Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 231




“Thế nào?” Tiêu Thần khẩn trương hỏi.
“Không thành vấn đề, hiện tại một ý niệm em có thể gϊếŧ chết lão.” Tần Hiểu Nguyệt nói là nói như vậy, nhưng vẫn là nhịn không được nhìn về phía Tiêu Thần các loại riêng tư, ở đây thế nhưng còn có chiều dài nơi đó.

Đôi mắt Tần Hiểu Nguyệt trợn tròn, cô nhịn không được thầm khen một câu, người Tần gia bọn họ cùng Tiêu Thần tiền vốn đều đủ cường đại a.
“Nguyệt Nhi, suy nghĩ cái gì?” Tiêu Thần đột nhiên thấy được trên mặt Tần Hiểu Nguyệt lộ ra mỉm cười kỳ quái, liền nhịn không được hỏi.

“Không có gì!” Tần Hiểu Nguyệt chớp đôi mắt, việc này ngàn vạn không thể nói a, bằng không mọi người đều sẽ ngượng ngùng.

Ngay cả bản thân mình cũng giả như không biết.

Chẳng qua nghĩ đến số liệu của ba và anh trai hiện ở trước mặt mình, cô thật đúng là có chút ngượng ngùng aiz!
“Thật sự không có gì?” Tiêu Thần hoài nghi hỏi, anh cảm thấy bảo bối Nguyệt Nhi khẳng định che giấu cái gì.
“Thật sự, em sẽ lừa anh sao?” Tần Hiểu Nguyệt thực nghiêm túc nói.
Đại cây hòe cùng tiểu quýt thụ hai tên gia hỏa thật sự định cư ở bên cạnh hồ nước, Tần Ngọc Long và Tần Ngọc Kiệt rất hứng thú với hai cái cây, đặc biệt là sau khi biết bọn họ hiện tại đã ở chỗ này định cư, hai tên nhóc liền quấn lấy tiểu quýt thụ ở trên cây cho chúng nó hai gian thụ ốc, kỳ thật bọn họ cũng nghĩ tới ở trên người cây hòe già làm thụ ốc, nhưng trên người cây hòe già có thứ, hai bọn chúng sợ bị trát, chỉ có thể từ bỏ.
Có thụ ốc, thời gian hai tên nhóc tu luyện càng ít, hơn nữa bọn họ hiện tại đã là dị năng cấp ba, càng lười tu luyện.

Điều này làm cho Tần Hiểu Nguyệt và Tiêu Thần cũng không có cách nào, cũng may bọn họ hiện tại tuổi còn nhỏ, mấy vấn đề này không cần quá lo lắng.

Tới buổi tối, Tân tướng quân mở tiệc khánh công, để mọi người đều đi, người Tần gia cũng toàn bộ đến, thậm chí một đám trẻ con cũng đuổi kịp, bọn họ muốn kiến thức một chút bộ dáng yến tiệc.
Tần Hiểu Mạt vốn là không định đi, nhưng dưới sự uy hϊếp của Tần Hiểu Nguyệt, chỉ có thể đi theo, nhưng cô đeo một cái mặt nạ.
Tới khách sạn tổ chức tiệc, người bên trong đã rất nhiều, người Tần gia vừa tiến vào, Tân thượng uý sớm đã chờ lâu liền đi lên đón tiếp, an bài bọn họ vào ghế ngồi.
Thượng Quan Vân cũng ngồi ở bàn bên cạnh, không chỉ có Thượng Quan Vân, bên cạnh anh ta còn có Hoàng Hân.
Tần Hiểu Mạt nghĩ thầm may mắn không phải cùng một bàn với họ, bằng không cơm này cô đều nuốt không nổi nữa.
Mà chuyện càng làm cho Tần Hiểu Nguyệt không thể tưởng tượng được là Hoa Nhã phía sau bọn họ thế nhưng cũng tới, tuy rằng không ở thượng tịch, nhưng vị trí cách bọn họ cũng không xa.
Lúc này Tần Nhiên lên tiếng nói, “Lâm tướng quân của căn cứ là học trò của Hoa lão gia tử.”
Khóe miệng Tần Hiểu Nguyệt hơi giật giật, quan hệ này thật đúng là sâu a.

Ai! Bữa tiệc này sẽ không nhàm chán.
Tân tướng quân rất nhanh đã tới, Tân tướng quân nói một đống lời cảm tạ, sau đó thì có người bắt đầu biểu diễn, Tần Hiểu Nguyệt bọn họ vừa xem biểu diễn vừa ăn tiệc rượu, tuy rằng chỉ có tám món đồ ăn, nhưng đối với mạt thế mà nói đây đã là phối trí tương đối không tồi.

“Những đồ ăn này cũng không tệ lắm!” Hoàng Hân vừa ăn vừa nói.
Hoa Nhã cách cô ta không xa nghe được lời cô ta nói, “Đây là đối với cô mà nói đi, nếu là trước mạt thế, loại này đồ ăn tôi đều không ăn.”
Hoàng Hân lạnh lùng nói, “Có bản lĩnh hiện tại cô đừng ăn a?”
“Ai cần cô lo!” Hoa Nhã hừ lạnh một tiếng.
Hai người hỗ động, làm người xung quanh đều nghe được, nhưng Tần Hiểu Nguyệt bọn họ đều giả dạng làm như nghe không được, đối với việc các cô chiến tranh, cô thấy vui mừng.
“Chó cắn chó.” Tần Hiểu Mạt nhỏ giọng nói thầm một câu, cũng may thanh âm đủ nhỏ, nhưng Tần Hiểu Nguyệt nhìn thấy lỗ tai Thượng Quan Vân giật giật, cũng may người này tuy rằng nghe được, nhưng đối với chuyện phụ nữ chiến tranh cũng không cảm thấy hứng thú, cho nên anh ta cũng không nói cái gì.
Thực mau, Tân tướng quân liền lại đây kính rượu Tần Hiểu Nguyệt bọn họ, Tần gia ở căn cứ cũng coi như là đại gia, Nguyệt Tiêu dong binh đoàn càng là căn cứ đệ nhất đại dong binh đoàn, Tân tướng quân cũng không bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt họ, như vậy khiến Tiêu Thần bọn họ rất hưởng thụ.
“Tân tướng quân khách khí.” Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút lời cần nói thì vẫn nói, cho dù là trường hợp nào lời nói cũng nên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.