Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 125: Tần Nhiên Đồng Ý




Tần Nhiên đột nhiên cảm thấy trong lòng nặng trĩu, tiểu tử này thế nhưng từ lâu trước kia đã yêu con gái mình, thậm chí vì con gái mình, còn tự mình sáng chế một cái sự nghiệp lớn như vậy.

Hơn nữa hiện tại địa vị Tiểu Long bọn họ ở Tần Nhiên trong lòng là rất cao, cái này làm ông đối với Tiêu Thần nhiều hơn mấy phân vừa lòng.

“Cậu có tính toán gì không?” Tần Nhiên hỏi.

“Cháu biết mạt thế mau tới, cháu muốn ở trước mạt thế cho Nguyệt Nhi một hôn lễ long trọng.

” Tiêu Thần mỉm cười nói.

“Các cậu kết hôn cũng không phải không thể, nhưng tôi sẽ không đồng ý cho con bé xuất ngoại.

” Tần Nhiên cảm thấy mạt thế săp tới rồi, ông kiên quyết không đồng ý con gái xuất ngoại, vạn nhất không về được thì làm sao bây giờ?
“Yên tâm đi, cháu sẽ không mang cô ấy xuất ngoại.

” Tiêu Thần cười cười, cái nhà kia ở nước ngoài đã cùng mình không có quan hệ gì, ba đã có vợ khác, thậm chí con đã có ba người, anh đã 5 năm không trở về.

“Vậy là tốt rồi, nếu cậu muốn ở lại cũng có thể, nhưng phải giúp Nguyệt Nhi chia sẻ một chút chuyện, chăm sóc con cái rất mệt, giúp Nguyệt Nhi cho tốt đi.

” Tần Nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt anh, vỗ vỗ vai của anh.

Lúc này Tần Nhiên lại thở dài một hơi, “Nguyệt Nhi đối với chuyện trước kia đã không có ký ức, có một số việc kỳ thật chúng ta đều không quá tán đồng con bé nhớ tới, hy vọng cậu có thể lý giải.


“Đây cũng chính là điều cháu muốn.

” Tiêu Thần không muốn tranh sủng cùng một người chết, đặc biệt người kia còn là anh trai anh.

Đối với việc Tần Nhiên đồng ý, Tiêu Thần trừ hưng phấn vẫn là hưng phấn, bởi vì anh biết người khó nói chuyện nhất Tần gia chính là Tần Nhiên, còn có một người chính là Tần Hiểu Đông, nhưng hiện tại người phụ nữ của Tần Hiểu Đông sinh con, anh ta hẳn là không rảnh lo, chờ đến lúc anh ta lo lắng, có lẽ ván đã đóng thuyền.

Lúc này, Tần Hiểu Nguyệt đã làm xong bữa tối, gọi bọn họ đến bàn ăn cơm.

Lúc cô nhìn thấy Tần Nhiên cùng Tiêu Thần từ trong thư phòng đi ra, cái loại bầu không khí hòa hợp này làm cô cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ cái gì.

Vừa nói ăn cơm, tích cực nhất vẫn là bốn đứa nhỏ, nhìn bọn chúng nhanh chóng mà bò lại đây, Tần Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm ôm bọn chúng đến chỗ ngồi của từng đứa.

“Bọn chúng đói nhanh như vậy?” Tiêu Thần chấn kinh, buổi trưa bọn chúng ăn không ít, buổi chiều Nguyệt Nhi còn đút bọn chúng hai lần sữa, bọn chúng cũng đều ăn sạch, như thế nào tới hiện tại vẫn đói như vậy đâu?
“Trẻ con chính là như vậy, mỗi ngày trừ ăn chính là ngủ, thực bình thường.

” Tần Nhiên cảm thấy bình thường, dù sao ông cũng là thấy qua Tần Hiểu Đông cùng Tần Hiểu Nguyệt như vậy, những đứa nhỏ này ăn nhanh, no cũng nhanh, tiêu hóa cũng nhanh.

“Thật sự bình thường?” Tiêu Thần nhăn chặt mày, anh cũng không thấy bốn đứa nhỏ có cái gì không bình thường, cho nên chỉ có thể gắt gao mà nhìn bọn nhỏ chằm chằm.

“Mẹ!” Nhìn mẹ không chuẩn bị cơm cho mình trang, Tần Ngọc Long nóng nảy.

“Aiz!” Tần Hiểu Nguyệt nhanh chóng bỏ cơm vào bát cho con trai lớn sau đó tiếp tục chờ.

Ba tiểu bánh bao khác nhìn thấy tình huống này lập tức nóng nảy, vốn dĩ đứa con thứ hai sẽ gọi mẹ, không biết vì sao lại há miệng thở dốc cũng không gọi ra tiếng.

Ngược lại là Tần Tuyết Nhi mở miệng kêu lên, “Cơm!”

Sau đó Tần Ngưng Nhi cũng tới một câu, “Cơm!”
Tần Hiểu Nguyệt hết chỗ nói, vì sao chị em các con không gọi mẹ trước? Mình lại tranh nửa ngày nghe gọi mẹ?
Nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Tần Hiểu Nguyệt, Tiêu Thần vui vẻ nói, “Đừng nóng vội, đưa cơm cho bọn nhỏ đi.


Tần Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, xem ra người mẹ này lại tranh không được, vẫn là Tiểu Long của mình ngoan.

Lấy cơm cho mấy tiểu tử kia xong, liền mặc kệ bọn chúng.

Tần Nhiên vui vẻ địa đạo, “Bọn nhỏ mới hơn mười tháng đã học nói chuyện, không tồi, đều rất thông minh.


Tần Hiểu Nguyệt cố nén xúc động trợn trắng mắt, bọn chúng mới sinh ra đã mang theo dị năng, hiện tại học nói chuyện, cô còn cảm thấy có chút chậm, đặc biệt cô cảm thấy mấy tiểu tử này hẳn là đều sẽ gọi, nhưng là bọn chúng thực lười, không muốn gọi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.