Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 81: Cưng chiều thêm vài phần cũng không sao




Hai người cách nhau rất gần, hơi thở nóng hổi của cô gái phả vào vành tai khiến cơ thể Lục Chinh cứng lại trong giây lát.

Giống như có thứ gì đó quấn quanh người, có linh cảm về điều chẳng lành nhưng cố gắng thế nào cũng không thoát ra khỏi cục diện khó khăn này.

Yêu thích cô ư?

Nở một nụ cười phớt lờ nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa sự dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.

Thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc chưa trưởng thành…

Không nhận được lời đáp, Đàm Hi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, nếu một ngày nào đó Chày Gỗ này đối xử dịu dàng vui vẻ với cô thì đó mới là kỳ lạ.

Cười hê hê hai tiếng, lại cọ cọ vào tóc mai của anh: “Ấm quá...”

Mềm mại như một chiếc gối nóng hổi khiến con người ta buồn ngủ, làm người ta yên tâm nhắm mắt lại, dù cho có sấm chớp vang rền bên tai thì ta vẫn yên ổn say giấc nồng.

Trên người Lục Chinh có thứ ma lực như thế, không kiếm chế được mà muốn tìm một chỗ dựa, mặt dày mày dặn sát lại gần.

“Đến rồi.”

Rất nhanh, trở về phòng ngủ của khách, anh dừng lại, quay lưng về chiếc ghế sofa, ra hiệu cho cô đi xuống.

Hai chân vòng về trước, quấn chặt lấy eo của anh, lắc đầu: “Không chịu.”

“Đàm Hi.”

“Hửm?” Âm mũi đầy vẻ lười biếng nũng nịu.

“Xuống!”

“Không xuống!”

“Đừng ép tôi phải nổi giận.”

“Ứ, không nổi giận.”

“Đàm Hi!” Nghiêm khắc thêm vài phần.

“Một phút, cho tôi thêm một phút, làm ơn đấy…”

Giọng điệu này cô học được từ một chương trình tivi gần đây, nội dung chương trình kể câu chuyện một đám nhóc xinh xắn đi du lịch cùng với ba mình.

Trong chương trình, có một đứa bé ba tuổi thích khóc lại thích làm nũng, mỗi khi gây họa thì dùng giọng điệu này để đi xin ba mình tha lỗi, còn người cha vốn đang tức giận sẽ mềm lòng ngay tức thì, hận không thể móc luôn con tim của mình ra cho cô nhóc.

Đàm Hi cảm nhận rõ ràng được sự cứng đờ của anh, cơ bắp vùng lưng ngay lập tức trở nên căng cứng.

Âm thầm cười trộm, khóe môi cong lên.

Tâm trạng Lục Chinh rất phức tạp, y như một cuộn len rối, gỡ thế nào cũng không được, chúng xoắn lại vào nhau tạo thành vô số nút thắt chết.

Chưa bao giờ có ai dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, và cũng chẳng ai dám nói chuyện với anh như thế này, một cục mềm mềm trên lưng, nhẹ đến mức anh chỉ dùng một tay cũng có thể nâng lên được, giống y như một chú mèo con chưa dứt sữa.

Cười khổ lắc đầu, cũng chỉ có thể thuyết phục bản thân cứ coi cô như một cô bé, nếu không sao anh lại có thể chấp nhập kiểu hành vi ấu trĩ này chứ?

Quan trọng là, bản thân anh cũng bị cuốn vào.

“Cậu ơi, cháu muốn gọi tên cậu.”

“Ừ.”

“Lục Chinh? Lục Chinh!”

“…”

“Cậu đáp lại cháu một tiếng đi chứ?”

“…”

“Đáp lại một tiếng đi mà! Đáp lại đi mà!”

“Đàm Hi, cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn còn làm trò nhàm chán như vậy!”

“Bà đây vĩnh viễn mười tám tuổi!”

Lục Chinh buồn cười, nhưng suy nghĩ lại, cô nhóc này còn chưa tròn 20, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, vẫn chưa lên đại học, thế chẳng phải vẫn còn là một đứa trẻ hay sao?

Thôi vậy, nếu cô ấy đã thân thiết với mình như thế, cưng chiều thêm một chút cũng chẳng sao.

“Cậu có thể đừng gọi cả họ tên của cháu được không?”

“Vậy gọi là gì?”

“Lúc nhỏ, mẹ gọi cháu là A Nám, lớn hơn một chút, bà ấy gọi cháu là Hỏa Hỏa…”

Khịt khịt mũi, được thôi, cô lại thấy nhớ Thời Tú rồi.

Trước đây, Thời Tú cũng cõng cô, vừa đi vừa lắc lư, còn hát những bài hát rất hay, rồi nói cho cô nghe Monet là ai, tại sao Picasso lại tự cắt lỗ tai của mình…

“Hỏa Hỏa?”

“Vâng, bà ấy nói, con gái có tính cách quá yên tĩnh không tốt lắm, phải sôi nổi sáng rực như lửa vậy đó.”

Tất nhiên, còn bởi vì cô họ Viêm, vừa hay có hai chữ hỏa trong đó

Với tư cách là một Đàm Hi giả mạo, chuyện này dĩ nhiên không thể tiết lộ ra được.

“Chẳng trách…” Lại nuôi ra được người con có tính cách thế này, cứ như quả cầu gai, đụng nhẹ một cái là đâm người ta được ngay.

Nửa câu sau anh không nói ra, nhưng chắc Đàm Hi vẫn có thể đoán được chẳng phải là lời tốt lành gì, hai chân khẽ đạp, tuột người xuống, đứng trên ghế sô pha.

“Cậu chê cháu chứ gì!”

“Có sao nói vậy.”

“Cậu không thể nhường cháu một lần sao?”

“Số lần tôi nhường cô đâu chỉ có một lần?”

“Vậy cười một cái cho ông đây coi nào.” Đàm Hi giơ tay lên, ý định muốn sờ cằm anh.

Anh né người, “Đừng nghịch nữa.”

“Không thú vị gì hết.”

Lục Chinh đá dép lên đến trước mặt cô: “Đi vào.”

“Ồ, cậu tìm gì vậy?”

Anh không nói gì, bỗng chốc lấy ra một hòm thuốc như diễn ảo thuật, “Qua đây, ngồi xuống.”

“Làm gì?”

“Thay thuốc.”

“Ối… anh nhẹ tay chút.”

Miếng gạc đã ẩm ướt vừa dính vừa trơn, lột đi từng lớp, để lộ ra làn da bên trong cùng, vải dính vào da thịt, vết thương vẫn chưa kịp đóng vảy đã thấm máu.

“Đau quá…”

“Đáng đời!”

Cô nàng Đàm buồn bực.

“Bây giờ người bị thương là tôi, anh đừng có bỏ đá xuống giếng nữa được không?”

“Tự làm tự chịu!”

“Tôi nói này, sao anh không có chút lòng đồng cảmnào vậy?”

“Bởi vì có vài người không xứng đáng có được sự đồng cảm.”

“Sao tôi lại không đáng có được sự đồng cảm hả?”

Sắc mặt của anh trầm xuống, ánh mắt sắc như dao: “Ai kêu cô đi Tiểu Nam Quốc? Cô có biết đó là nơi nào không?!”

Rụt cổ lại: “Sao tôi biết được…”

“Không biết!” Cười lạnh, “Không biết mà cô còn dám vào trong? Còn dẫn theo con bé nhà họ Vệ cùng làm trò điên, mẹ nó, cô đi mượn gan trời à?”

“Anh la lối gì chứ?” Đàm Hi cũng bực mình, không thấy bà đây đang khó chịu hay sao?

“Được, vậy tôi chỉ hỏi một câu, anh đi đến nơi đó làm gì? Tìm trai hay tìm gái?”

“Miệng chó không mọc được ngà voi!”

“Đỡ hơn so với việc anh đi chơi gái!”

“Tôi đi chơi gái hồi nào?”

“Không chơi gái mà anh còn đi đến đó?”

Anh đột nhiên không lên tiếng, Đàm Hi sửng sốt, hối hận đã không kịp nữa.

“Xem ra, cô cũng biết nơi đó để làm gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.