Ninh Mông chưa từng nghĩ tới cảnh tượng như vậy.
Trước kia vào lúc cô mới bám lên người Ninh Ninh, cũng nghĩ tới khả năng sẽ bị Thời Thích vạch trần.
Khi đó suy nghĩ của cô tất nhiên là đến lúc đó thì lừa gạt cho qua, dù sao cũng chỉ mới là đứa nhóc mười mấy tuổi, nhất định rất dễ dàng.
Nhưng bây giờ cũng đã trưởng thành.
Ánh sáng màn hình vừa tắt đi, ba chữ kia hiển nhiên cũng biến mất không thấy.
Đối diện với cặp mắt lục của Thời Thích, những lời của cô đột nhiên không nói ra được, chỉ có thể đứng trơ ra ở đó.
Hồ bơi trong nhà vẫn yên tĩnh như cũ, tĩnh lặng, lại không đáng sợ.
Ninh Mông không kịp cảm nhận, chỉ có thể ha ha ha cười một cái, nhỏ giọng nói: “… Ừm… Em chỉ là tuỳ tiện lưu… Thầy biết đấy, Cố Nam Tây luôn hỏi thăm…”
Giờ này phút này, Cố Nam Tây đúng là một lí do tốt.
Thời Thích nhìn xuống từ trên cao, nhìn rõ phản ứng của cô, còn có động tác mờ ám quen thuộc khi nói dối, đều thu vào trong mắt.
Anh bỏ điện thoại di động vào trong túi, dường như thuận miệng hỏi: “Vậy sao?”
Ninh Mông gấp không chờ được mà gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy! Thật là không cẩn thận! Em sẽ sửa liền ngay lập tức!”
Thời Thích lại cong môi, “Khỏi cần.”
Anh không hề có ý muốn trả lại điện thoại cho cô.
Ninh Mông bị biến cố đêm nay doạ sợ, làm gì còn dám đòi điện thoại, chỉ có thể im lặng nhìn điện thoại bị anh bỏ vào túi.
Thật muốn lén thò tay vào lấy ra.
Cô cứ cảm giác Thời Thích còn có lời gì đó chưa nói ra, rồi lại không dám mở miệng hỏi, lỡ như lại bị tra hỏi, cô có thể sẽ đi đời nhà ma.
Thời Thích đối diện với ánh mắt của cô lại như đang lờ đi, nói thẳng: “Chỗ này không nên ở lâu.”
Lúc này Ninh Mông mới khôi phục tinh thần, “Đúng đúng đúng, đi mau!”
Hôm nay cô bị người ta đánh ngất, tuy rằng không biết vì sao lại bị đưa tới chỗ này, người kia không ra tay với cô, nhưng lại khống chế Cố Nam Tây quay lại đối phó với cô, cũng không biết là nguyên nhân gì nữa.
Chẳng lẽ không thể tự đối phó với cô?
Trong chớp mắt, vài nhận xét đã xẹt qua đầu Ninh Mông, chỉ là đều không nhận được câu khẳng định, chỉ có thể từ bỏ.
Nhìn bóng lưng thẳng thớm kiêu ngạo của Thời Thích, cô nhịn không được hỏi: “Thầy biết là ai làm những việc này sao?”
Tự dưng cô lại cảm giác có lẽ người này không có liên quan gì đến tên sát nhân điên cuồng biến thái, tuy rằng đây chỉ là trực giác mà thôi.
Thời Thích nói: “Không biết.”
Tuy rằng Ninh Mông còn muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại.
Cô được đưa tới bệnh viện gần nhất, tuy rằng đã khuya, bên trong vẫn có bác sĩ trực ban ở đó.
Bác sĩ nhìn một lát, hỏi: “Cái răng này của em, là bị thương như thế nào?”
Ninh Mông thuận miệng lấy đại một cái cớ.
May là không phải răng cửa, cho nên tình trạng bị hở cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng nói chuyện khi thiếu mất một khoảng không cũng rất khó chịu.
Bác sĩ cũng không nghi ngờ, lại hỏi: “Cái răng lúc trước vẫn còn chứ? Nếu là răng của bản thân, sẽ cố định tốt hơn, tương đối dễ.”
Ninh Mông xấu hổ mà nhìn Thời Thích trước mắt.
Thời Thích vô tội nói: “Là chính em tự ném.”
Ninh Mông: “…” Đương nhiên cô biết.
Lúc ấy anh còn cầm cái răng trong tay, phía trên còn có vết máu, tất nhiên nhìn có hơi ghê ghê, cho nên không chút suy nghĩ đã dứt khoát vứt.
Bác sĩ vừa thấy phản ứng này của cô liền biết nhất định là không giữ lại, cho nên đề cử vài phương án.
Ninh Mông nghe xong đầu óc như một mớ hỗn độn, cũng nghe không hiểu.
Cuối cùng vẫn là Thời Thích quyết định.
Lúc ra về đã là đêm khuya, má cô phồng lên một cục, đeo khẩu trang cũng không nhìn thấy rõ, chỉ là vẫn khó chịu.
Thời Thích dường như cảm nhận được, thở dài một tiếng, âm thanh đè thấp không ít, “Mấy ngày nay ăn ít chút, nghe lời bác sĩ.”
Ninh Mông ấm ức chẹp miệng.
Không cho cô ăn gì, đây không phải là càng chịu tội sao? Nếu cuộc sống của một người không có ăn, vậy thì còn ý nghĩa gì.
Thời Thích nâng cánh tay cô lên, đầu ngón tay chạm vào da thịt trơn mềm, cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn có không ít thương tích.
Ánh mắt anh nặng nề, cuối cùng vẫn không nói gì hết, chuyển qua khuôn mặt nhỏ trắng nõn, nhìn thấy bóng dáng bám vào người không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời Thích hơi rũ mắt, “Em nghe lời đi, hai ngày nữa cho em ăn kẹo.”
“…” Ninh Mông không thể tin được mà nhìn anh.
Anh cho rằng cô là bạn nhỏ đi nhà trẻ sao?
Cặp mắt đen trên khẩu trang sáng ngời xinh đẹp, như đang lấp lánh ánh sáng, giờ phút này bởi vì kinh ngạc mà mở to nhìn anh, có cảm giác đáng yêu ngoài ý muốn.
Mặt mày Thời Thích giãn ra, cong môi.
Chuyện xảy ra ở chỗ hồ bơi không ai biết, ánh mắt mọi người đều tập trung lên thi thể mới được phát hiện sau núi.
Chuyện này chính thức kíp nổ sự hoảng sợ giữa đám sinh viên.
Phần đông sinh viên đều yêu cầu nghỉ về nhà, không thể ở trong trường được nữa.
Vốn sự kiện nửa tháng trước ở hồ bơi trong nhà còn chưa được giải quyết, bên cảnh sát cũng chưa đưa ra đáp án có ích nào.
Nhưng bởi vì mỗi ngày đều có sự việc phát sinh, chuyện này lại mới xảy ra mấy hôm trước, không có bao nhiêu người nhìn thấy, rất nhanh đã bị đưa vào quên lãng.
Sự kiện sau núi cũng đủ để hoảng sợ.
Một học sinh cứ như vậy lại trực tiếp bị chôn sống, thậm chí còn không có người phát hiện, chỉ được phát hiện khi giáo viên nước ngoài đứng lớp, nói thế nào cũng rất đáng sợ.
Ninh Mông cũng đọc được tin tức liên quan trên diễn đàn.
Bởi vì lúc người nhìn thấy rất nhiều, hình ảnh được chụp lần này so với ở hồ bơi lần trước còn nhiều hơn, cũng được phát tán ra ngoài.
Hình ảnh giống như những gì cô nhìn thấy, cũng có bổ sung.
Lúc ấy hình ảnh nhìn thấy cũng chỉ là tóc che khuất mặt thôi, còn bài đăng trên diễn đàn thì lại vén một ít tóc ra sau, còn có ảnh chụp sau khi cảnh sát đào thi thể lên.
“Tôi ở bên kia xem từ đầu tới đuôi, thật sự là đáng sợ, nghe pháp y nói khả năng cao là bị chôn sống mà chết, tôi sợ đến nỗi tay chân lạnh ngắt.”
“Sao trong trường học cả một người cũng không nhìn thấy? Camera đâu?”
“Thật đáng sợ mà, cứ như vậy mà chôn người bên trong, bây giờ vẫn còn là mùa hè, nếu thêm mấy ngày nữa dự rằng thi thể sẽ có mùi thối.”
“Có phải là đắc tội với ai không? Hay là nói chuyện này với sự kiện ở hồ bơi trong nhà kia có liên quan, sao tôi cứ cảm thấy sau này còn chưa dừng lại đâu…”
Nữ sinh bị chôn tên là Cung Nguyệt, là sinh viên khoa mỹ thuật năm ba.
Bạn cùng phòng của cô đều ở trong trường, cũng đều ra mặt nói một chút chuyện, bình thường Cung Nguyệt thích ra bên ngoài vẽ phác hoạ, lần ra ngoài này cũng nói qua với bọn họ.
Vẽ phác thảo ở bên ngoài không về cũng rất bình thường, Cung Nguyệt cũng không phải lần đầu tiên, cho nên đám bạn cùng phòng cũng không nghi ngờ.
Không nghĩ tới Cung Nguyệt vốn đã không ra khỏi trường học.
Bài post như vậy trên diễn đàn sẽ không bị xoá, dù sao cũng là thứ mọi người tận mắt nhìn thấy, trừ phi là lời đồn linh tinh mới có thể xoá.
Ninh Mông xem một lát cũng không xem tiếp nữa.
Gần đây cô cũng phải cẩn thận mới được, bằng không sau này lại xuất hiện chuyện như vậy, nếu không có Thời Thích, hẳn cô đã phải chui xuống đất gặp Mạnh Ninh.
Đến tiết vẫn phải đi.
Gần đây quan hệ của Mạnh Ninh và mấy nữ sinh chung quanh cũng dịu đi không ít, đặc biệt là nữ sinh lần trước nhìn thấy cô giả vờ kia, cực kì thích nói chuyện với cô.
Cô vừa ngồi xuống, nữ sinh đã hỏi: “Cố Nam Tây bị sao vậy?”
Ninh Mông có hơi ngẩn ra, “Không biết.”
Nữ sinh đó nhanh chóng nói, “Nghe bạn cùng phòng của cậu ta nói, tối hôm qua lúc cậu ta về trên cổ còn có máu, giống như gặp quỷ vậy đó, hơn nữa tay cũng kì lạ, hỏi thì cậu
ta cũng không nói.”
Cô ta nói xong thì nhún vai.
Ninh Mông nghe vậy thì khó hiểu, theo ánh mắt cô ta mà nhìn qua.
Cố Nam Tây ngồi trong một góc, tóc dài rối loạn che đậy chỗ cổ, hơn nữa tay cũng đặt trên đùi, hình như còn băng bó.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt, Cố Nam Tây đột nhiên quay đầu lại.
Đối diện với tầm mắt của Ninh Mông, nháy mắt cô ta đã cứng đờ, trong đầu gần như là trong chớp mắt đã hồi tưởng lại giọng nói của Thời Thích vào buổi tối hôm đó.
Cơ thể không nhịn được mà run rẩy, kèm theo đó là cảm giác sợ hãi bò lên lưng.
Cô đến bệnh viện, bác sĩ nói may mắn người đó không hạ tử thủ, chỉ là cố ý làm vậy thôi, vẫn có thể trở lại bình thường.
Cơn đau này đã xâm nhập xương tuỷ, vĩnh viễn cũng không quên được.
Còn có giọng nói bên tai, từng tiếng đánh lên ngực cô, mấy ngày buổi tối gần đây hầu như đều phải vượt qua trong cơn ác mộng.
Cố Nam Tây cắn môi, nhớ tới sự việc sau khi mình bị khống chế, lại nghĩ tới sự bảo vệ của Thời Thích với Ninh Mông, không công bằng…
Cô cùng lắm chỉ làm Mạnh Ninh bị thương một chút thôi, đã bị đối xử như vậy, nếu lúc ấy cô giết cô ta, có phải bản thân cũng sẽ trực tiếp bị giết chết hay không?
Cố Nam Tây nghĩ tới việc báo cảnh sát, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Ác ý hiện ra trong mắt cô ta, lại không dám bị phát hiện, quay mặt đi.
Ninh Mông nhíu mày, cô cứ cảm giác Cố Nam Tây có hơi quái quái.
Nhưng mà vết máu trên cổ kia thấy rất rõ, vừa nhìn đã biết là quẹt bằng dao, hơn nữa hẳn không phải tự cô ta làm.
Chẳng lẽ là Thời Thích?
Cô suy nghĩ, vẫn có khả năng, lúc ấy cô nghe thấy tiếng hét, sau đó Thời Thích đã kéo cô ra khỏi căn phòng nhỏ đó.
“Tay cậu ta như bị đứt vậy.” Nữ sinh kia lại nói: “Bạn cùng phòng của cậu ta nói gần đây cậu ta không thể đụng vào thứ gì, cũng không biết là ai làm.”
Ninh Mông không nói, bật một tiếng “ha ha” cho qua.
Được nhắc nhở như vậy, lúc đi học cô bắt đầu không tự chủ được mà chú ý tới Cố Nam Tây, quả nhiên thấy được hình ảnh rất khác biệt.
Giảng viên nói nhớ viết lên bảng, cô ta cũng không nhớ, lại còn thỉnh thoảng sờ tới miệng vết thương ở cổ.
Xem ra là tay bị thương thật.
Sau khi tan học, Ninh Mông thu dọn đồ đi ra từ cửa sau.
Không ngờ rằng, Cố Nam Tây đi qua cạnh cô, cắn răng thấp giọng nói: “Mạnh Ninh, tôi hận cậu.”
Ninh Mông liếc nhìn cô ta một cái.
Cô rũ mắt, sau đó mở miệng nói: “Vậy cậu cứ hận đi.”
Nếu Thời Thích không đến, không lâu nữa Cố Nam Tây hẳn sẽ phá được cửa, lúc đó cô chỉ còn có một con đường chết.
Bây giờ so sánh, cô coi như là gặp may.
Ninh Mông cũng không áy náy, Cố Nam Tây tự gây chuyện, cho dù là bị khống chế, cũng đừng có bắt cô đi đổ vỏ cho chứ, cô cũng đâu có làm Cố Nam Tây bị thương, cô vô tội.
Cố Nam Tây trừng mắt nhìn cô.
Ninh Mông bỗng nhiên xoay người rời đi, nhẹ nhàng không ít.
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cô mới thật sự cảm nhận được chút tàn niệm còn lại của Mạnh Ninh đã biến mất.
Chuyện xảy ra trước đó, lúc Cố Nam Tây bị khống chế có chủ đích thì không nói tới, nhưng bộ dạng lúc nổi điên thật sự của cô ta đúng là doạ người.
Mà bây giờ xé rách mặt chỉ sợ đã trực tiếp làm Mạnh Ninh mất đi hi vọng.
Như vậy cũng tốt, cô không cần suy xét gì hết.
Trước kì nghỉ, Ninh Mông đến bệnh viện khám răng.
Răng giả và răng thật của cô thực ra không có cảm giác khác nhau mấy, có thể sử dụng được, gần đây chỉ ăn thức ăn lỏng chứ chưa được ăn uống gì.
Không ngờ tới mới ra khỏi khu dạy học đã thấy Thời Thích.
Anh đứng ở đâu thì ở đó chính là một phong cảnh, hấp dẫn mỗi một ánh mắt của nữ sinh, cố nhiên anh lại cực kì thản nhiên, trong trẻo mà lạnh lùng.
"Mạnh Ninh.” Anh gọi.
Ninh Mông có hơi kinh ngạc, đi qua nhỏ giọng hỏi: “Thầy tìm em ạ?”
Thời Thích nhướng mày, “Cái răng của em ổn chưa?”
Ninh Mông: “…”
Cô che miệng lại, đừng có đề cập đến chuyện như vậy chứ, nhiều đau thương lắm, cái răng của cô bây giờ chính là vết thương cứng của cô, nhớ tới đã đau lòng.
Khoé môi Thời Thích cong lên, “Đến bệnh viện.”
Ninh Mông im lặng đi theo bên cạnh anh, không dám phản đối.
Tuy rằng cũng không biết vì sao, có thể là sau khi cháu trai cả lớn lên thì khí thế tăng mạnh, cô như tép riu, sợ hãi, hoảng loạn.
Ninh Mông lén lút luồn sau lưng anh mà bĩu môi.
Thời Thích vừa quay đầu, lập tức cô đã đổi sắc mặt, giả bộ thành dáng vẻ của học sinh ngoan, ngoan ngoãn nhìn anh, im lặng chờ sai bảo.
Cho đến khi đi ra khỏi sân trường, cây cối được trồng cao lớn bên ngoài che khuất ánh mặt trời, mang đến từng cơn mát mẻ.
Ninh Mông cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: “Thầy biết rất nhiều thứ sao?”
Cô muốn học một chút thứ gì đó, nhưng phải tìm được một cái cớ mới được, vừa vặn hiện tại đã thấy được, có thể thuận thế đẩy thuyền hỏi.
Thời Thích dừng lại, đáp.
Trong lòng Ninh Mông hoan hô một tiếng, ngoài miệng thì nhẹ nhẹ nhàng nhàng hỏi: “Thầy, thầy có thể dạy em không?”
Thời Thích nghiêng mặt, “Sau đó thì?”
Ninh Mông thuận miệng đáp: “Không có gì cả.”
Con người của Thời Thích tối xuống, nhìn cô một cái, vẫn không nói gì.
Lòng Ninh Mông hồi hộp, hay là lại làm sao vậy, lén liếc mắt một cái, hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao…”
Thời Thích nhướng mắt, mặt mày giãn ra, “Đương nhiên đúng.”
Tiếng nói của anh ép đến mức cực thấp, nhẹ nhàng chậm chạp, có chút trầm khàn, không nghe ra được cảm xúc gì, “Tôi dạy cho em.”
Ninh Mông thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên, cắn miệng ức chế sự vui sướng, khoé miệng mơ hồ cong lên, cánh môi in màu đỏ tươi, cám dỗ người ta hái xuống.
Sau đó cô lại nghe được một câu khác.
“Nhưng mà, em lấy cái gì để đổi đây?”