Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 166: Lộ Ra Dị Năng




Tần Hiểu Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía cô ta, “Tôi nhớ rõ Triệu tiểu thư không phải giống như một đóa bạch liên sao? Từ khi nào suy nghĩ cũng mọc đầy nước bùn, tôi chỉ là cùng Thượng Quan đội trưởng nói chuyện, đã bị cô hiểu sai thành như vậy.

Kỳ thật tôi suy nghĩ một vấn đề, mỗi ngày cô cùng A Hoa này ở cùng nhau, các người một ngày lên giường mấy lần?”
Tần Hiểu Nguyệt nói, làm Thượng Quan Vân nở nụ cười, “Tôi đoán thế nào cũng phải mười lần đi!”
“Có lẽ là năm lần! Đôi khi người tráng không nhất định trên giường lợi hại, Triệu tiểu thư, nếu không để cho tôi tới thử xem?” Lúc này, Nguyệt Tiêu tiểu đội Lục Tử đã đi tới, hắn cười tủm tỉm nói.

“Các người” Nước mắt Triệu Kỳ lập tức nổi lên khóc đến sắp hỏng mất.

“Ai nha, nhìn cô gái nhỏ này, khóc đáng thương như vậy.

” Lúc này, từ bên ngoài đi vào một người phụ nữ cao lớn vạm vỡ, người phụ nữ này thoạt nhìn thực nơi, nhìn thấy dáng vẻ Triệu Kỳ khóc thút thít, bắt đầu bày ra biểu tình đáng thương.

“Các người quá khi dễ người” A Hoa cũng không biết là bị người ta nói đúng tâm tư hay là như thế nào, ngón tay hắn chỉ Tần Hiểu Nguyệt nói, “Họ Tần, cô chờ, Triệu tướng quân là sẽ không bỏ qua cho cô.


Lúc tay vào Tần Hiểu Nguyệt, đột nhiên một đạo sét đánh về phía đầu ngón tay hắn, làm đầu ngón tay hắn trực tiếp cháy đen.

“A!” A Hoa hét lên một tiếng, hắn duỗi tay sờ ngón tay mình, kết quả phát hiện ngón tay mình đã hỏng.

“Tay của tôi!” A Hoa kêu thảm thiết, nhưng có một mặt tốt là cái kia ngón tay kia bị chặt đứt thế mà một chút máu cũng không chảy ra.

“Dị năng!” Có vài người trong đại sảnh lộ ra biểu tình khϊếp sợ, từ mạt thế tới nay vẫn có vài người lộ ra dị năng, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy thật sự quá ít, phần lớn người có dị năng đều bị khống chế trong tay quân đội.

“Tiêu Thần!” Thượng Quan Vân nhìn thoáng qua người động thủ, híp đôi mắt, kỳ thật hắn cũng là người có dị năng, chẳng qua hiện tại hắn còn chưa lộ ra.

Nhìn thấy Tiêu Thần lộ ra, hắn nghĩ, dị năng của mình có phải cũng nên lộ ra hay không.

Lúc này, Tiêu Thần đi đến, hắn nói với A Hoa, “Lần sau lại chỉ Nguyệt Nhi, đứt không chỉ là ngón tay.


“Thần ca ca!” Triệu Kỳ thấy Tiêu Thần, lập tức ủy khuất kêu tên anh.

Ở trong mắt cô ta căn bản không rảnh lo A Hoa.

Biểu tình nhu nhược đáng thương, làm người phụ nữ ll cao lớn vạm vỡ kia mở miệng nói, “Nhìn dáng vẻ đáng thương này, aiz nha, ai kia, người ta là nhìn nhìn trúng chồng cô, trách không được vẫn luôn quấn lấy cô!”
Tần Hiểu Nguyệt biết nữ nhân này nói ai kia, chính là cô, nhưng cô cũng không hé răng, mà nhìn Triệu Kỳ tiếp theo sẽ diễn như thế nào.

Triệu Kỳ nhìn Tiêu Thần căn bản không để ý tới cô ta, nước mắt lại bắt đầu chảy.

Có người nhịn không được nói, “Phụ nữ quả nhiên là làm bằng nước, động một chút lại rơi lệ, thật đúng là làm người cảm thấy đau lòng.


“Anh đau lòng thì đi lên an ủi đi, nhìn dáng vẻ người phụ nữ kia chính là khuyết thiếu an ủi.


Người bên cạnh nói, làm tay Triệu Kỳ run lên, lúc này A Hoa lại đứng dậy, “Các người chờ, Triệu tướng quân sẽ không tha cho các người.

“Tới đây, gọi Triệu tướng quân ra đây, tôi muốn nhìn một chút ông ta không buông tha tôi như thế nào.

” Tiêu Thần lạnh giọng nói.

Triệu Kỳ lập tức nói, “A Hoa, anh không được ngươi nói Thần ca ca như vậy.


Kần này A Hoa thiếu chút nữa tức giận đến nuốt khí, tiểu thư rốt cuộc có biết tốt xấu hay không, mình đang giúp cô được không, vì sao từ khi mạt thế đến nay, hắn cảm thấy tiểu thư càng ngày càng khó hầu hạ?
“Thần ca ca, A Hoa không phải nói anh, hắn đang nói người khác.

” Lúc Triệu Kỳ nói chuyện đã tới gần Tiêu Thần, trong ánh mắt cô ta chỉ còn lại một mình Tiêu Thần, căn bản không tồn tại những người khác.

Tần Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, Tiêu Thần người này đến tột cùng ở bên ngoài trêu chọc không ít phụ nữ a, nhìn người phụ nữ này, có lẽ trong chốc lát sẽ bổ nhào vào trong lòng Tiêu Thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.