Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 171: Nằm Không Cũng Trúng Đạn




Tới lúc trời sắp tối, đoàn người tới trước một quán cơm, nơi này chỉ có lẻ loi một quán cơm, bên cạnh cũng không có trạm xăng dầu gì đó, cũng không biết người xây dựng quán cơm này nghĩ như thế nào.
Nhưng hiện tại cửa quán cơm này dừng lại mấy chiếc xe, trong quán còn truyền đến tiếng nói chuyện.

Cửa có hai người đứng, nhìn thấy bọn họ tới, hai người kia đi tới chỗ bọn họ.
“Các người từ chỗ nào tới?” Hai người kia đều ăn mặc quân trang, nhóm người Tần Hiểu Nguyệt biết bọn họ đây là gặp phải người của bộ đội.

“Căn cứ Kinh Thành.” Tiêu Thần trả lời.
“Nha? Đi xe đạp tới, xem ra các người rất có ý tưởng.

Chúng tôi là người căn cứ Hoa Bắc.” Quân nhân nói chuyện cười tủm tỉm nhìn bọn họ, đặc biệt nhìn thấy bọn họ mỗi người chỉ đeo một cái ba lô không lớn, nhíu nhíu mày.
“Chúng tôi có thể đi vào nghỉ ngơi một đêm không?” Tiêu Thần hỏi.
“Có thể, nơi này có vài đội ngũ!” Quân nhân gật gật đầu.
Tiêu Thần lôi kéo Tần Hiểu Nguyệt đi vào trong quán cơm, quán cơm này bảo tồn còn xem như hoàn chỉnh, bên trong phân vài nhóm người, nhìn thấy một đội người.

Tần Hiểu Nguyệt bọn họ, nhưng thật ra làm trước mắt vài người sáng ngời.
Tiêu Thần lôi kéo Tần Hiểu Nguyệt tìm một cái bàn không có người ngồi xuống, năm người khác cũng ngồi xuống xung quanh.
Bọn họ mới vừa ngồi xuống, có một người say rượu lung lay mà đi tới chỗ bọn họ bên này.
Người này thoạt nhìn khoảng tầm trên dưới 40 tuổi, hắn chỉ vào Tần Hiểu Nguyệt, sau đó hướng về phía Tiêu Thần nói, “500 cân lương thực, đổi người phụ nữ của cậu cho tôi thế nào?”

Tần Hiểu Nguyệt vừa nghe lời này, trực tiếp một chân đá ra ngoài, “Cút!”
“Nha, cô gái này còn rất cay.” Khi nói chuyện, con ma men này lại đứng lên, lung lay lắc lư lại đây, “Người anh em, đề nghị của tôi thế nào?”
Bên kia, đội quân nhân có người ngồi không yên, nhưng lúc hắn muốn đứng lên bị người bên cạnh hắn đè xuống.
Lúc này Tiêu Thần đã đứng dậy, sau đó nhìn về phía người này, “Vợ của tôi nói, anh nghe không hiểu sao?”
“Người anh em, đều đã mạt thế, nơi nào còn có vợ như vừa nói? Chỉ cần anh nguyện ý, một ngàn cân lương thực thế nào?” Con ma men chưa từ bỏ ý định nói.
Lời hắn vừa nói xong, Tiêu Thần một chân đạp ra ngoài, đá người này ra xa năm sáu mét, đụng vào tường.
Sau đó bang một tiếng, con ma men này ngã trên mặt đất, ngất đi.
“Uy, các người sao có thể đánh người.” Lúc này, các đồng bạn của con ma men đứng lên, trong đội ngũ bọn họ còn có mấy người phụ nữ, nhưng nhìn dáng vẻ mấy người phụ nữ kia, chắc là cũng là loại phụ nữ rất lợi hại.

Nói chuyện là một người phụ nữ trong đó.
“Đánh người, đánh chính là loại tiện nhân các cô, nếu hắn dám đến khi dễ chị dâu chúng tôi, hắn phải nhận hậu quả này.” Lục Tử hừ lạnh một tiếng nói.
“Hừ, cái gì gọi là khi dễ chị dâu các người, cái này gọi là giao dịch hiểu không?” Người phụ nữ kia còn đang kêu gào.

Lúc này, Lục Tử đột nhiên lấy ra một hộp cơm từ ba lô, sau đó đi tới trước mặt người phụ nữ nói chuyện, “Một hộp cơm, cả đêm thế nào?”
Hành động của Lục Tử làm mặt người phụ nữ kia đỏ lên, nhưng Lục Tử còn chưa hết giận nói, “Cô gái nói chuyện, tôi cùng cô giao dịch, đó là để mắt tới cô.”
Lục Tử nói, lập tức làm đám người tham gia quân ngũ kia cười vang lên, ánh mắt người phụ nữ kia ngoan độc nhìn về phía Lục Tử, nhân tiện còn bao gồm Tần Hiểu Nguyệt cách đó không xa.
Tần Hiểu Nguyệt thở dài một hơi nói, “Thần, vì sao mỗi lần tôi đều nằm không cũng trúng đạn!”
“Vợ ngoan, các cô ấy là đang ghen ghét em lớn lên xinh đẹp, ghen ghét chồng em lớn lên soái, không cần để ý đến bọn họ.

Tới ăn cơm.” Vừa nói, Tiêu Thần vừa đưa cho Tần Hiểu Nguyệt.
Hắn nói làm những người phụ nữ bên cạnh càng nổi giận, nói thật con ma men kia tới đây quấy rối, trong đó cũng có một phần công lao của các cô ta, nếu không phải các cô cổ động, có lẽ con ma men kia cũng sẽ không tới đây.
Tiêu Thần xua xua tay với Lục Tử, “Lục Tử, trở về, phụ nữ bẩn như vậy cậu cũng dám ngủ.” Một câu này, càng làm những người phụ nữ này tức giận đến tay đều run lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.