Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 240




Lương Ngọc bọn họ cứ như vậy bị nhốt trong mê trận, sau đó vẫn luôn bị chuột đuổi theo, vẫn luôn chạy một giờ, sau khi người báo tin cho bọn họ là nhìn thấy người Tần gia vọt vào cũng nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ bị đuổi theo.

“Kỳ lạ, nhà bọn họ vì sao lại lớn như vậy, chúng ta chạy lâu như vậy, còn không tìm được phòng bọn họ.

” Lương Ngọc kỳ quái nói, không thể không nói rốt cuộc người này cũng dùng đầu óc một chút.

“Chúng ta khẳng định là bị nhốt trong này.

” Có người vẫn là cơ linh một chút.

“Chính là đây rốt cuộc là thứ gì mê hoặc chúng ta?” Lương Ngọc mở miệng hỏi.

“Tôi nghĩ phong cảnh xung quanh chúng ta và cả chuột tất cả đều có khả năng là giả.

” Có người tưởng tượng chuột nhìn thấy phía sau có thể là giả.

“Cái rắm, lão tử đã bị cắn hai miếng.

” Lập tức có người phản bác, miệng vết thương của hắn hiện tại còn đổ máu đây, sao có thể là giả.

Bọn họ ở đằng kia làm ầm ĩ, mấy người Tần Hiểu Mạt ngồi xem trò hay, vừa xem vừa cười.

Sau khi Tần Hiểu Nguyệt trở về nhìn thấy chính là loại tình huống này, Tần Ngọc Long nhìn thấy một màn trước mắt cũng hứng thú.

Còn Liền Anh, Tần Ngọc Long tạm thời an bài hắn ở dong binh đoàn, để Lục Tử chiếu cố hắn.

“Mẹ, trận pháp này không tồi, giao cho con đi!” Tần Ngọc Long nói.

Tần Hiểu Nguyệt trực tiếp ném quyển sách rách nát cho nhóc, “Tự mình nghiên cứu đi.


“Di? Rách như vậy?” Lúc Tần Ngọc Long cầm sách xem, những người khác cũng vây quanh, “Tiểu Long, chúng ta cũng muốn học!”
“Được, chờ em nghiên cứu một chút, không chừng em có thể nghiên cứu ra một chút từ chỗ tàn khuyết.

” Tần Ngọc Long bắt đầu suy tư, nhóc nên làm sao để quyển sách này phục hồi như cũ.

“Tiểu Long, vậy giao cho cháu.

” Tần Hiểu Mạt vừa nghe lời này liền vui vẻ, đối với loại chữ phồn thể này, cô tỏ vẻ bản thân mình nhìn đến là đau mắt.

Những người khác vừa nghe cũng đều phần phật tản ra một chút.

Mọi người tiếp tục xem diễn, Lương Ngọc bọn họ một đám đùi người đều xem biến.

“Lương Ngọc, hiện tại làm sao bây giờ?” Có người nhịn không được mở miệng hỏi, lại chạy tiếp, bọn họ đang sống sờ sờ phải bị mệt chết.

“Tôi cũng không biết, nếu đây thật là trận pháp, chỉ có thể cầu người làm ra trận pháp này tha cho chúng ta một lần.

” Biểu tình Lương Ngọc tràn ngập cầu xin.

Tần Hiểu Nguyệt bĩu môi, mình sao có thể dễ dàng thả bọn họ? Ít nhất phải chạy được một buổi tối? Tần Hiểu Nguyệt thật muốn nhìn một chút nếu chạy một buổi tối, bọn họ có thể chạy vào trong phòng, bọn họ sẽ định làm như thế nào đây?
Lúc này, An Lâm bọn họ đều đã trở lại, bọn họ đều là từ tầng hai đi vào, vừa lên tới đã thấy được một màn ở cửa tầng ba kia.

An Bình nhịn không được mắng, “Thật không biết xấu hổ.


Hoa Vân Tường thở dài một hơi, có thân thích như vậy, thật sự rất mất mặt, “Em họ, thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho em.


“Anh họ, anh xin lỗi thay họ làm gì? Em cảm thấy việc vui không tồi, anh xem đám người này vui vẻ cỡ nào a!” Tần Hiểu Nguyệt cười nói, cô cảm thấy trò vui này không tồi.

Không biết Hoa Nhã cả đêm không tìm thấy con trai, sau đó sẽ thế nào?
Tới chiều tối đến giờ ăn cơm, Hoa Nhã phát hiện nửa túi lương thực còn lại đã không còn, con trai cũng không thấy, chồng cũng không trở về, ngay cả ba cũng vẫn luôn ở trong phòng mình không ra.

“Thiếu Tề, trong nhà không có đồ ăn.

” Hoa Nhã nhìn Hoa Thiếu Tề mới vừa vào cửa nói.

“Ngày hôm qua không phải còn dư lại nửa túi gạo sao?” Hoa Thiếu Tề mặt lạnh xuống.

“Không thấy.

” Hoa Nhã ý bảo Hoa Thiếu Tề nhìn xem kho hàng, hiện tại toàn bộ đều đã trống rỗng.

“Không thấy?” Hoa Thiếu Tề hừ lạnh một tiếng, “Nếu không có đồ ăn, vậy đói cả đêm đi!”
Nhìn biểu tình Hoa Thiếu Tề, Hoa Nhã nhịn không được kêu to, “Anh đây là cái thái độ gì? Cho dù anh để em bị đói, cũng không thể để ba bị đói đi?”
Hoa Thiếu Tề đã bị trọc tức tới cực điểm rồi, ông có chút hối hận, vì sao không đi theo bà xã và con trai cùng nhau rời đi, hiện tại nhìn sắc mặt bọn họ, làm hắn đều có cảm giác khí vựng.

“Chuyện lương thực cùng Lương Ngọc thoát không được can hệ, anh thấy em hẳn là lo lắng Lương Ngọc có lại gặp phải phiền toái gì hay không đi!” Hoa Thiếu Tề nói xong hừ lạnh một tiếng, nhưng chung quy ông vẫn lo lắng cho ba mình, đi tới phòng ba, Hoa Thiếu Tề đưa một cái bánh bao cho ba.

Hoa lão gia tử cũng không nói cái gì, con trai không dự định để ông đói chết là tốt, cho dù là bánh bao cũng tốt, chỉ cần đỡ đói là được, ông đã một ngày không ăn cơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.