Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 173: Đoàn người tề tựu




Trần Duyên rời đi không lâu, trên không trung lão đạo sĩ cũng đã truy tới.

- Gì thế kia, hắn không phải là Ma Huyết Tông người sao, đáng tiếc thần hồn đã bị tỗn thương không thể tra xét ra điều gì.

- Vạn Hồn Vực quả nhiên không thể có sinh linh tồn tại, ngay cả dã thảo cũng không thể sinh trưởng làm sao xuất hiện một đầu yêu thú chứ.

Lão thần thức tra xét một lượt quả nhiên không ngoài dự đoán.

- Đám đệ tử kia cũng còn mấy ngày đường nữa mới đây. Được, lão phu quyết tâm phải tận mắt chứng kiến màn kịch đặc sắc này.

Lão ngoan đồng ẩn mình cách đó không xa, không ngờ chỉ đơn thuần giám sát Bách Niên Chi Chiến lão đã làm không dưới 10 lần nhưng đây là điều trước đây chưa hề xảy ra.

Cách đó chừng trăm dặm toán người nhân số đã không ít, dẫn đầu không ai xa lạ chính là Ma Kiếm Sơn người. Nhân số mỗi ngày đều tăng lên, rõ ràng Giáp đẵng yêu thú khiến người khác không thể chối từ, đặc biệt là yêu thú non gần như tuyệt tích dù cho có xuất hiện trong hội trường đấu giá cũng là lĩnh vực của Kim Đan tu sĩ bọn họ không dám nhúng tay vào.

- Ha ha ha Bạch sư muội, Như sư đệ, hai người sao lại đồng hành tới đây, còn Tưởng Niệm sư muội đâu a.

- Tưởng sư tỉ vô ý trọng thương, Trần Duyên sư huynh ở lại chăm sóc nàng, thứ lỗi không thể góp mặt.

Gần tới ngày đã hẹn Như Phong, Bạch Long liền xuất hiện, trử thành người trong cuộc muốn chung một phần sức lực chém giết đầu yêu thú kia.

- Nếu nàng thương thế trầm trọng tại sao không gặp ta, nói về đan dược Vạn Vân Phi ta không thiếu a. Để tền Trần Duyên kia ở lại càng khiến Tưởng Niệm sư muội thương thế ngày thêm trầm trọng.

Vạn Vân Phi đối với nữ nhân lạnh lùng, tuyệt sắc như Tưởng Niệm từ lâu đã đem lòng mơ tưởng. Chỉ là nàng thực lực không tầm thường hắn chỉ có thể dùng lời dụ ngọt không dám hàm hồ ra tay.

- Vạn sư huynh quá lời, đại sư huynh chúng ta thực lực chỉ sợ…

Nói tới đây đoàn người lại tiếp nhận càng nhiều thêm, trọng yếu nhất là thân ảnh nam nhân dang người đặc biệt to lớn, cơ bắp trên người cứng rắn như đá tảng, hắn chỉ đơn thuần bước đi cũng đủ khiến những người xung quanh cảm giác bị áp chế.

- Viên sư đệ, hân hạnh, hân hạnh. Không ngờ chúng ta lại có phúc khí được Viên sư đệ nhớ đến.

Viên Thành Lực thời gian dài trở lai, hắn cũng là người duy nhất sống sót của Bình Địa Sơn trở ra. Cả người cao hơn hai trước thần sắc dần lộ ra khí tức không phải của nhân loại. Không ngờ nhân hình kì dị kia chỉ qua hai hô hấp đã trở thành thông thường nhân dạng khiến không ít kẻ choáng váng.

- Vạn Vân Phi sư huynh khách sáo rồi, ta chỉ là kẻ qua đường muốn một lần tận mắt trông thấy yêu thú cao đẵng mà thôi.

Hai người khách sáo mấy câu cũng không thể đợi được mà tiếp tục lên đường. Bên kia chiến tuyến hai tiểu đội còn lại của Ma Huyết Tông cũng đã đứng trước Vạn Hồn Vực, bọn chúng không ít lần thả ra tin tức nhưng kì lạ thay tất cả đều bặt vô âm tín.

- Lưu Diễn có thật là Lăng sư huynh muốn chúng ta gặp nhau tại đây?

- Không sai, 5 ngày trước Lăng sư huynh đã dùng Huyết Sát Phù triệu tập chúng ta, Tu sư đệ còn nói rõ tại đỉnh cao nhất của Vạn Hồn Vực.

- Không sai…ta có thể làm chứng.

- Không sai.

Bốn kẻ theo hắn không ngừng đứng ra đảm bảo.

- Vậy thì nơi gặp mặt ở trên kia, chúng ta nhanh đi thôi kẻo bỏ lở thời cơ.

Mười người chân đạp pháp khí nhắm thẳng mõm đá cheo leo kia, khi tới nơi tất cả đều không tin vào mắt mình, trước mắt bọn chúng tên Tu sư đệ kia bị treo ngược trên thân gỗ. Cả người không còn khí tức lưu chuyển.

- Tu…Tu sư đệ.

- Cẩn trọng coi chừng có bẩy rạp.

Một tên vốn là bằng hữu chí thân của hắn lao tới mặc cho hắn sư huynh cảnh báo. Có lẽ hắn đã quá lo xa tên kia phi thân lại gần, đem thi thể tên tu sĩ họ Tu kia xuống bình an vô sự.

- Bẩm báo sư huynh gần đây không có ai.

Tên huyết bào sắc mặt âm trầm, hắn là kẻ đã dẫn dắt đồng bọn tới đây không ngờ chỉ để tận mắt chứng kiến thảm cảnh này.

- Sư huynh, Tu sư đệ chết thật thảm a, ngay cả đan điền cũng bị phế, thậm chí bị treo ngược cho tới chết. Chúng ta phải vì Tu sư đệ báo thù.

- Phải, phải, vì Tu sư đệ báo thù.

Bọn hắn sư huynh đệ thảm trạng khó lòng khiến kẻ khác nguôi giận, bọn hắn không thể nhắm mắt làm ngơ.

- Lụt soát mọi ngõ ngách, không để một kẻ nào trốn thoát.

- Tuân lệnh.

Mười bóng người tách ra trãi dài 10 dặm gần đó, từng tảng cự thạch đều bị thăm dò qua, không nơi nào bỏ xót. Nhưng tất cả cũng chỉ là muối bỏ bể, bọn chúng không thể truy ra bất cứ dấu vết giao đấu nào, mọi thứ dường như bị một màn sương mờ che khuất.

- Sư huynh không hay rồi, có một toán người đang tới đây, bọn chúng đều ngự pháp khí phi hành, số lượng có thể lên cả trăm tên.

- Ngươi nói cái gì cả trăm tu sĩ Trúc Cơ đang trên đường tới đây?

Hắn sắc mặt tái mét, nếu chỉ có vài người hắn còn có thể suy đoán bọn chúng vô tình đi qua. Nhưng một toán hàng trăm người thanh thế không nhỏ hắn không tin đây chỉ là một sự tình cờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.