“Hả?” Lý Lý đứng lên theo cô, “… Không ổn đâu!? Đột nhiên đi qua như thế, sẽ khiến họ cho rằng chúng ta có âm mưu gì.”
Lữ Ngang nhớ tới cảnh tượng Bạch Ấu Vi cầm món đồ chơi uy hiếp họ, cũng thấy không ổn, khuyên nhủ: “Đừng đi, nhóm người kia không hiền lành.”
Chu Xu cười nói: “Ban nãy lấy chăn ga, trò chuyện một chút, em cảm thấy đều là người dễ sống chung, không sao đâu, phải không Lý Lý?”
Lý Lý do dự trong chốc lát.
Ban nãy trò chuyện chỉ có Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân ở đó. Một người là người hâm mộ của Chu Xu, một người là đứa trẻ không hề có sức uy hiếp, cảm giác dù không sai, nhưng cô gái tàn tật kia một mực ở trong lều không nói chuyện, cộng thêm anh chàng cao to và ông cụ chưa từng tiếp xúc qua…
Tô Mạn cười khẩy, nói: “Ngăn cô ta làm gì? Người ta là đại minh tinh, có người hâm mộ không nỡ, các người ngăn cản cô ta làm gì.”
Lý Lý nhíu mày. Mặc dù anh hiểu đi qua không ổn nhưng Tô Mạn nói như vậy không khỏi quá khó nghe.
Đến cùng cô vẫn nhằm vào Chu Xu.
Lý Lý đang định mở miệng nói đỡ cho Chu Xu mấy câu, Chu Xu lại chầm chậm ngồi xuống, trên mặt là nụ cười không quan trọng: “Nếu mọi người cảm thấy không ổn thì em không đi nữa.”
“Ấm ức cho ai xem? Nói rất hay giống như chúng tôi hạn chế sự tự do của cô vậy.” Tô Mạn lạnh lùng nói, “Muốn đến thì đến, không ai để ý cô.”
“Tô Mạn, bà nói đủ chưa?” Lý Lý ngay lập tức trở mặt, “Nói kiểu trong bông có kim cho ai nghe? Không muốn nói thì ngậm miệng lại! Không ai coi bà là câm điếc!”
“Nói cô ta vài câu thì sao?” Tô Mạn bật dậy, “Lúc ông không cho tôi nói còn ít à? Chỉ có cô ta được cưng chiều, nói một câu cũng không được? Tôi cho ông biết! Lý Lý! Chúng tôi đi rất xa đến đây để tìm ông! Không phải để hầu hạ thiên kim tiểu thư này!”
“Tôi bắt bà đến à?!” Lý Lý không khách khí quát, “Tôi bắt bà đến hả?!”
Viền mắt Tô Mạn lập tức đỏ ửng, “Nếu không phải lo lắng ông gặp chuyện không may! Ông nghĩ tôi muốn…”
“Ai mong bà đến?!” Lý Lý cắt ngang lời cô, “Tôi thấy bà không phải đến tìm tôi! Bà chuyên môn đến làm tôi ngột ngạt!”
“Ôi chao! Hai người tại sao lại ầm ỹ rồi!” Lữ Ngang đau đầu, thì thầm nói, “Nói ít đi mấy câu được không? Có gì mà ầm ĩ!”
Tô Mạn tức giận nói: “Lẽ nào tôi muốn gây ầm ĩ à? Chẳng phải có người gây xích mích! …”
“Đủ rồi!” Lý Lý nóng nảy quát cô, “Bớt chỉ cây dâu mà mắng cây hòe ở đây. Tới bây giờ Chu Xu chưa nói xấu bà một câu! Bà đừng có mà hắt nước bẩn!”
“Cô ta cần gì nói? Chỉ cần một ánh mắt, ấm ức trách móc vài câu, ông như một con chó xoay quanh cô ta!”
“Tô Mạn! Bà nói thêm câu nữa thử xem! …”
Nghiêm Thanh Văn đột nhiên đứng dậy.
Anh làm hành động bất ngờ, hai người đang cãi nhau không hẹn mà cùng ngạc nhiên nhìn anh.
“Tôi đề nghị hai người quay về lều tự tỉnh táo một lúc.” Nghiêm Thanh Văn từ tốn nói, “Đối diện đang chờ xem náo nhiệt, nếu hai người không ngại, có thể tiếp tục.”
Lý Lý và Tô Mạn giật mình, vô ý thức quay đầu nhìn phía đống lửa cách đó không xa. Có lẽ vừa rồi tiếng cãi nhau quá lớn, lúc này toàn bộ người bên kia đều nhìn sang bên này —
Mỗi người bê bát, uống canh, dáng vẻ tràn đầy phấn khởi xem kịch vui.
Tô Mạn cắn môi, tức giận đứng dậy quay về lều, kéo kín cửa lều!
Lý Lý không sợ, mặt đen sì ngồi xuống, quay lưng về phía bên kia.
Chu Xu lại thoải mái vẫy tay với bên này, như thể không thấy mất mặt.
Đàm Tiếu hết sức nhiệt tình cũng vẫy tay đáp lại.
“Bên kia là ai?” Thẩm Mặc hỏi.
“Một nữ minh tinh, một phú nhị đại, ba người còn lại… Không rõ lắm.” Bạch Ấu Vi chậm rì rì nói.