.”

“Oh.” Cô thu lại ánh mắt, ý cười chưa tan, xoay người quay về phòng.

Trong mắt người nào đó lộ ra vẻ nghi hoặc, nhóc con này biết nghe lời từ lúc nào thế?

“Này này này! Cậu nhìn bằng cái ánh mắt gì thế hả, diễn phim tình cảm đấy à? Nơi này còn có chó độc thân, chú ý ảnh hưởng!”

Lục Chinh thu lại ánh mắt, lạnh lùng lườm anh ta.

Quả thực, ánh mắt chẳng khác nào nhìn một chú chó khiến cho sắc mặt Thời Cảnh lập tức đen sì.

“Lão Lục, cậu đối xử với anh em của cậu thế đấy à? Cả ngày tôi phải uống nước lạnh, sao chẳng bao giờ thấy cậu rót cho tôi một cốc nước ấm chứ?”

“Da dày thịt béo, không chết là được rồi.”

Thời Cảnh như phải chịu nỗi uất ức to lớn, gào lên: “Lão Lục, cậu chẳng phúc hậu chút nào!”

“Phóng khoáng chút đi!”

“Còn dám nói tôi? Cậu thì khác gì, chỉ biết thương bạn gái thôi...”

“Thì sao hả?”

“Cậu không thương tôi tí nào à? Tình cảm anh em vứt đi đâu rồi?”

“Tôi thấy cậu còn sống tốt hơn bất kỳ ai đấy.”

“Miễn cưỡng cười vui, ra vẻ ung dung thôi, có hiểu không hả?”

Lục Chinh không cho ý kiến.

“Này, nói thật đi lão Lục, cậu câu được cô nhóc nũng nịu kia ở đâu ra thế? Tiết lộ cho anh em tí đi, biết đâu tôi cũng lừa được một cô?”

“Cậu nghĩ mình là bọn buôn người, muốn lừa là lừa được hả?”

“He he... Cậu còn câu được, sao tôi lại không câu được chứ?”

“Đừng hòng.”

“Thật không ngờ, cậu chừng này tuổi rồi mà còn bắt chước người ta gặm cỏ non. Chậc chậc... Cô nàng kia còn nhỏ quá!”

Vừa thấy còn tưởng là học sinh cấp ba.

Lão Lục này quả thực quá đen tối.

“Cậu biết cái này gọi là gì không? Hoa lài cắm bãy kít trâu đấy! Con gái người ta xinh đẹp như hoa lại bị lão già như cậu gặm mất, phí phạm của trời!”

Lục Chinh nhíu mày, mắt lộ vẻ lạnh lẽo: “Cậu thử nói thêm câu nữa xem.”

Thời Cảnh như vịt bị dẫm trúng cổ, lập tức câm miệng.

“Tiếp theo cậu định thế nào đây?”

Thời Cảnh thu hồi thái độ vui đùa của mình, “Tôi nhất định phải tìm được Yan.”

“Nếu cô ấy bị nghi ngờ có liên quan tới rửa tiền, vậy cậu định thế nào nữa?”

Không khí lập tức ngưng đọng, thật lâu sau không ai nói gì.

“... Nói chung là muốn bảo vệ.”

Mặt Lục Chinh lạnh xuống, ánh mắt sắc lạnh như kiếm sắc ra khỏi vỏ, “Thời Cảnh, đừng quên, cậu là quân nhân!”

“Tôi biết!”

“Cậu mà nghĩ như thế thì có thể trở thành phản đồ bất cứ lúc nào!”

“Lão Lục, nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Siết chặt tay, không ngờ một người đàn ông cũng có thể đỏ mắt nghẹn ngào.

“Dù là ai, đã phạm phải sai lầm thì không đáng được bao che.”

“Cũng bao gồm cả cô bạn gái nhỏ của cậu sao?” Lạnh lùng mỉa mai.

Mày nhíu chặt, “Đây là chuyện của cậu, đừng có áp đặt lên người khác.”

“Tôi chỉ giả dụ thế thôi. Nếu, cô gái nhỏ Đàm Hi kia cũng làm ra chuyện sai lầm gì, liệu cậu có che chở không?”

“Không bao giờ.”

“Nếu cô ấy thật sự làm?”

“Không có nếu.”

“Lão Lục, cậu đang trốn tránh vấn đề của tôi.” Ánh mắt Thời Cảnh chăm chú, ép sát từng bước.

“Nếu, có một ngày, cô ấy thật sự mắc sai lầm, tôi sẽ tự mình... trừng trị cô ấy.”

“A...” Thời Cảnh cười giễu cợt, “Ông Cát nói đúng, luận về công bằng, máu lạnh, quả thực tôi không so được với cậu. Nếu thật sự có ngày đó, chỉ mong cậu, nói được thì làm được!”

“Tôi sẽ không để tình huống như thế xảy ra.”

“Cái gọi là vận mệnh, ai có thể nói chính xác được chứ?”

Ánh mắt người đàn ông như dao, nắm tay siết chặt, tuyệt đối sẽ không có ngày đó...

“Ông Cát có nói lúc nào thì tôi có thể về đơn vị không?”

Lục Chinh không vội trả lời mà hỏi ngược lại: “Phát súng mà cậu trúng kia là thế nào?”

“Ngộ thương.”

“Thời Cảnh, đừng có coi mọi người là khỉ mà chơi đùa. Cậu còn có chuyện gì gạt tôi đúng không?”

“...”

“Nói!”

“Tôi... lúc đi điều tra Hồng Hâm, đã đánh vỡ một cuộc giao dịch súng đạn ngầm.”

“Cậu đã báo lên cấp trên chưa?”

“... Chưa.”

“Thời Cảnh! Cậu có biết cậu đang làm gì không hả?”

“Tôi sợ rút dây động rừng.”

“Thế nên cậu liền giấu giếm không báo, trơ mắt nhìn hai bên giao dịch hả?”

“Dù có báo lên thì ông Cát cũng sẽ lựa chọn thả để câu cá lớn, sẽ không vì một cuộc giao dịch mà phá vỡ toàn cục.”

“Nhưng cậu không báo lên, đây là sự thật.”

“Đây là cơ hội duy nhất tìm được Yan và cô tôi, tôi không dám đặt cược.”

“Cậu!”

“Lão Lục, chuyện của tôi, sau này cậu đừng động vào nữa.”

“Vậy làm sao cậu lại trúng đạn?” Người thường căn bản không thể làm anh ta bị thương được, trừ phi...

“Tôi nghi ngờ, đứng đầu cuộc giao dịch hôm đó, một bên là cấp cao của tập đoàn Thiên Tước. Người bắn tôi là người da đen, tôi nghĩ... là lính đánh thuê châu Phi.”

“Lính đánh thuê?” Ánh mắt Lục Chinh trầm xuống, “Xem ra, có cá lớn.”

“Tôi nghe thấy người của Hồng Hâm gọi hắn là... Tước gia.”

“Cậu nghe rõ không?”

“Lão Lục, có phải cậu biết gì không hả?”

“Nếu tiếng “Tước gia” này cậu không nghe lầm, vậy thì hẳn là kẻ đứng sau kia đã hiện thân rồi.”

“Cậu nói là Boss lớn của tập đoàn Thiên Tước sao?”

“Ừ.”

“Lão Lục, tôi... có phải đã làm chuyện xấu không?”

“Thời Cảnh, nên đi con đường nào thì cậu phải nghĩ kỹ, đi sai một bước rồi thì không có cách nào quay đầu lại đâu.”

...

Mà lúc này, trong phòng ngủ, chăn vẫn duy trì trạng thái bị lật lên, trên giường không có một bóng người.

Đàm Hi vẫn ở ngay sau cánh cửa, tay ôm chặt đầu gối, ngồi bệt dưới nền nhà.

Sau một lúc lâu, đôi đồng tử đen láy khẽ giật, chớp mắt, rồi lại chớp mắt.

Thời Cảnh... Thời gia... Thời Tú... Yan...

Người thân mà đời trước chưa từng gặp, đời này lại gặp, mà chẳng có cách nào để nhận nhau.

Viêm Hề đã chết... Yan đã chết...

Chỉ có Đàm Hi còn sống!

Lúc mẹ mất đã hết sức dặn dò cô, lời nói còn văng vẳng bên tai, “Hề Hề, con phải tìm được ông bà ngoại, thay mẹ nói một câu... xin lỗi... Bọn họ ở thủ đô... thủ đô... Năm đó, sao mẹ lại có thể ích kỷ và nhẫn tâm như thế? Sao lại ích kỷ như thế chứ?”

“Ông ngoại con là một người bề ngoài nghiêm khắc nhưng rất dễ mềm lòng, mỗi lần mẹ làm nũng, ông đều bó tay chẳng biết làm thế nào...”

“Bà ngoại con là một người rất dịu dàng, viết chữ rất đẹp, biết viết nhạc phổ lời, cũng biết ngâm thơ làm câu đối, bà ngoại nhất định sẽ dạy con vẽ tranh...”

“Còn nữa, bác của con, đời này, người mà mẹ thấy có lỗi nhất chính là anh ấy...”

“Con gái ngoan, giúp mẹ bảo vệ Thời gia, giống như cách mấy năm nay mẹ đã bảo vệ con vậy...”

Nhưng hôm nay, cô không còn là Viêm Hề nữa.

“Viêm Hề” chân chính đã chết trong khe núi Đại Lương, xương cốt cũng chẳng còn...

Gặp nhau mà không thể nhận?

Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy được chứ?!

Hôm sau, mở mắt ra, Đàm Hi phát hiện mình đang ngủ trên giường, bên gối chẳng còn bóng dáng ai kia nữa.

Xoa đôi mắt cay xe, gương mặt cứng đờ.

Cô đã khóc ư?

Có lẽ thế.

Xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, đứng trước bồn rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt đỏ như mắt thỏ... Đây là cô ư?

Đi ra ngoài phòng khách, bỗng nhiên nhìn thấy Thời Cảnh đang ngồi ở trên sô pha xem TV và ăn sáng, cả người Đàm Hi chấn động.

“Ể, dậy rồi đấy à?”

Đàm Hi làm bộ định nói lại bị anh ta giơ tay ngăn lại, “Tôi biết cô định hỏi cái gì, lão Lục tới công ty rồi, để chúng ta ở nhà tự sinh tự diệt.”

“Oh.”

“Hả? Sao cô lại phản ứng vậy?”

Mày kiếm nhướn lên, cô ngồi xuống cạnh Thời Cảnh, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Thế tôi phải phản ứng thế nào đây?”

“Hét ầm lên, sau đó nũng nịu chất vấn --- Lục Chinh à, tại sao anh lại để em ở nhà với cái tên chết tiệt này chứ?!” Giả giọng, bắt chước điệu bộ của cô, nam chẳng ra nam mà nữ chẳng ra nữ.

Đàm Hi bật cười, tên này đúng là thù dai, sáng hôm qua, lúc cô dậy, không thấy Lục Chinh đâu nên đúng là đã không vui, vì thế toàn bộ thời gian lúc ăn sáng đều bày ra một gương mặt đen sì, không ngờ anh ta còn nhớ, còn ghẹo lại cô nữa chứ.

Đàm Hi cũng không có phản ứng gì, nụ cười vẫn xán lạn, tươi đẹp lóa mắt như cũ.

Người cô cái gì cũng mỏng, chỉ có miếng lót ngực và da mặt là dày nhất.

“Thì ra anh cũng biết là bản thân mình đáng ghét thế hả?”

“Nhóc con, tố chất tâm lý rất tốt nha.”

“Không tốt thì sao có thể tóm được Lục Chinh.” Liếc mắt, vẻ mặt kiêu ngạo.

Thời Cảnh bị cô chọc cho bật cười, trong mắt liền bắt đầu khởi động vẻ tò mò, ho khẽ hai tiếng, “Không ngại thì kể nghe xem nào?”

“Không ngại!”

Hào sảng đến mức làm Thời Cảnh thấy hơi bất an: “Cô... không có âm mưu gì đấy chứ?”

“Yên tâm, bẫy ai cũng sẽ không bẫy anh đâu.” Lời này, cô cười nói nhưng trong mắt lại chẳng có một chút cười cợt nào, cực kỳ nghiêm túc.

“Vậy cô mau kể đi cho nóng.”

“Ừm... Thực ra rất đơn giản, anh ấy chạy, tôi liền đuổi theo.”

“Cậu ta chạy quá nhanh, lỡ không đuổi kịp thì sao?”

“Lái xe mà theo chứ! Đồ ngốc này!”

“Sặc... Thế nên, cô là kẻ có kinh nghiệm rồi à?”

“Cứ cho là thế đi.”

Mắt Thời Cảnh trợn trừng như chó ngốc.

“Vậy hai người đã đi tới bước nào rồi? Đã ấy ấy chưa?”

Đàm Hi hơi nghĩ một chút, đang chuẩn bị đáp lời thì một bác gái mặc tạp dề đi từ trong bếp ra.

“Vị này là cô Đàm đúng không? Bữa sáng đã nấu xong rồi, cô có cần tôi bưng lên không?”

“Ách... bác là?”

“Người giúp việc. Sáng nay cậu Lục gọi điện thoại bảo tôi tới quét tước lau dọn, thuận tiện làm bữa sáng cho hai người luôn.”

“Dạ.” Thảo nào sáng sớm mà Kẹo Thập Cẩm đã có ăn rồi.

Bác gái nấu mì tương trộn, Đàm Hi lại bảo bà trút thêm một đống dấm và ớt vào.

“Không ăn ở bàn cơm, mang lại đây đi ạ, cháu muốn vừa ăn vừa xem giống anh ấy.”

“Được.”

Thời Cảnh kinh ngạc nhìn cô một cái. “Nhóc con, sao hôm nay cứ thấy em là lạ!”

Đàm Hi ăn một miếng, vị chua và cay ngập tràn đầu lưỡi, một chữ --- sướng!

Nhai mấy cái, giương mắt nhìn anh ta, “Lạ ở chỗ nào chứ?”

Thời Cảnh ngửi mùi ớt cay rồi lại nhìn bát cháo trắng của mình, tức khắc cảm thấy chẳng còn hứng thú gì với ăn uống nữa.

Cố húp thêm mấy ngụm, “Không phải cô ghét tôi lắm sao?”

Sao có thể ngồi cùng bàn ăn sáng với anh ta được chứ?

“Nhưng tôi có ghét xem TV đâu, đặc biệt là Phi Thành Vật Nhiễu.” Nói xong, trượt người xuống, ngồi xếp bằng trên thảm, cứ thế, độ cao bàn trà vừa vặn thích hợp.

Thời Cảnh nhìn mà sửng sốt.

“Khụ khụ... Ngày thường cô cũng thế này à?”

“Thế nào?”

“... Ngồi bệt trên thảm ấy?”

“Ừ, tôi thích ngồi đây, có vấn đề gì không?”

Thời Cảnh lắc đầu.

Anh ta không có vấn đề, nhưng mắt của Lục Chinh chắc chắn có vấn đề.

“Vậy cô không tức giận à?”

Tay gắp mì của Đàm Hi khựng lại: “Tức cái gì mới được chứ?”

“Khụ khụ... Chuyện tôi dùng dao đặt lên cổ cô đấy.”

“Lần trước chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Tôi hết giận rồi mà!”

“Ừ, he he...”

“Nhắc mới nhớ, rõ ràng lúc đó tôi cảm thấy rất đau, nhưng tại sao không thấy miệng vết thương nhỉ?”

“Bởi vì tôi dùng sống dao. Nhưng mà một đạp của cô cũng quá tàn nhẫn, đạp thẳng vào miệng vết thương của tôi, đau đến mức ông đây muốn chửi mẹ nó... Ách, lời hơi thô, quen miệng, cô đừng để bụng.”

“Không để bụng, he he...” Bởi vì có thô mấy cũng không thô bằng bà đây.

“Cô cũng thích xem Phi Thành Vật Nhiễu à?”

Đàm Hi ném cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ, “Hỏi rõ vô nghĩa!”

“Vậy cô thích khách mời nam nào?”

“Tôi... Anh nói anh trước đi, thích khách nữ nào nhất?”

“Cô đoán xem.”

“Hà Lộ Lộ.”

Một cái búng tay. “Đầu nhỏ hạt dưa mà cũng tinh mắt đấy.”

Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật, cả đám chỉ có cô nàng kia là có hai tảng núi ngồn ngộn ra như thế, anh không thích mới lạ đó!

“A, thế còn cô? Thích khách mời nam nào?”

Đàm Hi thuận miệng nói ra một cái tên.

“Tại sao lại là cậu ta chứ?” Thời Cảnh buồn bực, gã đó có gì đẹp đâu chứ... Còn chẳng đẹp trai bằng anh ta...

“Chân dài, mũi cao, còn bắp tay kia nữa, theo lý thuyết, làm chuyện đó không tệ.”

Chuyện đó... không tệ?!

Thời Cảnh như bị sét đánh trúng, mẹ ơi, rốt cuộc sao lão Lục lại nhìn trúng một cô nàng kỳ quặc như thế này chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.