[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 2: Nhiệm vụ (1)




Nhiệm vụ đầu tiên của Yên Vũ là tiêu diệt 50 tang thi, nhiệm vụ thứ hai là thu thập một ít vật tư cho chuyến hành trình kế tiếp, mà nếu hệ thống không bắt cô làm vậy, cô cũng sẽ tự thân đi tìm chút thức ăn, bởi vì hiện tại thân thể này quá gầy yếu. Mấy ngày nay, nguyên chủ luôn ở trong căn cứ ra vẻ tiểu thư sang trọng, tính tình kém đến mức người gặp người ghét, cho nên thật bi kịch, ngay cả cơm cũng không có để ăn, chẳng ai nguyện ý chia sẻ đồ của mình cho cô nàng.

Yên Vũ ngồi trong phòng tính toán một lúc, sau đó mới có thời gian quan sát bản thân, nhìn bộ đầm dài màu trắng tinh khôi trên người dính đầy máu tươi, lại còn bị cào rách mấy miếng mà đen mặt. Làm sao có thể mang cái hình dáng bẩn thỉu này ra ngoài được đây?

Khẽ thở dài, Yên Vũ nhân lúc rảnh rỗi đi dạo một vòng quanh căn nhà nhỏ, phát hiện trong tủ vẫn còn sót lại vài cái áo thun cùng quần jean, Yên Vũ thật tự nhiên cầm lấy, mặc tạm vào. Sau khi cầm ba lô dưới đất lên, Yên Vũ quyết định đi ra tiệm tạp hóa 24 giờ gần đây xem thử. Trong trí nhớ của nguyên chủ thì nơi này cách tiệm tạp hóa cũng không xa lắm. Trước đó, nguyên chủ bởi vì không chịu nổi việc đói bụng nên mới một mình ra khỏi căn cứ để tìm thức ăn, kết quả còn chưa tới được nơi muốn tới đã bỏ mạng rồi. Trước khi khởi hành, Yên Vũ muốn tìm thứ gì đó giúp cô đói phó với tang thi, nhưng nhìn khắp nhà cũng chẳng có thứ gì bén nhọn ngoài một cái dao chặt thịt, mà với lực tay của cơ thể hiện tại thì ngay cả cắt rau củ cũng phải dùng kha khá sức, cho nên cô đành trực tiếp bỏ qua ý tưởng dùng vũ khí.

Yên Vũ cẩn thận hé cửa quan sát bên ngoài, phát hiện ở ngã tư đường phía trước xuất hiện một tang thi đang chầm chậm đi lại. So với tốc độ của con người thì tốc độ của chúng lúc này vẫn còn kém một chút, nhưng điểm đặc biệt là không biết mệt mỏi hay đau đớn, còn được gọi là xác sống di động.

Yên Vũ hít một hơi, tay trái vặn mở chốt cửa, vừa nghe thấy tiếng động lạch cạch, con tang thi đang lắc lư ở ngã tư đường bắt đầu đi về phía cô, tay chân quơ quào loạn xạ cả lên. Thính giác của bọn chúng quả nhiên rất phát triển.

Nhìn con tang thi ngày càng gần, Yên Vũ không chút hoang mang giơ tay phải lên, ngọn lửa đỏ rực mang theo hơi nóng cực độ nhanh chóng thoát ly thân thể rồi hóa thành một hỏa cầu cỡ nắm tay bay ra ngoài. Hỏa cầu lao thẳng về phía tang thi, chuẩn xác đập trúng khuôn mặt máu me be bét của nó. Trong thoáng chốc, một mùi cháy khét hôi thối bốc lên khiến Yên Vũ nhăn mày.

Bảng nhiệm vụ lập tức hiện lên con số 1/50, biểu thị còn 49 tang thi nữa mới nhận được phần thưởng là thuốc tăng cường thể lực. Nhìn con số kia, Yên Vũ méo mặt. Trước khi lũ xác sống này tiến hóa, cô nghĩ mình cần phải cố gắng thật nhiều rồi, tránh đến lúc bọn chúng xuất hiện tinh hạch trong đầu sẽ biến thành một lũ quái vật cực kì khó nhai.

Kế tiếp, trên đường đi Yên Vũ gặp qua ba tang thi đều là tang thi chưa tiến hóa nên không quá khó đối phó. Dù sao dị năng hỏa hệ của cô sau khi hấp thu viên tinh hạch kia cũng đã tăng lên đến đỉnh cấp.

Điều khiến Yên Vũ không ngờ là lúc đến tiệm tạp hóa lại đụng độ với những người còn sống khác. Năm người gồm ba nam và hai nữ đứng cách cô chừng mười mét, hai bên đều im lặng quan sát lẫn nhau. Người đàn ông cao to dẫn đầu cầm trên tay một cái rìu dính chút máu tươi và thịt vụn, vừa nhìn liền biết bọn họ đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt để đến được đây. Thấy rõ khuôn mặt cô, thiếu nữ trông có vẻ nhỏ tuổi nhất trong đoàn kêu lên:

"Yên Vũ?"

Yên Vũ hơi nhăn mày, vẫn chưa nhớ ra người nọ là ai, khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy của cô khiến cô gái kia hơi sững sờ:

"Đúng là cô rồi, còn chưa chết sao?"

"Hiểu Linh!" Cô gái còn lại nghe vậy vội lên tiếng giọng trách móc. Cho dù Yên Vũ là một người vô dụng lại đáng ghét, nhưng trên danh nghĩa vẫn là em gái của Tiết Mộng Kỳ! Mà hiện tại trong căn cứ thì danh tiếng của Mộng Kỳ cực tốt!

Người đàn ông dẫn đầu thấy vậy nhưng không nói gì, chỉ dùng thái độ thờ ơ nhìn lướt qua dáng vẻ ốm yếu của Yên Vũ, sau đó ra hiệu cho cả đoàn mau chóng theo mình tiến vào trong, không tiếp tục dây dưa nữa. Cửa tiệm tạp hóa đã bị đập nát từ lúc nào, mảnh thủy tinh vung vãi khắp nơi trên nền đất. Lúc đoàn người đi ngang qua trước mặt Yên Vũ, Hiểu Linh hơi hơi nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt chán ghét.

Bởi vì Yên Vũ thấp hơn cô ta một chút nên nhìn đến toàn là lông mũi. Người này, hình như là cái đuôi nhỏ chuyên bám theo Tiết Mộng Kỳ? Yên Vũ cố lắm cũng chẳng nhớ ra mình có gây thù chuốc oán gì với Hiểu Linh, sau đó chợt nghĩ lại khoảng thời gian trước mạt thế, người yêu của cô nàng hình như nói chia tay vì anh ta lỡ nhìn trúng nguyên chủ thì phải? Đi ra đường dạo một chút cũng có thể dễ dàng bắt gặp kẻ địch, vận may của cô là con số âm sao?

Yên Vũ đảo mắt, theo sau những người kia vào bên trong. Tiệm tạp hóa này rất lớn, nếu nói nó là siêu thị mini thì cũng không sai biệt lắm. Ngoài socola là thứ nhiều năng lượng nhất đã bị càn quét hết thì vẫn còn kha khá chai nước ngọt lớn nhỏ và một ít bánh snack lăn lộn dưới đất.

Cô cố ý tránh xa những người kia ra, tùy tiện chọn một góc rồi cúi người gom vài thứ lặt vặt như bánh kẹo và đồ dùng hàng ngày vào trong ba lô. Dưới chân đột nhiên đá trúng một bịch bánh quy, Yên Vũ nghĩ hẳn là cô nên rút lại lời nói lúc nãy, thần may mắn vẫn chưa bỏ quên cô. Nào ngờ vừa mới cầm lên, còn chưa kịp cất đi thì Hiểu Linh đột nhiên xuất hiện rồi xòe tay ra nói:

"Đưa nó cho tôi!"

Đôi mắt đen láy của Yên Vũ nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của Hiểu Linh, chẳng hiểu cô ta ăn nhầm cái gì mà lại lên cơn. Từ trước đến nay, người dám tranh đồ của cô thật sự không nhiều đâu.

"Nếu tôi nói không?"

"Căn cứ không muốn chứa chấp người như cô đâu, ở bên ngoài sớm muộn gì cô cũng chết thôi, cho nên đưa thứ đó đây." Thấy thái độ của Yên Vũ có chút kì lạ, Hiểu Linh cũng không để ý lắm, hống hách nói.

Nhìn bộ dạng trẻ con nhất quyết muốn hơn thua của người này, Yên Vũ chỉ có thể bật cười. Cô nheo mắt nhìn Hiểu Linh, trên người bắt đầu tản ra cảm giác nguy hiểm như một con thú dữ đang rình rập con mồi, môi mềm hơi cong lên trêu chọc:

"Cô nghĩ mình sẽ sống được đến năm trăm tuổi sao? Hay một ngàn tuổi? Sớm muộn gì tôi và cô cũng trở thành hai bộ xương khô, cho nên thật xin lỗi, nhân lúc còn sống thì tôi muốn vì bản thân mình hưởng thụ một chút."

Nói xong đem những thứ xung quanh còn dùng được tiện thể nhét hết vào cặp, xoay người liền hướng về phía cửa mà đi. Hiểu Linh bị hành động này của Yên Vũ chọc cho phồng mang trợn má, vươn tay muốn kéo cô lại, khuôn mặt đỏ bừng vì giận.

"Đứng lại cho tôi!"

Yên Vũ vốn đã thấy động tác của Hiểu Linh, với thân thủ của cô tất nhiên né tránh không thành vấn đề, nhưng đúng lúc ấy bụng dưới đột nhiên quặn đau khiến cô hơi khựng lại, bị người phía sau kéo, lảo đảo suýt ngã. Lúc này cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhanh chóng cải thiện tố chất thân thể hiện tại!

Yên Vũ ổn định thân mình, đơn giản hất tay Hiểu Linh ra, gằn giọng:

"Đừng đụng vào tôi."

Hiểu Linh nhìn ánh mắt đen láy của người dối diện, đột nhiên rùng mình lui ra sau một bước. Đang còn muốn nói gì đó, phía sau chợt truyền tới tiếng mắng chửi rất to, kèm theo đó là âm thanh gầm gừ của tang thi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.