Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 117




Trong lòng Tần Hiểu Nguyệt âm thầm nghĩ, trong sách ghi lại lúc ấy còn lại tiểu khu tương đối hoàn chỉnh là Nguyên Trạch tiểu khu, cái tiểu khu này có thể nói là cũng không bị tang thi xâm chiếm qua, trừ bỏ cùng nơi này công sự phòng ngự cường hãn có quan hệ bên ngoài, còn có một việc, đó chính là sống trong tiểu khu này tất cả đều là các quý nhân quân khu.

Đương nhiên tiểu khu này chính là rất quý, lại còn có không phải quý giống nhau, ba người là trực tiếp lái xe lại đây, nơi bán nhà của tiểu khu Nguyên Trạch này là ở tiểu cửa khu, toàn bộ đều là thủy tinh công nghiệp làm thành.

Bên trong những nhân viên tiêu thụ thấy được xe taxi dừng ở cửa nơi bán nhà, liền uể oải ỉu xìu, nhìn lái xe không phải là người có thể mua nổi nhà ở, những người này một đám mắt cao hơn đầu, tự nhiên lười đến tư vấn cho Tần Hiểu Nguyệt bọn họ vừa mới đi vào.

Chỉ trừ một cô gái vừa mới bắt đầu làm tiêu thụ, bị đẩy đến trước mặt bọn họ.

Loại người bên ngoài giống như Tần Hiểu Nguyệt bọn họ trực tiếp đến đây mua nhà ở thật đúng là tương đối thiếu, nhà nơi này không chỉ có xa hoa, hơn nữa bên trong tất cả đều là trang hoàng tốt, thậm chí đồ dùng gia đình cũng đều đã dọn xong.

Sống ở nơi này nhiều nhất chính là quan nhị đại cùng quân nhị đại.

Tần Hiểu Nguyệt cùng An Bình đều là phó toàn khoản, đây chính là làm cô gái vui đến hỏng rồi, loại này phó toàn khoản cô có thể trích 5% hoa hồng.

Mua hai căn nhà tất cả đều là lâu trung lâu, hai căn hộ chính là hơn một trăm triệu, tiểu cô gái là vui đến điên rồi, nhưng những người khác lại là đỏ mắt.

Chẳng qua lại đỏ mắt bọn họ cũng không dám đi cướp lấy, những đại quan quý nhân này không phải người bọn họ có thể chọc.

Nguyên Trạch tiểu khu có một đặc điểm lớn nhất chính là có thể xách hành lý vào ở luôn, phòng ốc nơi này đều trang hoàng đặc biệt xa hoa.

Tần Hiểu Nguyệt lựa chọn chính là sáu tầng, An Bình trước tiên ở đối diện cô.

Loại bố cục nhà lầu này, Tần Hiểu Nguyệt rất vừa lòng, ít nhất người nhà bọn họ ra ngoài, cũng đủ để ở.

An Bình liếc mắt một cái nhìn phòng ở nhà mình, trực tiếp mang theo Hoa Vân Tường tới chỗ Tần Hiểu Nguyệt, “Nguyệt Nhi, nói đi, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?” Đối với dì nhà mình mẫn cảm, Tần Hiểu Nguyệt vẫn là hiểu biết một chút, “Dì, những việc này nói ra, khả năng dì cũng sẽ không tin.” “Con không nói, như thế nào có thể biết được dì tin hay không?” An Bình chớp chớp mắt nhìn Tần Hiểu Nguyệt, Tần Hiểu Nguyệt đột nhiên sinh ra tới một loại cảm giác dì chính là hồ ly.

Tần Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, “Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ nói cho các người, nếu hiện tại dì hỏi, con đây liền nói, dù sao tin hay không là ở dì.” Tần Hiểu Nguyệt đem chuyện mạt thế nói ra, nhưng lại không nói ra chuyện không gian của mình, chuyện không gian, chỉ cần người nhà cô biết là được, đến nỗi dì tạm thời còn xem như người ngoài.

“Trên mạng nói mạt thế là sự thật?” Hoa Vân Tường nhớ tới bản thân mình nhìn thấy bài viết kia.

“Ân, kỳ thật chuyện này đã có một kiện chứng thực, trong mơ của em xuất hiện một đứa bé gái Ô Lạp Lạp, đứa bé gái kia lúc một tuổi cũng đã có thể khống chế tinh thần lực của tang thi xung quanh , khoảng thời gian trước ở Đông Hải sự kiện cướp trẻ con, kỳ thật chính là vì cướp Ô Lạp Lạp kia.” Tần Hiểu Nguyệt nhớ tới Ô Lạp Lạp trong không gian của mình, có phải nên đổi tên cho đứa nhỏ này hay không, miễn cho một tên gọi khiến cho người ta nhận ra cô bé.

“Cái gì? Thì ra cướp trẻ con chính là vì cướp đứa bé năng lực cường đại kia?” An Bình chấn kinh, bà cảm thấy chuyện mạt thế này có thể là sự thật, nhưng chuyện này hiện tại còn không thể nói, bà cần thiết làm một chút chuyện.

Trách không được Tần gia sẽ bị báo vây, nếu thật sự mạt thế sẽ tới, quan trọng nhất vẫn là lương thực a.

“Ân!” Tần Hiểu Nguyệt cười cười, “Nhà của chúng ta bị bao vây còn không phải là bởi vì chuyện lương thực sao?” Hoa Vân Tường nhịn không được phi một ngụm, “Bọn họ nếu biết chuyện mạt thế tới, vì sao không tự mình không nhập khẩu lương thực, thế nào cũng phải cướp từ trong tay người khác?” An Bình liếc trắng mắt nhìn con trai mình một cái, “Bọn họ khẳng định sẽ nhập khẩu lương thực, chẳng qua con cảm thấy quốc gia khác sẽ là ngốc tử? Cái thí nghiệm này nếu là toàn cầu, như vậy chuyện chạy trốn không có khả năng chỉ phát sinh một kiện như vậy.

Dì trở về an bài một chút chuyện, Tường Nhi, con nhanh chóng đi ra ngoài mua xe đi, chúng ta ra cửa không thể không có xe.” “Tuân lệnh, con lập tức đi.” Hoa Vân Tường lập tức chạy ra cửa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.