[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 6: Nhiệm vụ chính tuyến




Trung tâm của thị trấn là khu mua sắm sầm uất nhất, không chỉ nhiều ngõ ngách mà số lượng hàng hóa cũng cực kì phong phú. Nơi này ngoài hơi thở tử vong u ám ra thì không có một bóng người, cho nên toàn bộ vật tư vẫn còn nguyên vẹn. Kì thật cũng có rất nhiều đoàn đội đánh chủ ý lên số lượng vật phẩm khổng lồ ở đây, nhưng nghĩ đến cả trăm tang thi chen kín các nẻo đường, bọn họ lập tức từ bỏ.

Lúc này, ba người nhóm Yên Vũ đang đứng trong một ngôi nhà nhỏ cách đó năm trăm mét.

[Chú ý! Chú ý! Thời gian kích hoạt nhiệm vụ còn 5 phút nữa!]

Trong đầu Yên Vũ thỉnh thoảng lại nhảy lên thông báo của hệ thống, quả nhiên nó đưa cô đến đây là có lí do riêng. Kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra, cô thật sự không biết, nhưng binh đến tướng ngăn, đi một bước lại tính một bước vậy.

Thanh Phong thì không bình tĩnh như cô, nhìn đoàn tang thi du đãng bên ngoài, sắc mặt đã trắng bệch. Cho dù sau một hồi dạo chơi bên bờ tử vong trở về, dị năng của hắn có điểm tăng cường, nhưng để đối phó với số lượng tang thi lớn như vậy là điều bất khả thi. Huống chi bên người hắn còn có một Lưu Liên cần được che chở.

"Cậu sợ sao?" Yên Vũ cũng phát hiện ra thái độ của Thanh Phong có chút bất thường, nhìn hắn hỏi.

"Tôi..."

Nói không sợ là giả! Nhưng hiện tại đã đi hơn nửa đường, hắn có thể đổi ý sao?

Yên Vũ híp mắt quan sát những tang thi xa xa, chỉ có một ít là tang thi đã tiến hóa. Bởi vì tụ tập ở nơi này quá đông nên khoảng thời gian qua vẫn chưa kiếm được thức ăn, không thể tiến hóa, cũng đồng nghĩa với việc động tác của chúng còn khá chậm chạp. Với khả năng hiện tại của cô ước chừng có thể cầm cự được một lúc, nhưng để tiêu diệt toàn bộ thì...

Đang suy nghĩ đến đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng phanh xe kin kít chói tai, nhìn sơ qua cũng có hơn mười chiếc xe bảy chỗ nhanh chóng đổ lại bên đường. Từ trên xe nhảy xuống rất nhiều thanh niên cao lớn, trên tay ai cũng cầm sẵn vũ khí loại dài. Mà gần chỗ bọn họ nhất có một vài gương mặt khá quen thuộc, tỉ như, Hiểu Linh và chàng trai từng ngỏ ý mời cô về căn cứ cùng mình, tỉ như, ông chú cao lớn mấy ngày trước cô nhìn thấy, Phạm Hành.

Cảnh tượng hoành tráng này đột nhiên gợi cho Yên Vũ nhớ lại một tình tiết quan trọng trong truyện! Chẳng phải nói nữ chủ có một không gian tùy thân rất tiện nghi sao? Chính khoảng thời gian này, Tiết Mộng Kỳ dẫn theo đoàn người trong căn cứ ghé qua trung tâm của thị trấn thu gom gạo và đụng độ tang thi cấp hai! Làm sao cô có thể quên được chứ?

[Nhiệm vụ chính tuyến! Thỉnh ký chủ mau chóng tiêu diệt tang thi cấp hai đang trốn bên trong siêu thị Lotte, tặng thưởng thẻ mở cửa hàng giao dịch, hoàn thành nhiệm vụ còn có thể mở ra rương đồ chứa vật phẩm.

Độ khó nhiệm vụ: Đang trong quá trình tính toán.

Tỉ lệ sống sót: Đang trong quá trình tính toán.

Thất bại sẽ bị trừng phạt! Nhắc lại, thất bại sẽ bị trừng phạt!]

Yên Vũ nhanh chóng suy nghĩ, sau đó đưa ra quyết định. Đây là nhiệm vụ chính tuyến, vì vậy cô tuyệt đối không thể xóa bỏ nó, hơn nữa, cái dòng chữ màu đỏ cuối cùng rõ ràng đang cảnh cáo cô. Hậu quả của việc làm trái với hệ thống nghiêm trọng như thế nào cô có thể tưởng tượng được, bởi chính nó đưa linh hồn cô đến nơi này, bản thân vẫn nên biết điều một chút.

"Hai người ở lại đây chờ, lát nữa cảm thấy an toàn rồi thì đi ra, tìm người đàn ông đó biểu đạt ý muốn vào căn cứ.” Yên Vũ nói với Thanh Phong, đầu ngón tay chỉ vào Phạm Hành đứng cách bọn họ không xa, bởi vì ông ấy rất cao lớn nên trong đám đông không lẫn đi đâu được. Đối với người này, cô cũng có chút hiểu biết, là một người rất trọng tình nghĩa, ít ra còn tin tưởng được.

Thanh Phong nghe cô nói lập tức phản đối: "Không được, cô muốn đi đâu? Nếu như bọn họ từ chối không cho chúng tôi theo thì phải làm sao?"

"Cậu đem thứ này đưa cho họ, xem như lệ phí vào căn cứ."

Yên Vũ đem hai viên tinh hạch trong suốt đặt vào lòng bàn tay Thanh Phong, bởi vì cô đã hứa sẽ đưa họ đến căn cứ mà lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên xem như bồi thường. Vả lại, so với việc đi theo cô thì ở đây chờ những người kia vẫn an toàn hơn nhiều.

"Cậu cũng biết giá trị của hai viên tinh hạch này không nhỏ.”

Cô nói xong nhanh chóng đem viên thuốc tăng cường thể lực vừa nhận được từ nhiệm vụ trước nuốt xuống. Vừa chạm đến đầu lưỡi, thứ thuốc kia liền tan ra thành chất lỏng sền sệt trượt vào cổ họng cô, ngòn ngọt giống như vị kẹo dâu, đúng là rất ngon.

"Tôi có việc đột xuất, không thể đi cùng hai người được, nhớ cẩn thận."

Yên Vũ cầm lấy một con dao nhỏ tương đối bén nhọn giắt vào bên hông, hiện tại thể lực của cô đang hồi phục và tăng lên, cả người nhẹ bẫng vô cùng thoải mái.

Cô cũng có chút cảm tình với cặp đôi này, nhưng con đường mà cô đi vốn không bằng phẳng, chỉ sơ sẩy liền có thể bỏ mạng bất kì lúc nào.

"Cô cũng cẩn thận." Lưu Liên níu cánh tay Thanh Phong, ánh mắt lo lắng nhìn Yên Vũ.

Dù chỉ mới quen biết Yên Vũ không lâu nhưng người này đã từng cứu mạng bạn trai của cô, điều đó là sự thật không thể thay đổi. Tuy bây giờ bị người ta bỏ lại cũng không vui vẻ gì, nhưng Lưu Liên hiểu được, Yên Vũ làm vậy là muốn tốt cho họ.

"Hi vọng hai người sống tốt!"

Yên Vũ mở cửa sau, từ đường khác tiến về phía siêu thị. Bên ngoài vang lên âm thanh chém giết ồn ào của đoàn người kia, phỏng chừng đã bắt đầu đụng độ với tang thi, mà còn với quy mô không nhỏ. Quả thực muốn cướp lấy vật tư thì phải vượt qua được vòng vây tang thi này, nhưng cũng có thể dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn. Nếu một cao thử như Tiết Mộng Kỳ chấp nhận dùng âm thanh cùng mùi máu tươi dẫn dụ bọn chúng đi nơi khác thì sẽ giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất, hơn nữa cô ta muốn trốn thoát cũng không thành vấn đề. Có điều hiện tại Tiết Mộng Kỳ lại mang theo nhiều người như vậy đột kích trực diện, trên danh nghĩa thì là cùng nhau chiến đấu tiêu diệt tang thi, nhưng tin được sao? Căn bản cô ta chỉ muốn để bọn họ làm vật hi sinh mà thôi, chết bao nhiêu người thì miệng ăn trong căn cứ sẽ giảm xuống bấy nhiêu.

Thật là đủ ngoan độc! Những người ôm hận trọng sinh chính là như thế, coi mạng người chẳng khác gì cỏ rác! Yên Vũ có thể hiểu được phần nào cảm giác đau khổ mà kiếp trước Tiết Mộng Kỳ đã trải qua.

Cũng lâu rồi không cầm dao găm, Yên Vũ hơi nhớ cảm giác khi cầm con dao Jagdkommando của mình, lưỡi dao được xếp thành hình tam giác xoắn lại với nhau, vô cùng sắc bén, một đâm là đủ tạo thành vết thương chí mạng. Còn hiện tại, thứ dao bổ trái cây trong tay chỉ có thể cầm theo phòng ngừa khi cạn kiệt dị năng mà đem ra dùng.

Rất nhanh, gió mang theo mùi máu tươi lướt qua chóp mũi của cô, xem ra chiến đấu bên kia vô cùng kịch liệt. Bởi vì đang là giữa trưa nên thời tiết vừa khô vừa nóng, trán Yên Vũ bắt đầu thấm mồ hôi, cô cẩn thận chọn đường vắng vẻ để đi, nhưng âm thanh ồn ào bên kia cũng đã hấp dẫn không ít tang thi qua đây.

Vừa mới băng qua ngã tư đường, một cái bóng đen mang theo mùi tanh hôi đột nhiên xông tới, móng vuốt vừa dài vừa nhọn trực tiếp cào về phía cô. Yên Vũ phản ứng cực kì nhanh, chân trước giẫm mạnh xuống đất, cả người chợt khựng lại rồi lăn sang bên cạnh. Đuôi tóc bị móng vuốt tang thi xẹt qua thiếu chút nữa hư hại, Yên Vũ nhanh tay đem tóc cuộn lại thành một búi, dù sao cô vẫn rất yêu bản thân mình, lỡ đâu trọc đầu thì còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa?

Tang thi kia một kích không trúng lại tiếp tục nhào về phía Yên Vũ, miệng mở rộng đồng thời phát ra âm thanh gầm gừ chói tai.

Vừa rồi không cẩn thận nên mới suýt bị thương trước con tang thi tiến hóa này, Yên Vũ sẽ ghi nhớ kĩ, về sau tuyệt đối không được lơ là dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Ngón trỏ chỉ thẳng về phía trước, dị năng hệ hỏa quấn quanh đầu ngón tay cô hình thành một lốc xoáy nhỏ, tốc độ xoay tròn của lốc xoáy này cực kì nhanh, kéo theo tiếng nổ lách tách lách tách liên tục.

Toàn bộ dị năng vừa khuếch tán đều bị nén lại, sau đó Yên Vũ cưỡng chế đem nó bắn ra ngoài. Năng lượng này hóa thành một đầu hỏa đạn, chớp mắt đã vụt tới trước mặt tang thi. Sau khi va chạm, nguồn năng lượng mạnh mẽ đó cường ngạnh đâm thủng thái dương của tang thi, nhưng cũng không có xuyên qua hoàn toàn. Thân thể nó hơi chậm lại rồi giống như một cọng bún nhão ngã xuống đường, máu tươi dưới tác dụng nóng cháy của đạn lửa đều đã bốc hơi hết sạch.

Chiêu này không ngờ dùng tốt hơn cô nghĩ rất nhiều, nhưng đầu ngón tay cô đang run rẩy, ẩn ẩn phát đau, giống như vừa rồi chịu lực quá tải.

Cho dù cơ thể đã trải qua cải tạo vẫn cảm thấy da thịt nhói lên từng hồi, chứng tỏ dị năng của cô còn chưa đủ mạnh để bắn đạn lửa kiểu này. Khẽ nhăn mày, cô xoay người đem dao cắm mạnh vào trong đầu tang thi, thuần thục moi ra tinh hạch, đem nó bỏ vào túi áo khoác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.