Chúc mừng ngươi, tìm được “chìa khoá thật “.
Như vậy, em có muốn chia sẻ với đồng đội không?
Đồng đội của em có chia sẻ “chìa khoá giả” họ tìm được với em không?
Số người thông quan càng ít, phần thưởng càng phong phú, ai trong số này sẽ trở thành kẻ phản bội? Ai ẩn chứa dã tâm?
Người làm vườn lẳng lặng nhìn với cảm xúc biến đổi trên gương mặt Vu Á Thanh.
Lúc này nội tâm cô xoắn xuýt, nghi ngờ, giãy giụa, hối hận và dày vò, tất cả biến thành liều thuốc tăng thêm sự vui vẻ cho hắn!
Đàn bà…
Ích kỷ, tham lam, hư vinh, ngu xuẩn! Tự lập cỡ nào, mạnh mẽ đến mấy, cũng đã định sẵn trở thành đồ chơi!
Đàn bà! Hoặc dùng sức mạnh làm họ thần phục! Hoặc dùng sự dịu dàng làm họ lạc lối!
Cuối cùng các cô sẽ nghe lời răm rắp cánh đàn ông!
Như vậy tiếp theo, nên đi gặp cô dâu nào đây?
Anh đã không kịp chờ đợi, muốn đi nhấm nháp sự đau đớn của các cô gái…
Người làm vườn rời phòng, dọc theo hành lang không nhanh không chậm đi về phía trước.
Đi qua một căn phòng, anh thấy Chu Xu đang nhón đầu ngón chân, cố gắng gỡ xuống một bức tranh trên tường.
Anh đi vào, có ý tốt hỏi: “Xin hỏi cần giúp…”
Chưa dứt lời, Tô Mạn đột nhiên đi ra từ bên khác, nhanh nhẹn gỡ xuống bức tranh, nói: “Cô quá lùn, cẩn thận bức tranh lồng kính rơi xuống đập vào đầu cô.”
“Tôi 1m63, đâu quá thấp, là bức tranh treo rất cao…” Chu Xu quan sát phía sau bức tranh sơn dầu, mặt lộ vẻ thất vọng, “Không có chìa khoá. Trước đây tôi hay giấu đồ đằng sau.”
“Bên kia còn có mấy bức tranh, có thể gỡ xuống thử xem.” Tô Mạn quay người, thấy người làm vườn đứng ở cửa, nghi ngờ nói, “Anh ở đây làm gì?”
Người làm vườn lộ ra nụ cười ôn hòa: “Có chỗ nào cần tôi giúp một tay không?”
“Kỳ quái…” Tô Mạn chau mày, đến gần hai bước quan sát anh, “Tại sao tôi cảm giác gương mặt anh… Hừm, có phần giống Lý Lý? …”
“Cô bảo anh ta giống Lý Lý?” Chu Xu bất ngờ nhìn Tô Mạn, lại nhìn về phía người làm vườn, “Không giống, chỗ nào giống?”
Người làm vườn thoáng hạ thấp người: “Thái dương nhanh xuống núi, tôi phải trở về phòng tra tấn. Nếu bị Công tước đại nhân phát hiện, chỉ sợ sẽ có phiền phức. Mong hai người sớm tìm được chìa khoá.”
Anh xoay người bỏ đi, để lại hai người trố mắt nhìn nhau.
“NPC này thật kỳ quái…”
“Quên đi, đừng để ý tới anh ta, chúng ta tiếp tục tìm chìa khóa!! Aizz, Công tước sẽ giấu cái chìa khóa ở đâu? Thật phiền phức…”
…
Người làm vườn dọc theo hành lang tiếp tục đi về phía trước, cảm thấy uất nghẹn quay đầu nhìn thoáng qua.
Rõ ràng đã nói với các cô nên chia nhau đi tìm chìa khoá, không ngờ hai người đó ở cùng nhau.
Bây giờ còn cô dâu nào lạc đàn?
Anh hơi nheo mắt lại, nhìn thấy Bạch Ấu Vi ở trước mặt.
Cô ngồi trên xe lăn, một mình cô độc, lẳng lặng đứng ở nơi bắt đầu cầu thang xoắn, mắt nhìn dưới lầu, không biết đang nhìn cái gì, hoặc đang suy nghĩ gì.
Không có người thân, không có bạn bè, không có cơ thể lành lặn, đồng thời tính cách ngạo mạn và mẫn cảm trời sinh! Có người phụ nữ nào là ứng cử viên cần “tiếp xúc” thích hợp hơn cô ta?
Người làm vườn đi về phía cô.
“Tại sao cô ở đây một mình?” anh mỉm cười hỏi, “Tất cả mọi người đang tìm chìa khoá, cô không tìm sao?”
Bạch Ấu Vi cau mày, nhắm mắt lại.
Người làm vườn đến gần mấy bước, ôn hòa hỏi cô: “Cần tôi giúp một tay sao?”
“Tôi ghét nhất, có người nói chuyện với tôi trong lúc tôi suy nghĩ.” Bạch Ấu Vi mở mắt, không vui nhìn anh, “Có thể cút không?”
Người làm vườn: “…”
Dừng lại hai giây, anh thận trọng chọn lọc từ ngữ:
“Dùng bề ngoài gai góc có thể bảo vệ bản thân không bị thương nhưng cũng làm tổn thương chính mình. Một mình em ở đây, một khi chìa khóa bị những người khác tìm được, sẽ rất bị động, em hy vọng cục diện biến thành như vậy sao?
Thời gian bị động như thế, cô chưa chịu đủ à? Rõ ràng em rất thông minh, nhưng bởi vì thân thể, không thể không bị động chấp nhận mọi sự sắp xếp, không ai hỏi em có thích không, có vui vẻ không, có bằng lòng không… Hiện tại, cuối cùng em đã nếm trải cảm giác nắm quyền chủ động, lẽ nào, em định buông tha?”
Mặt Bạch Ấu Vi không biểu cảm nhìn anh:
“Tôi nói, cút.”