Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 167




Tiêu Thần nhìn Triệu Kỳ đến gần, anh nhíu mày, sau đó đứng bên người Tần Hiểu Nguyệt, sau đó ôm eo cô nói, “Nguyệt Nhi bảo bối, chúng ta về nhà đi!”
Tần Hiểu Nguyệt cười gật gật đầu, sau đó nói với Thượng Quan Vân, “Thượng Quan đội trưởng, chúng tôi đi trước.


“Ân, chào!” Thượng Quan Vân gật gật đầu.

Bọn họ nói chuyện, giống như căn bản không nhìn thấy Triệu Kỳ, làm cho Triệu Kỳ lập tức có chút hỏng mất.

Lúc Tần Hiểu Nguyệt cùng Tiêu Thần đi đến cửa sau đại sảnh nhiệm vụ, phía sau truyền đến một thanh âm nhược nhược, “Thần ca ca”
“Triệu Kỳ, tôi thấy chúng ta cũng không thân như vậy, về sau mời gọi tôi là Tiêu Thần hoặc là Tiêu đội trưởng, cảm ơn.

” Tiêu Thần quay đầu lại lạnh giọng nói một câu.

“Thần” Hai từ ca ca chung quy là không tiếp tục gọi ra, Triệu Kỳ ủy khuất trực tiếp chạy ra khỏi đại sảnh nhiệm vụ, sau đó A Hoa theo sát phía sau cô ta, thậm chí đến bây giờ, hắn đứt một ngón tay, Triệu Kỳ cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái.

Nhìn cô ta chạy đi như vậy, thật ra làm người xung quanh cảm thấy có chút thú vị, nhìn dáng vẻ, một đoạn thời gian tiếp theo sẽ có kịch vui để xem.

Triệu Kỳ này khẳng định không có khả năng bỏ qua như vậy, Tần Hiểu Nguyệt kia thoạt nhìn cũng không phải đèn cạn dầu, ngay cả Tiêu Thần, nam nhân lớn lên quá đẹp trai cũng có tội!
Tiêu Thần ôm Tần Hiểu Nguyệt về đến nhà, lập tức hỏi, “Em từ khi nào thì cùng Thượng Quan Vân nói chuyện như vậy?”
“Sao nào, ghen tị?” Tần Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt.

“Là ghen tị, thì thế nào?” Tiêu Thần buồn bực nói, nhìn thấy Nguyệt Nhi đi gần Thượng Quan Vân như vậy, thật đúng là làm anh có chút không thoải mái.

“Vừa rồi tôi đang xem nhiệm vụ Roland đằng kia, Thượng Quan Vân nói loại cây này có lợi đối với thai phụ, nhìn dáng vẻ hẳn là quân đội giúp Hoàng Hân ở tìm loại này thảo.

” Tần Hiểu Nguyệt cười cười, “Thần, hiện tại anh lộ ra một tay như vậy, tôi đoán về sau Triệu Kỳ đối với anh càng để bụng.


“Nếu cô ta lại tìm em gây phiền toái, em cứ phách lối với cô ta.

” Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ kia chính là đối với cô ta quá mềm, nên cô ta mới có thể kiêu ngạo như vậy.

“Thật sự có thể phách lối sao? Triệu tướng quân sẽ không trách tội?” Tần Hiểu Nguyệt nhướng mày.

“Dị năng của chúng cấp bậc cao như vậy, về sau bọn họ muốn nịnh bợ còn không kịp, sao có thể trách tội chúng ta, em yên tâm đi!” Tiêu Thần cười cười nói, “Giống như hôm nay, anh bổ A Hoa kia, em có tin hay không, không qua bao lâu, Triệu tướng quân sẽ phái con gái ông ta tới an ủi.


Tần Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, “Là tới thông đồng đi?”
“Như thế nào, ghen tị?” Tiêu Thần bày ra biểu tình giống với biểu tình vừa nãy của Tần Hiểu Nguyệt.

“Tôi từ trước đến nay đều sẽ không ghen với một người phụ nữ còn chưa lên đài.

” Tần Hiểu Nguyệt bĩu môi, dù sao Tiêu Thần cũng không coi trọng người phụ nữ kia không phải sao?
“Phụ nữ a, đôi khi, quá tự tin cũng không tốt.

” Tiêu Thần lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, cửa chuông vàng lên, Tiêu Thần ý vị thâm trường nhìn Tần Hiểu Nguyệt liếc mắt một cái, Tần Hiểu Nguyệt cười cười, người ngoài cửa đúng là Triệu Kỳ.

Sau khi Tiêu Thần mở cửa, Triệu Kỳ đưa mắt thâm tình nhìn anh, “Thần ca ca, ba bảo em tới gặp anh.


“Vậy thay tôi cảm ơn Triệu tướng quân, hôm nay tôi còn có chút chuyện không chiêu đãi cô.

” Tiêu Thần lạnh giọng nói.

Chuyện Tiêu Thần đơn độc chiếm một căn nhà rất nhiều người đều biết đến.

Triệu Kỳ cũng cho rằng hiện tại Tiêu Thần chỉ ở nhà một mình, liền nói, “Thần ca ca, không mời em vào ngồi sao?”
“Vẫn là không, cô cũng biết tính tình Nguyệt Nhi nhà tôi không tốt.

” Tiêu Thần nhàn nhạt nói.

“Thần ca ca, người phụ nữ kia! ” Triệu Kỳ còn chưa nói xong, đã thấy Tần Hiểu Nguyệt từ sô pha đứng lên, Tần Hiểu Nguyệt bĩu môi nói, “Nói tiếp đi tôi nghe một chút tôi rốt cuộc là loại người như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.