“Ông nói bậy!” Ngô Lệ Lệ tức giận nói, “Hai hòn đảo cách xa như vậy, tại sao có chuyện?! Mọi người ở đảo Tam Sơn rất an toàn, nếu như không phải ông! … Tất cả là tại ông! Mọi người mới chết!”
Triệu Kiến Đào nói: “Cô cho rằng khoảng cách xa thì yên bình? Cho rằng cách mặt nước thì không sao? Tôi nói cho các người biết, trò chơi sẽ di động!”
Bạch Ấu Vi ngạc nhiên, “Khu vực trò chơi không phải cố định à?”
Triệu Kiến Đào nhắm mắt lại, đờ đẫn trả lời: “Ban đầu là cố định… Thế nhưng, nếu như liên tục 7 ngày không có người chơi đi vào trò chơi, khu vực trò chơi tiến hành di động, tựa như đi săn… Chúng ta là dê, sói sẽ tự động tìm kiếm nơi có nhiều dê.”
Ba người nghe xong thì im lặng.
Ngô Lệ Lệ biết được tin tức này, biểu cảm biến thành ngẩn ngơ.
Từ khi cô đến đảo Tam Sơn, cô tận mắt thấy Triệu Kiến Đào đưa người đi “Căn cứ an toàn”. Đưa đi hằng tuần, mà tất cả mọi người tin tưởng không nghi ngờ, thỉnh thoảng có vài người sinh lòng nghi ngờ, rất nhanh bị “Chọn trúng”, sau đó ở tuần tiếp theo bị đưa qua… Lâu ngày, những người ở lại đều trung thành tận tâm với Triệu Kiến Đào! Ví dụ cô, ví dụ Trương Kỳ, Tôn Vĩ…
Song tất cả là một âm mưu!
Căn bản chẳng có căn cứ an toàn gì hết!
Những người đó chết hết!
Chết hết!!! Ngay cả Trương Kỳ cũng chết ở nơi đó!
Nghĩ đến Trương Kỳ chết, nỗi xót thương trong lòng cô trào dâng, cảm xúc triệt để tan vỡ, cô lao tới đấm đá Triệu Kiến Đào như nổi điên!
“Tất cả tại ông! Tất cả tại ông!!! Tại sao ông không đi chết! Đi chết đi a a a!!!”
Triệu Kiến Đào bị trói, không rảnh tay, buồn bực không lên tiếng trúng vài cái, trên mặt lập tức sưng đỏ.
Thẩm Mặc níu lại Ngô Lệ Lệ, ngăn cản cô tiếp tục nổi điên.
Ngô Lệ Lệ khóc thở không ra hơi.
Bạch Ấu Vi nhìn cảnh này cũng cảm thấy đau đầu, hỏi Thẩm Mặc: “Làm sao bây giờ?”
Thẩm Mặc suy nghĩ một lúc, nói: “Đưa về trước đã! Để người trên đảo tự mình giải quyết.”
Nói cho cùng, Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi chỉ đi ngang qua, trên người Chú Triệu gánh quá nhiều mạng người, hai người không tốt trực tiếp nhúng tay vào chuyện này.
Bạch Ấu Vi bĩu môi, có phần không vui, “Vậy việc ông ta hãm hại chúng ta vào trò chơi, cứ thế bỏ qua à?”
Thẩm Mặc liếc nhìn cô: “Không phải chính em muốn đi à?”
Bạch Ấu Vi yếu ớt làm nũng: “… Hừ.”
Đúng vậy.
Trước đây họ có thể bỏ đi. Việc đi căn cứ an toàn không yêu cầu cưỡng chế, có điều người người đều xua như xua vịt, cho nên Thẩm Mặc muốn đi điều tra.
Mà Bạch Ấu Vi dĩ nhiên không thể rời bỏ Thẩm Mặc.
Cô kéo tay Thẩm Mặc, nhỏ giọng càu nhàu: “Anh hại chúng ta lãng phí một mảnh ghép đấy.”
Khóe miệng Thẩm Mặc vểnh lên, móc từ trong túi ra hai mảnh ghép, đặt ở trong tay Bạch Ấu Vi.
“Như vậy có được không?”
Một mảnh của Thẩm Mặc, một mảnh khác… là Triệu Kiến Đào.
Hai mảnh ghép đều đã dùng quyền miễn trừ, nhưng bản thân mảnh ghép là một tài nguyên hiếm có.
Bạch Ấu Vi mừng rỡ nhận.
Trên đường về, Thẩm Mặc nới lỏng dây trói cho Triệu Kiến Đào, để ông ta lái thuyền.
Không biết lão ta nghĩ như thế nào, hoặc là lòng dạ rắn như tảng đá trời sinh? Trên mặt ông ta không có biểu cảm, không nhìn thấy sự xấu hổ, cũng không thấy sợ sệt, tựa như chẳng sợ hãi quay về trên đảo đối mặt với những người không biết chuyện.
Toàn bộ hành trình Ngô Lệ Lệ ở một bên theo dõi ông ta, trong mắt tràn ngập thù hằn, hận không thể nhào tới xé nát lão ta!
Chờ thuyền đến đảo Tam Sơn, Tôn Vĩ đang làm việc ở gần bến thuyền, trông thấy mấy người trở về, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Trước đây đi căn cứ an toàn đều là Triệu Kiến Đào một mình trở về.
“Chú Triệu, chuyện gì xảy ra…” Ánh mắt Tôn Vĩ nhìn họ lập tức không đúng.