Thời đại hoàng quyền, âm mưu thời thời khắc khắc núp ở bên cạnh ngươi, ngươi trốn không thoát cũng trốn không được!
Lúc Dao nhi mặt ủ mày chau không còn kế sách, một chuyện tốt rất lớn phủ xuống ở trên đầu nàng, giống như củ khoai lang phỏng tay, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được!
Dao nhi đối mặt cửa sổ, đang suy nghĩ làm sao thoát đi, sau lưng lại truyền đến âm thanh tựa như tiếng ma: "Sức một người không đủ, vì sao không suy nghĩ nhờ giúp đỡ?"
Nghe vậy Dao nhi cả kinh thất sắc, âm thầm tự trách mình sơ suất quá, kẻ địch vào cửa khi nào nàng cũng không biết! Nàng chợt xoay người, liếc thấy gương mặt quen thuộc, chỉ là có chỗ gì khác thường.
"Là ngươi! Làm sao ngươi vào được?" Dao nhi cười tà, gương mặt không sợ hãi! Nhưng trong lòng không khỏi kinh ngạc, Hiên Viên Triệt phái nhiều binh lính canh chừng thế thì làm sao hắn vào!
"Ha ha ha.... Quả nhiên không phải vật trong ao (chỉ người nhỏ bé, tầm thường, không làm được gì), người đối mặt là địch hay bạn còn chưa rõ ràng vẫn có thể bình tĩnh như thế, nếu như không hợp tác với loại người như ngươi chẳng phải đáng tiếc sao?" Dạ Quân có vẻ quái dị, không biết là tán dương hay là chê bai châm chọc.
Tròng mắt đen của Dao nhi vẫn khóa ở trên người nam nhân, đặc biệt là đôi mắt kia, đen nhánh thâm thúy, hung ác lãnh khốc, giống như có thể nhìn thấu lòng của mọi người, cũng có bản lãnh làm cho người ta không rét mà run.
Dao nhi cười nhạt một tiếng, khẽ xoay người, lập tức lãnh nhược băng sương, đầu ngón tay trong tay áo đã kẹp ngân châm vận sức chờ phát động, cáu kỉnh hỏi: "Ngươi không phải Dạ Quân, ngươi đến tột cùng là người phương nào? Có mục đích gì?"
"Ha ha.... Tại sao ngươi nhận định Bổn vương không phải Dạ Quân?" Dạ Quân tà mị cười một tiếng, nhếch miệng qua một đường cong hơi nhỏ, tròng mắt đen sâu như biển chiếu lấp lánh, tĩnh mịch!
Thân thể căng thẳng của Dao nhi không buông lỏng, ngân châm ở đầu ngón tay đã rục rịch ngóc đầu dậy, một câu của Dao nhi đã nói toạc ra mặt mũi ngụy trang của hắn: "Mặc dù Dạ Quân ngang ngược càn rỡ, nhưng không lộ khí phách ra ngoài giống như ngươi!"
"Dạ Quân cũng tốt, bổn tôn cũng được! Chỉ cần có thể giúp ngươi trốn về nước thì có gì khác biệt?" tròng mắt đen của nam nhân giống như muốn hút Dao nhi vào, một dòng khí khổng lồ khiến Dao nhi khẩn trương sợ hãi.
"Ngươi là...." Dao nhi sợ hãi lui về phía sau một bước, lời nói cuối cùng bị ánh mắt lạnh như băng của hắn bức vào trong bụng, nàng đã từng bị xích sắt lạnh như băng khóa ba ngày đều là lạy hắn ban tặng! Hôm nay nếu hắn xuất hiện ở trước mặt nàng như âm hồn, có phải tỏ rõ nàng đã đại họa lâm đầu rồi hay không.
Ha ha ha.... Nam nhân phách lối ngửa mặt lên trời cười to, hai mắt như nước hồ băng lạnh, muốn bao phủ Dao nhi, lạnh lùng nói: "Ngươi đoán không sai, bổn tôn chính là chúa tể thế giới!"
Hắn dã tâm bừng bừng nhìn như điên cuồng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Dao nhi cũng không có ý định cứng đối cứng với hắn, nhàn nhạt cười một tiếng, hỏi: "Không biết tôn tính đại danh của đại hiệp? Đêm khuya tới chơi là có ý gì?"
Nam tử cũng không thương hương tiếc ngọc, nắm tay phải của nàng, nhẹ nhàng dùng sức liền khiến cho nàng đau đớn không dứt, "A.... Đau!" Nhe răng nhếch miệng. Ngân châm trên đầu ngón tay rơi xuống đất, nói năng có khí phách.
Nam tử lạnh lùng tiến tới trước mặt nàng, nam tử thấy nàng hoa dung thất sắc thì tâm tình cực kỳ vui mừng, nhưng đáy mắt không có một chút nhiệt độ, nam tử uy hiếp nói: "Chớ không biết tự lượng sức mình, hiện tại bổn tôn muốn dùng ngươi nên sẽ không giết ngươi, nhưng cũng không bày tỏ bổn tôn có thể nhẫn nhịn ngươi làm xằng làm bậy!"
Đau thấu xương truyền tới trên cổ tay nhắc nhở nàng đừng lấy trứng chọi đá, nàng không muốn tự chịu diệt vong, cầu xin tha thứ: "Ngươi buông ta ra trước, có chuyện gì thì từ từ thương lượng!"
"Biết thức thời mới đáng yêu!" Nam tử vừa buông tay, Dao nhi không ngừng xoa cổ tay hi vọng giảm bớt đau đớn, nhưng lời kế tiếp của nam nhân đánh nàng vào đáy cốc, còn lợi hại gấp trăm ngàn lần so với nỗi đau ở cổ tay: "Bổn tôn muốn ngươi giúp ta đoạt được ngôi vị hoàng đế! Sau khi chuyện thành công nhất định không nuốt lời tiễn ngươi về nước."
"A....." Dao nhi kêu lên, ngây người như phỗng nhìn chằm chằm mặt nghiêm túc của nam nhân, tạm thời quên tay đang đau,khó có thể tin hỏi: "Ngươi muốn cướp ngôi vị hoàng đế?"
"Không phải cướp, ta chỉ lấy về thứ vốn thuộc về ta!" Nhắc tới chữ cướp, trong mắt nam nhân phát ra hận ý và không cam lòng nồng đậm, Dao nhi sợ tới mức không dám tiếp tục hỏi nữa, nhưng âm thầm phỏng đoán, nam nhân này đến tột cùng có thân phận gì? Hắn nói ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về hắn, chẳng lẽ cũng là một thành viên trong hoàng gia?
Hơn nữa nam nhân này quá kinh khủng, nàng cũng không phải là đối thủ của hắn, ông trời....! Làm sao thoát khỏi bàn tay hắn?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao nhi khổ sở, thận trọng nói: "Ta là một nữ tử, làm sao có thể giúp ngươi đoạt lại ngôi vị hoàng đế?"
Sau khi nói xong, Dao nhi hối hận, thời điểm này còn làm anh hùng cái gì, vui vui vẻ vẻ đáp ứng hắn không phải tốt sao! Nàng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, len lén quan sát sắc mặt nam nhân, ngộ nhỡ hắn giết nàng dưới cơn nóng giận chẳng phải oan uổng sao?
Nam nhân giận quá hóa cười, chắc chắn nói: "Ngươi có thể, thiên mệnh chi nữ không cần làm cái gì, cũng có thể đoạt được thiên hạ!"
À? Dao nhi buồn bực, thiên mệnh chi nữ (nữ tử trời định)? Người có Lưu Quân Dao được thiên hạ? Dao nhi lóe lên thông minh, cao giọng hô to: "Lời đồn ra từ trong miệng ngươi!"
"Không tính là quá đần!" Nam tử cười lạnh, ngữ điệu châm chọc khiến Dao nhi muốn nhảy núi chết cho yên, cũng không cần bị người khống chế một chút phản kháng đường sống cũng không có như hiên tại.
Nam nhân thông minh xem thấu tâm tư của nàng, phá vỡ màn diễn của nàng: "Đừng có tâm tư không đứng đắn, nếu như ngoan ngoãn hợp tác bổn tôn sẽ không nuốt lời, nếu như không nghe lời bổn tôn sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"
Dao nhi gật đầu liên tục, nàng thừa nhận nàng nhát như chuột, rất sợ chết, sợ hãi hỏi: "Cần ta làm cái gì?"
"Tìm một cơ hội cùng Hiên Viên Triệt vào cung xem hoàng thượng tắt thở chưa! Nếu như chưa thì đưa hắn đoạn đường, sau đó không cần làm gì, yên lặng chờ bổn tôn phân phó!" Nam nhân nghiêm mặt, mắt lạnh hiện ra nụ cười đắc ý, cơ mặt cũng dãn ra chút, Dao nhi phỏng đoán nhất định là bởi vì bệnh tình hoàng thượng nguy kịch!
Vì vậy Dao nhi gật đầu đáp ứng, khẽ cúi đầu, lúc ngẩng đầu nam nhân đã biến mất, giống như một trận gió, tới vô ảnh đi vô tung!
Khiếp sợ trên mặt Dao nhi trong nháy mắt đã mất sạch, lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, biểu hiện vừa rồi chỉ là vì làm tê dại kẻ địch, nhưng trong lòng nàng vẫn sợ. Võ công của nam nhân cao hơn nàng rất nhiều, thế lực không rõ nhưng không thể khinh thường, nếu như nàng không đáp ứng làm việc cho hắn, có phải lập tức sẽ không còn hài cốt hay không, soán vị mưu hại hoàng thượng là tội lớn, nàng vạn vạn không thể làm, phải nghĩ biện pháp mới được, nếu không nàng không thể nhịn đến ngày gặp lại Hiên.
Dao nhi nhíu chặt đôi mày thanh tú, hai mắt khóa chặt. Cúi đầu, hai cánh tay vô lực rũ xuống. Khổ sở suy nghĩ cũng không có kết quả!
Số mạng thật biết nói đùa, chẳng lẽ nàng chỉ có thể ngồi chờ chết mặc người chém giết! Mấy ngày sao Dao nhi đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ nam nhân thần bí tìm tới cửa, nhưng bốn phía gió êm sóng lặng, Hiên Viên Triệt thỉnh thoảng tới tâm sự cùng với nàng, nhưng phần lớn là lầm bầm lầu bầu, Dao nhi cũng không để ý hắn, có lúc Lan nhi cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thật bội phục định lực của tiểu thư!
Dĩ nhiên, nữ nhân trong phủ cũng không dám tới cửa khiêu khích, ngày ngày yên tĩnh, nàng dần dần nghĩ chuyện nam nhân thần bí giao phó, nhưng nàng thủy chung không có buông tha quyết tâm và nguyện vọng thoát khỏi vương phủ về nước!
Ba tháng chớp mắt mà qua, vào thu rồi, cây khô điêu linh, lá rụng bao phủ cả vùng đất, không khí trầm lặng! Sáng sớm thức dậy trên cỏ đã có tầng tầng sương lạnh.
Mùa thu này, có việc mừng, có việc buồn. Một sáng sớm mùa thu, Liễu Nhu lâm bồn sinh hạ một đứa con cho Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt cao hứng cực kỳ, nhìn nhi tử mà dần dần không còn khoảng cách với Liễu Nhu, mà Liễu Nhu cũng mẫu bằng tử quý ngồi an ổn ghế vương phi.
Nhưng có một chuyện xấu khiếp sợ vua và dân, bệnh tình hoàng thượng nguy kịch thái y nói không thể qua mùa đông! Cả hoàng cung bị một tầng bi thương bao phủ, tin đồn, bởi vì hoàng thượng không con nối dõi, vì vậy đã viết chiếu thư, một ngày kia băng hà, do Hiên Viên Triệt thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Dù sao đều là thiên hạ Hiên Viên gia, người nào làm hoàng thượng đối với dân chúng mà nói cũng không quan trọng, nhưng văn võ bá quan trong triều lại âm thầm mưu tính cho mình, để lúc triều đình thay đổi sẽ không ảnh hưởng tương lai bọn họ, còn có người nghĩ cách đưa nữ nhi vào cung làm phi, từ đó thăng chức rất nhanh!
Các loại ý định, các loại tính toán theo nhau mà tới, tin dữ cũng trùng trùng điệp điệp truyền khắp vạn dặm núi sông.
Sáng sớm, trong hoàng cung phái người tuyên Hiên Viên Triệt vào cung, sắc mặt công công gấp gáp, sợ là có chuyện không tốt xảy ra.
Trong tẩm cung hoàng thượng, gào thét om sòm, hoàng hậu quỳ gối giường rồng trước, khóc không ngừng, hai mắt sưng đỏ giống như một con thỏ, Cao thái hậu lại ngồi ở một bên, che miệng khẽ khóc, tóc mai hai bên đã trắng xoá, trong một đêm giống như đã già đi khá nhiều tuổi, đau đớn người đầu bạc tiễn người đầu xanh không phải người thường có thể tiếp nhận.
Hiên Viên Triệt vội vã chạy tới không để ý hành lễ, nhào tới trên người Hiên Viên Hoành, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt, rất nhiều lời nghẹn ngào ở trong cổ họng: "Hoàng huynh.... Huynh nhất định phải chịu đựng! Người thần đệ phái đi tìm thuốc sẽ lập tức chạy về!"
"Khụ khụ khụ...." Hoàng thượng ho khan không ngừng, sắc mặt tái nhợt vô sắc, đôi môi cũng trắng bệch giống như người bệnh thời kỳ chót, hoàng thượng nhẹ nhàng nắm tay Hiên Viên Triệt, ánh mắt lấp lánh theo dõi hắn, dặn dò: "hoàng đệ.... Về sau.... Giang sơn liền.... Giao cho đệ rồi.... "
Trong mắt hoàng thượng có không nỡ nồng đậm, nhìn hoàng hậu Uyển Như khóc sướt mướt bên cạnh, hoàng thượng không tiếng động thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đầy nước mắt, há hốc mồm, lại một chữ cũng nói không ra được! Hai mắt từ từ khép lại, tay trên mặt cũng rớt xuống.
Cây nến cháy hừng hực bên cạnh cũng đã tắt, một đời quân vương từ nay mãi chôn dưới đất.
"Hoàng thượng...... Hoàng thượng...... "
"Hoàng huynh...... "
"Hoàng nhi...... "
Uyển Như nhào vào trên người hắn khóc ngất đi, Hiên Viên Triệt cũng bi thống cực kỳ, Thái hậu cũng muốn ngã, cơn đau xót mất con khiến bà thương tích đầy mình!
Ngoài cung điện, cung nữ thái giám quỳ thành hàng, ‘ đông....Đông.... Đông... ’ Tiếng chuông tế tự chuyên dụng của hoàng gia vang lên, hoàng thượng băng hà rồi. Tiếng khóc thảm vang khắp các góc hoàng cung.
Đế vương đời thứ ba của Minh quốc, Hiên Viên Hoành, tại vị sáu năm, cần cù chính sự, quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp. Hai mươi bốn tuổi mất, cả nước cùng buồn bã!
Hoàng cung Nguyệt quốc tựa hồ cũng bị bi thương bao phủ, không khí trầm muộn, Minh Dao cung là chỗ chờ đợi duy nhất của Hoàng Phủ Hiên, trừ xử lý quốc sự cả ngày hắn cơ hồ sống ở Minh Dao cung, mặc dù Dao nhi rời đi hơn ba tháng rồi, nhưng hương thơm nàng để lại vẫn còn, trong chăn vẫn có nhiệt độ của nàng, chỉ có như vậy ban đêm hắn mới không lạnh, ôm gối đầu Dao nhi làm, giống như kéo Dao nhi vào trong ngực, ban đêm mới sẽ không bị cơn ác mộng quấy nhiễu.
Dao nhi, nàng đến tột cùng ở nơi nào? Khi nào mới có thể trở lại? Tại sao người mà ta phái ra đều không tìm được nàng? Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt của hắn không có tiền đồ từ khóe mắt chảy xuống, cuối cùng nở rộ ở trên gối.