Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 357: C357: Râu xanh lại trở về




Nó nhẫn nhịn một lúc, “Tâm bình khí hòa” trả lời:

“Điều này rất bình thường, trò chơi do quan giám sát thiết kế, cũng do quan giám sát chi phối, ở thời điểm một vài nhân vật đặc biệt sinh ra, dĩ nhiên sẽ thay thế các đặc điểm tương ứng của quan giám sát.”

Bạch Ấu Vi: “Oh…”

Quan giám sát nói tiếp: “Việc này xem như là thường thức của trò chơi, cho dù nói cho cô biết, cũng không tính là vi phạm quy tắc hoặc ăn gian. Nếu cô may mắn có thể sống sót, về sau sẽ phát hiện trong trò chơi khác cũng tồn tại tình huống tương tự.”

Bạch Ấu Vi chợt gật đầu, lại hỏi nó: “Có tất cả bao nhiêu quan giám sát?”

“Vấn đề này không liên quan đến trò chơi, tôi không cần trả lời.” nó lạnh lùng nói.

Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, đổi một cách thức hỏi khác: “Buổi biểu diễn dành riêng cho phái nữ quan giám sát là nam, vậy nếu có buổi biểu diễn dành riêng cho phái nam, sẽ là nữ quan giám sát à? Tôi cảm thấy như vậy đặc biệt không tốt, các người nên thay đổi.”

Quan giám sát hãnh diện mỉm cười: “Chúng ta là sự sống nhân loại các người không thể nào hiểu được, chúng ta không có tuổi tác, không có giới tính, không có thân phận hoặc danh tính, chúng ta là nhất thể, không ảnh hưởng đến nhau. Cho nên, sự lo lắng của cô hoàn toàn không cần thiết….”

Bạch Ấu Vi như có điều suy nghĩ.

Quan giám sát liếc nhìn sắc trời bên ngoài, khóe miệng vểnh lên, hơi khom người với sáu vị cô dâu, nói:

“Công tước đại nhân sắp trở lại, hi vọng mọi người dùng cơm vui vẻ. Xin lỗi không tiếp được.”

Quan giám sát bỏ đi.

Bầu không khí trong phòng ăn trầm lặng, không ai nói chuyện.

Ngọn đèn sáng chói, thức ăn là máu tanh, bộ đồ ăn trước mặt lạnh như băng.

Bạch Ấu Vi vuốt ve con thỏ, Tô Mạn bực bội nhìn bên ngoài phòng ăn, Chu Xu cầm dao nĩa đang suy tư, Hồ Nhã lạnh mặt không lên tiếng, Trình Thiến đang khóc thút thít…

Còn có Vu Á Thanh.

Vu Á Thanh cầm cái “chìa khoá thật”, tính cách quyết đoán lần đầu tiên bắt đầu do dự, cô không biết nên làm sao bây giờ!

Cánh cửa bên ngoài phát ra tiếng vang lớn rầm rầm!

Râu Xanh, lại trở về!

Hắn bước dài đi vào nhà hàng, khuôn mặt đầy lông vừa giống như sư tử vừa giống như gấu, như dã thú đứng thẳng đi bằng hai chân, nhưng mà áo mũ chỉnh tề! Lễ phục màu xanh lam gắn đầy đá quý, theo bước đi không ngừng lấp lánh!

Hắn ngồi xuống, ăn uống thả phanh giống như hôm qua!

Nhấm nuốt thịt tươi!

Xé rách nội tạng!

Máu đỏ tươi nhuộm đầy cái bàn!

Tiếp theo, hắn còn dùng cái miệng phả ra mùi máu tanh đó hỏi:

“Các cô dâu của ta, vì sao các người không ăn? Lẽ nào các người không muốn dùng cơm với ta?”

Lần này, không ai dám rời khỏi chỗ ngồi.

— từ chối cùng ăn tối với Công tước sẽ chọc Công tước tức giận.

Bạch Ấu Vi cầm dao nĩa lên, cắt miếng thịt trong khay.

Nét mặt Tô Mạn phức tạp nhìn về phía cô, gian nan hỏi: “… Ăn thật à?”

“Dù sao còn hơn chết!? Chúng ta nên may mắn đây là thịt bò, không phải thịt gà, bằng không nhiễm vi khuẩn salmonella, không đợi đến trò chơi thông quan đã bị tiêu chảy đến chết…”

Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại nhét một miếng nhỏ vào miệng, mắt bỗng nhiên mở, giống như hơi bất ngờ, “Ồ… Mùi vị không tệ.”

Tô Mạn không tin, nếm thử một miếng, cả khuôn mặt gần như vặn vẹo, “Gạt người!”

“Ừm.” Bạch Ấu Vi thản nhiên đặt dĩa xuống, dùng khăn vải khẽ lau miệng, “Không lừa cô, làm sao cô nuốt trôi.”

Tô Mạn che miệng: “…”

Chu Xu ép bản thân ăn một miếng thịt bò nhỏ, trấn an Tô Mạn: “Ăn thì không sao.”

Vu Á Thanh, Hồ Nhã và Trình Thiến cũng ăn thịt bò.

Râu Xanh rất hài lòng với việc này, cười ha ha.

Tiếng cười kia như trực tiếp đi ra khỏi yết hầu, mang theo rung động thô kệch, làm người ta sợ hãi.

Khi tiếng cười ngừng, hắn nhếch môi, lộ ra răng nanh, cười hỏi:

“Những cô dâu đáng yêu của ta, hôm nay lúc ta không có mặt, các người có ngoan ngoãn nghe lời ta không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.