Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 47: Hậu tục




Chờ Vương thái phó và Thừa Ân hầu thối lui ra khỏi Ngự Thư phòng, đi được xa, Tể Vương gia Tề Hành Chi bộ dáng suy yếu vẫn xiêu vẹo trên ghế lập đứng lên, phấn chấn co dũi tay chân hoạt dộng gân cốt, bộ dáng sanh long hoạt hổ trạng thái yếu đuối bệnh tật lúc nãy đâu còn?

Lại vừa cười hì hì cùng Hoàng thượng vừa chắp tay nói rằng, “Hoàng huynh chiêu này cao minh! Đệ đệ bội phục!”

Vương thái phó vốn là đã sắp đầu quân vào Thừa Ân hầu nhất phái, Vương thái phó này mặc dù bảo thủ, nhưng phụ trách qua nhiều khoa thi cử, này đây rất nhiều quan đều là môn sinh của hắn, nếu là hai người này cấu kết với nhau, trong triều sẽ trở thành nơi ‘chướng khí mù mịt’, hoàng huynh một chiêu này thị lập tức đem hai người này tách ra, không dám bảo đảm Vương thái phó sẽ không chuyển sang phe khác, mặc dù không có Vương thái phó đầu quân vào, hai người này xích mích đối với bọn họ mà nói thì chỉ có lợi không có hại.

Mà trước đó hoàng huynh vốn cũng không muốn ân chuẩn tấu sớ thỉnh cầu lập thế tử của Thừa Ân hầu, không nghĩ tới Thừa Ân hầu thế nhưng lại có biện pháp mạnh, liên lạc đông đảo triều thần gây áp lực với hoàng huynh, bất quá như vậy cũng tốt, thông qua chuyện này nhìn rõ được phe phái của bọn họ. Hiện tại xảy ra chuyện này, ngược lại cũng là nhất tiễn hạ song điêu, vừa rồi có thể ly gián được hai người này, có thể bác bỏ thỉnh cầu của Thừa Ân hầu.

Hoàng thượng khoát tay chặn lại, nhìn thần sắc trên mặt đệ đệ không còn như bệnh nặng mà là mang theo ý cười như được giải thoát, thật là quái dị không nói ra được, cười trêu nói, “Ngươi có thể thở dài một hơi đi, may mắn trẫm không có đem Vương gia cô nương cùng với ngươi tác thành đôi.”

Tề Hành Chi rất là hào phóng thừa nhận, “Hoàng huynh người không biết, đệ đệ ta là thật không thích Vương gia cô nương, để an tâm thành thân thần đệ ta còn len lén nhìn trộm nàng, nét mặt thì tuần quy đạo củ (luôn theo khuôn phép, quy củ), thủ đoạn tra tấn nha hoàn so với thiên lao không kém chút nào! Thần đệ nào dám thú độc phụ như vậy.”

Tề Hành Chi nghĩ trước sau gì mình cũng sẽ không trành thoát được kiếp nạn này, đó là an tâm thành thân thôi, nói không chừng Vương gia cô nương kỳ thực không phải đến nỗi đó đâu? Chỉ là có chút bảo thủ cũng không sao đi? Nhưng cuối cùng là không chịu nổi hiếu kỳ, Tề Hành Chi len lén lẻn vào Vương thái phó phủ đệ, không nghĩ tới là thu hoạch ngoài ý muốn Vương gia cô nương này còn một bộ mặt không muốn người khác biết đến.

Nghĩ đến chính mình muốn cùng sống với một độc phụ như vậy, Tề Hành Chi trong lòng như có trăm mối tơ vò, thập phần muốn đi hạ độc Vương gia cô nương này rồi ‘tiễn’ nàng đi luôn, dù sao chuyện này thần không biết quỷ không hay là được, nhưng vừa muốn đi lại nghĩ đến hoàng huynh nhất định là không dễ dàng buông tha cho mình như vậy, bây giờ phát giác thật ra chuyện này đã khiến mình gầy đi mấy cân rồi.

Vừa nói Tể Vương gia vừa vỗ vỗ lồng ngực của mình, “May mà chỉ là kế sách của hoàng huynh, mấy ngày nay thần đệ sợ đến kinh hồn bạt vía, ăn không ngon, ngủ không yên.”

Hoàng thượng tiện tay đem tấu chương đang cầm ném qua, đập phải lồng ngực Tể Vương gia, “Ngươi từ khi nào thì trở nên nhát gan sợ phiền phức như vậy?”

“Hắc hắc, thần đệ là đang rối rắm nếu phải thành thân trước đó nếu không tiễn Vương gia cô nương đi, đành phải sau khi thành thân rồi chậm rãi tống nàng đi sao?” Đây chính là u sầu của Tể vương gia, nếu là trước khi thành thân giết chết Vương gia cô nương, chính là không phải mình được cái danh hào khắc thê sao? Có tổn hại hình tượng tuấn lãng vĩ ngạn, nhưng nếu là cứ như vậy bỏ qua đến sau khi thành thân, chính mình thực sự nhịn không được, sao có thể quấn quýt cùng người như vậy?

“Hiện tại tốt rồi, sự tình đều giải quyết rồi, thần đệ cũng không cần hao tâm tổn trí như vậy.” Tể Vương gia liền tùy tiện lại quay lại ghế ngồi xuống.

Nhưng mà Hoàng thượng cũng hơi có chút thẹn ý, “Chỉ là chuyện này ủy khuất ngươi.” Mặc dù kết quả viên mãn, nhưng dù sao vẫn là hạ mặt mũi của đệ đệ, để hắn thành đối tượng bị mọi người bàn tán.

Tể Vương gia nghe hoàng huynh nói như vậy, nhưng thật ra cực không quan tâm khoát khoát tay, “Hoàng huynh nói cái gì vậy, thần đệ có ủy khuất gì, nếu như cứ như vậy mà đem Vương gia cô nương tứ hôn cho ta, đó mới thực sự là ủy khuất thần đệ nha. Bất quá, lần này thần đệ cảm tình bị thương, sợ là một năm hai năm cũng không thể thành thân được đâu?”

Nhìn đệ đệ đưa ra yêu cầu gian xảo như vậy, Hoàng thượng đành thỏa thuận, “Trẫm ngược lại không gấp, bất quá nếu là mẫu hậu sốt ruột, đã có thể cùng trẫm không quan hệ.”

Hoàng thượng con nối dòng đơn bạc, mà Tể Vương gia lại chưa thành thân, thái hậu tuy là ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định là muốn ôm cháu trai, khó có thể chắc chắn ngày nào đó thái hậu nhất thời cao hứng ban cho Tể vương gia một cô nương người nhìn thuận mắt thì sao?

Như vậy, Tể Vương gia nghĩ đi nghĩ lại, ngược lại cũng không phải là tốt, “Không bằng thần đệ trước xuôi nam tìm một nơi phong cảnh tú lệ hợp lòng người mà nghỉ ngơi dưỡng bệnh nha?”

Hoàng thượng cười nhạt, “Nghĩ khá lắm, nhìn tấu chương trong tay, lập tức trở về phủ “Dưỡng bệnh” đi thôi, cho ngươi nhiều nhất nửa tháng, nửa tháng sau cho trẫm tin tức.” Hoàng thượng bị triều đình việc khiến cho sứt đầu mẻ trán, sao có thể để cho đệ đệ tiêu diêu tự tại?

Tể Vương gia liền bật người dậy vẻ mặt cầu xin, vì cuộc sống sau này phải nghe theo hoàng huynh thôi, không thể không theo, “Thần đệ trước đi xem mẫu hậu, lập tức đi ngay.”

Tể Vương gia lúc này mới vừa đi tới cửa điện, phía sau liền truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của hoàng thượng, “Trước hết mang quần áo giặt sạch đi, chớ dọa mẫu hậu sợ.” Tể Vương gia nghe xong thì dưới chân vừa trợt, thiếu chút nữa là lảo đảo.

***

A uyển hai tháng cũng chưa từng xuất môn, khó có được tinh thần thoải mái, tay chân cũng có khí lực, liền dự định đi Từ Ninh cung thỉnh an thái hậu, hôm nay lại vừa lúc ngày rằm.

Từ lúc hoàng hậu đóng cửa lễ Phật, thỉnh an mỗi ngày cũng liền miễn, chỉ bất quá sơ mười lăm hay là muốn đến chỗ thái hậu thỉnh an, A Uyển cũng không muốn cùng chúng phi tần gặp nhau, này đây liền tận lực chọn giờ khác mà đi Từ Ninh cung.

Vấn an xong, lại đem kinh Phật đưa cho Kim má má bên người thái hậu, A Uyển lúc này mới ngồi xuống.

Thái hậu cũng nhìn A Uyển bộ dạng vẫn là bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt cũng không hồng hào như trước, “Uyển quý tần sợ là còn chưa có hồi phục tốt đó? Sao còn muốn ra khỏi cửa?”

A Uyển cũng cười nói, “Tạ ơn thái hậu quan tâm, tần thiếp đã khá, thái hậu ban thưởng xuống dược liệu đã sử dụng không ít rồi.”

Thái hậu vừa chỉ chỉ kinh Phật nói, “Vậy cũng được, chỉ là ngươi bệnh mà không chịu tịnh dưỡng cho tốt, chép kinh Phật cũng rất hao phí tinh lực đó. Nghe hoàng đế nói, ngươi nhưng thật ra lại nháo không chịu uống thuốc? Đây cũng là quá trẻ con rồi.”

A Uyển quá trình trúng độc Hoàng thượng tự nhiên là nói qua cùng thái hậu, nếu không phải A Uyển dùng canh nóng đó, trúng độc sẽ là hoàng thượng, vậy cũng xem như là thay con trai mình chịu tội, thái hậu đối với thân thể A Uyển còn là tương đối quan tâm.

Nghe thái hậu vừa trách vừa quan tâm, A Uyển có chút ngượng ngùng, “Hoàng thượng đều nói mọi chuyện với ngài? Cũng quá không giữ chút thể diện nào cho tần thiếp ở trước mặt ngài, sau này tần thiếp sao dám đến thỉnh an người nữa đây.”

A Uyển đôi mắt mở thật to, gương mặt ảo não không dám nhìn thái hậu, thái hậu thấy nàng như vậy, chế nhạo, “Sợ là không muốn gặp nét mặt già nua của ai gia đi, mới mượn cớ tránh?”

“Thái hậu nói chi vậy, nét mặt người sao lại già nua, tuy là so với tần thiếp không thủy nộn hơn , nhưng ngài thật là thực sự là được bảo dưỡng vô cùng tốt, nếu là tần thiếp học được một nửa điểm của người, thật không dám tưởng a.”

A Uyển ở trước mặt thái hậu luôn luôn là như vậy, không có một mặt thổi phồng, nói thế nhưng thật ra có vẻ rất chân thành, “Ngươi đó da mặt dày, ca ngợi ai gia còn tiện thể tân bốc mình, ai gia có khả năng so sánh tuổi với ngươi à?”

Nghe A Uyển nói lời này, thái hậu cực kỳ vui vẻ, trên mặt cười nhưng ngoài miệng còn là cười mắng.

“Tần thiếp nói thế nhưng lời nói thật, đâu dám khoác lác tân bốc ngài, người cùng với “Nét mặt già nua lão da” từ này một chút quan hệ cũng không có! Kim má má, ta nói có đúng không?” giọng nói A Uyển vô cùng nghiêm túc, nhả ra lời này vốn là thật lòng, sợ thái hậu không tin, còn tìm người trợ giúp.

Kim má má trước mặt là người mà thái hậu rất là yêu thích, hầu hạ thái hậu mấy chục năm chung thân chưa gả, Hoàng thượng đã cấp cho Kim má má vài phần mặt mũi, bởi vì thái hậu đối A Uyển tương đối yêu thích, mà A Uyển cũng có thể thường xuyên chọc cho thái hậu hài lòng, thái độ Kim má má đối với A Uyển mặc dù không nóng không lạnh, nhưng so với những phi tần khác đến đây, thật ra đã rất tốt.

Thấy trọng tâm câu chuyện dời đến mình, Kim má má vẫn đứng ở một bên không nói lời nào lại mở miệng, thanh âm có nề nếp, “Lão nô nghĩ Uyển quý tần nói có lý, thái hậu ở trong mắt lão nô thế nhưng không kém so với Uyển quý tần đâu.”

Thái hậu nghe các nàng một xướng một họa, nhưng thật ra vui vẻ, “Kim má má cũng bị ngươi làm hư, lớn tuổi nói cũng không nói đàng hoàng a.”

“Tần thiếp biết sai rồi ạ, bất quá tần thiếp cùng Kim má má thật là không phải là đang nói mạnh miệng. Được rồi, không phải là nghe nói thái hậu lập tức sẽ đi vào Ngũ Đài sơn thanh tu sao, tần thiếp liền nhanh chân đến thỉnh an, nếu là chậm trễ, sợ là thật lâu mới có thể lại thấy ngài.” A Uyển một bên cam đoan, lại đem trọng tâm câu chuyện chuyển đến trên người thái hậu.

Thái hậu gần đây đưa ra ý muốn đi Ngũ Đài sơn thanh tu, Hoàng thượng tuy là lo lắng thái hậu thân thể có thể không chịu nổi lặn lội đường xa xóc nảy, nhưng thái hậu vẫn kiên quyết muốn đi, Hoàng thượng cũng không tiện phản đối, chỉ có thể chọn ngày khí trời tương đối ấm áp, mới để cho thái hậu xuất phát, bây giờ cách lên đường ngày cũng chỉ còn mấy ngày.

“Ngươi thế lại thật biết chọn thời gian, không phải trước lúc ai gia xuất cung muốn ở chỗ ai gia chiếm tiện nghi sao?” chỗ Thái hậu thỉnh thoảng thì có vài thứ tốt tiến cống, chỉ là có đôi khi vải vóc đồ trang sức các thứ quá mức tươi mới, thái hậu cũng không có thể dùng, thì phân cho phi tần hậu cung, nhưng A Uyển nhưng thật ra được nhiều nhất.

A Uyển trưng ra gương mặt oan uổng, không ngừng bận rộn muốn kêu oan, “Thái hậu thế nhưng oan uổng tần thiếp rồi, nói thế chẳng lẽ tần thiếp chỉ vì mấy thứ tốt mới đến chỗ ngài, người như vậy hiểu lầm tần thiếp, lòng của tần thiếp đều tan nát.” Nói xong làm ra một bộ dạng tây tử phủng tâm.

Chọc cho thái hậu vui vẻ, Kim má má một bên cũng vậy khóe miệng cũng là nhịn không được giơ lên, một lúc lâu thái hậu vui cười đã xong, chỉ vào A Uyển lên án, “Ai gia còn không biết ngươi, giống như là một tiểu thổ phỉ, có bao giờ từ chỗ ai gia đi ra ngoài mà không cõng vài thứ tốt đi?”

Lời này ngược lại không sai, A Uyển trước thường xuyên đến gặp thái hậu, được thái hậu thích, thái hậu vừa thích trang phục khuê nữ, thế nhưng khổ nỗi lại không có sinh hạ nữ nhi, nếu có vài thứ tốt thỉnh thoảng cũng ban cho A Uyển.

“Đó cũng là thái hậu yêu thương tần thiếp, tần thiếp thế nhưng có phúc phần. Thái hậu lúc này đi Ngũ Đài sơn đường xá xa xôi, thế nhưng nên chuẩn bị đầy đủ hết mới là tốt, thái hậu đến Ngũ Đài sơn sợ là cũng đã vào hạ rồi, Ngũ Đài sơn hoàn cảnh đơn sơ, đến thuốc bôi phòng muỗi, kiến đều phải mang theo đó.”

Nghe A Uyển liên miên nói một đống, thái hậu còn lại là chế giễu nàng, “Những thứ này tự có nội vụ phủ xử lý rồi, đâu cần ngươi hao tâm nha?”

“Tần thiếp tự nhiên biết rồi, bất quá là nhiều lời tốt hơn, làm cho thái hậu vui vẻ lại thưởng ta vài thứ.” Nói xong A Uyển liền làm ra một bộ dạng tham tiền, thái hậu biết nàng là thật tâm thật ý quan tâm mình, lại mang bản thân ra làm trò cười cho mình.

Giả bộ tức giận nói, “Xem đi, giấu đầu lòi đuôi rồi, Kim má má, lần tới Uyển quý tần trở lại Từ Ninh cung thì liền mang chổi thật lớn đem nàng đuổi ra ngoài, nếu không tiểu thổ phỉ vào được, chỉ sợ là ai gia đều nhanh phải dời trống Từ Ninh cung.”

Kim má má biết thái hậu là đang nói đùa, cực kỳ phối hợp gật đầu, “Lão nô sẽ phân phó hạ nhân.”

A Uyển nhìn cũng là vui, ôm bụng cười nói, “Nếu là như vậy, không bằng thái hậu cho tần thiếp cùng đi đến Ngũ Đài sơn là được rồi, tần thiếp cũng đi thanh tư một phen, sửa đổi một chút tính nết thổ phỉ.”

Thái hậu vội vàng khoát khoát tay, bộ dáng không dám khen tặng lời này, “Ai gia nào dám dẫn theo con khỉ nhà ngươi, nếu như ngươi đi, lại trở thành một đại hầu vương trên đó, ai gia đâu còn có thể thanh tu, đều bị ngươi ầm ĩ làm phiền.”

“Ai nha, tần thiếp còn muốn bồi thái hậu tẫn hiếu tâm mà.” A uyển thần tình nhất phó tiếc hận mười phần.

“Ngươi không cần giả vờ nhiệt tình lừa ai gia đâu.”

“. . .”

Thảo luận trong điện đúng là rất náo nhiệt, thỉnh thoảng hay truyền đến tiếng cười, ngay cả ở vừa đến ngoài điện Tể Vương gia đều nghe được, cũng hiếu kỳ ai chọc cho mẫu hậu thoải mái như vậy.

Trong điện A Uyển nghe xong cung nhân bẩm báo, biết là Tể Vương gia đến rồi, mình cũng không tiện lại đứng ở trong điện ảnh hưởng mẹ con thái hậu trò chuyện, mà Tể Vương gia coi như là ngoại nam, cùng ngoại nam ở chung một phòng cũng là không hợp quy củ, lúc này liền muốn cáo lui.

Thái hậu tự nhiên là sẽ không để cho A Uyển tay không mà về, chỉ là đồng ý cho A Uyển lui về, nói là đợi lát nữa lại sai người đưa vài món đến Chiêu Dương cung.

Ra cửa điện, A Uyển lại vừa lúc cùng Tể Vương gia đang muốn vào điện gặp mặt, lúc này không chào hỏi cũng là không hợp lý, A Uyển liền cúi người cùng Tể Vương gia thi lễ một cái liền hồi cung.

Tể Vương gia lại tò mò quay đầu lại liếc mắt nhìn A Uyển, lúc này mới bước đến vấn an thái hậu, “Mẫu hậu, nhi tử đến thăm ngài!”

“Một con khỉ vừa đi, hiện tại lại tới một con khác.” Thái hậu gật đầu với Tể Vương gia, cười nói, trong mắt so với A Uyển trước đó thì càng nhiều thêm vài phần ôn nhu.

“Trên đời này làm gì có nơi nào có nhi tử anh tuấn tiêu sái như vậy lại nói bảo là giống khỉ, mẫu hậu nói thế sẽ làm ảnh hưởng hình tượng của nhi thần, nếu là phá hủy mẫu hậu sẽ đau lòng.” So với thái độ cung kính lễ độ trước mặt Hoàng thượng thì thật bất đồng, thân là tiểu nhi tử, tất nhiên là canh cơ hội dỗ ngon dỗ ngọt dụ dỗ thái hậu một ít.

“Ai gia yêu thương ngươi, ngươi cũng nên hảo hảo yêu thương ai gia nhanh thành hôn mới đúng, việc Vương gia cô nương đã ủy khuất ngươi, để hoàng huynh của ngươi lại tuyển thêm mấy cô nương tốt cho ngươi lựa chọn, nếu ngươi còn không chọn, ai gia thay ngươi chọn là được!” Thái hậu đối với chuyện này cũng biết, chỉ cảm thấy Thừa Ân Hầu phủ không biết tốt xấu, ủy khuất tiểu nhi tử của mình, nhưng con trai lớn nhất định sẽ không để cho đệ đệ chịu ủy khuất, nên thái hậu cũng không truy vấn nhiều.

Lúc này Tề Hành Chi có cảm giác hoàng huynh của mình thật sự là giả dối quá, tuy nhiên đã sớm nhìn thấu mẫu hậu sẽ tìm cách thúc ép, đáp ứng hắn hai năm sắp tới sẽ không đề cập tới việc thành thân thì liền thống khoái như vậy.

“Mẫu hậu chớ lo lắng, nhi tử nhất định cẩn tuân giáo huấn.” Nói, Tề Hành Chi nhanh chóng đem đề tài từ trên người mình dời đi,

“Vừa rồi vị kia là ai? Có thể chọc cho mẫu hậu thoải mái như vậy, nhi tử đều phải ghen tị nha.”

Hiểu con không ai bằng mẹ, thái hậu cực kỳ trực tiếp đã đem ý đồ của Tề Hành Chi đập tan, “Đừng có nói chuyện khác, nếu ai gia từ Ngũ Đài sơn trở về, ngươi còn không có tìm được một cô nương hợp ý, ai gia không muốn tự mình ra trận bắt ngươi lựa chọn.”

“Mẫu hậu, mẫu hậu tốt của ta! Nhi tử nhất định nhất định nghe lời người!”

Được tiểu nhi tử lần này bảo chứng, thái hậu hài lòng gật đầu, “Lúc này mới nghe lời, mới vừa rồi là Uyển quý tần phi tử của hoàng huynh ngươi, tính tình thật ra thú vị, coi như hợp ý của ai gia.”

Uyển quý tần, còn không phải là người trước kia đã khiến hoàng huynh phải thay đổi chủ ý sao? Mẫu hậu mặc dù chìm đắm ở hậu cung nhiều năm, nhưng có phụ hoàng che chở, mẫu hậu vẫn duy trì tính tình nhạy bén, tuyệt đối không kiên nhẫn cùng những kẻ giả dối diễn kịch, phi tần chốn hậu cung có thể khiến người thật long thích cũng không nhiều.

Lần này Tề Hành Chi thế nhưng thật muốn gặp mặt Uyển quý tần này, xem xem rốt cuộc là người như thế nào mà có thể khiến cho cả hoành huynh và mẫu hậu đều yêu thích?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.