Họa Quốc

Quyển 2 – Chương 92




Đây là lần thứ hai trong đời Khương Tram Ngư gặp phục kích.

Lần trước là ở Trình quốc. Lần đó chí ít vẫn còn có Sư Tẩu ở bên cạnh nàng, vì thế tuy thê thảm, nhưng cũng không cảm thấy quá sợ hãi, còn lần này, lại thực sự chỉ còn lại một mình nàng.

Những người này muốn làm gì? Bọn chúng muốn có thứ gì? Nếu như có thể thương lượng, có lẽ vẫn còn một cơ hội sống... Nhưng một tên áo đen trong đó giơ tay lên làm hiệu “giết”, trái tim Khương Trầm Ngư đột ngột chìm xuống tận đáy vực sâu - Thứ chúng muốn chính là tính mạng của nàng! Cho nên hoàn toàn không cho nàng bất cứ cơ hội nào!

Nhìn thấy những tên sát thủ lao vào nàng từ bốn phương tám hướng, Khương Trầm Ngư không khỏi nhắm mắt lại một cách tuyệt vọng. Nhưng, chính trong chớp mắt nàng nhắm mắt đó, bên tai tiếng gió rít vang lên, vô số thanh âm hỗn loạn đột nhiên trỗi dậy, nỗi đau không ập đến như trong tưởng tượng, Khương Trầm Ngư ngây ra một lúc rồi mới chầm chậm mở mắt, chỉ thấy mười tên áo đen bịt mặt đó vẫn giữ nguyên tư thế lao tới, không hề nhúc nhích, nhưng trong đôi mắt để lộ ra ngoài khăn bịt mặt lại tràn ngập sợ hãi, cho thấy bọn chúng vẫn chưa chết.

Chuyện gì vậy?

Xảy ra chuyện gì?

Khương Trầm Ngư vội vàng quay người lại, liền thấy Chu Long.

Ngón tay của Chu Long thong thả rút về từ lồng ngực của một tên áo đen, sau đỏ nghiêng người chắp tay bái kiến nàng: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin nương nương thứ tội”.

“Ngươi... ngươi, ngươi từ đâu ra?”. Trước khi nàng nhắm mắt, bốn bề chẳng có một ai, cứ cho là Chu Long khinh công giỏi hơn đi chăng nữa, cũng không thể chỉ trong nháy mắt có thể bay mười mấy trượng để xuất hiện ở đây, không những thế còn điểm huyệt, khống chế liền mười mấy người.

Chu Long vẫn cung kính như cũ, nói: “Bẩm nương nương, thuộc hạ vẫn ẩn mình phía dưới xe ngựa của nương nương”.

Khương Trầm Ngư kinh hãi nhìn chiếc xe ngựa đã bị tan nát thành bốn năm mảnh, duy chỉ có sàn xe là vẫn còn nguyên vẹn nằm trên bánh xe, cũng có nghĩa là, trước đó Chu Long nấp dưới sàn xe?

“Tại sao ngươi lại nấp dưới xe ngựa của ta? Còn nữa, bọn chúng là ai? Tại sao bọn chúng lại muốn giết ta...”.

“Những vấn đề này, để chủ nhân nói với nương nương”.

“Hả?”. Khương Trầm Ngư sửng sốt, kế đó quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Chu Long, liền thấy cuối phố, một đội người ngựa từ từ đi tới, thuần một sắc bạch y hiên ngang mạnh mẽ, áo khoác thêu đồ đằng.

Bạch Trạch.

Là Bạch Trạch.

Trái tim Khương Trầm Ngư thít chặt lại, sau đó nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn, đi sau đoàn người ngựa, đi về phía nàng một cách từ từ, khoan thai, bằng một khí độ ung dung thong thả.

“Tiết Thái...”. Là hắn.

Hắn... cũng... đến rồi...

Tiết Thái đi đến trước mặt nàng, khua khua tay, mười hai thiết kỵ bạch y lập tức xuống ngựa, trói gô những tên áo đen kia lại, lột khăn bịt mặt của chúng ra, để lộ dung mạo thực sự.

Tiết Thái đi đến trước mặt một tên, lạnh lùng cười: “La đại nhân, đã lâu không gặp”.

Người này ước chừng ngoài ba chục tuổi, thân hình vừa gầy vừa nhỏ, trên mặt còn có một nốt ruồi to bằng đồng tiền, dáng vẻ nhìn rất quen, nhưng nhất thời Khương Trầm Ngư không nhớ ra lai lịch của hắn.

Người đó giận dữ trừng mắt, mắt như sắp tóe ra lửa, nhưng khổ nỗi huyệt vị bị khống chế, không thể nói, vì thế đành căm hận lườm Tiết Thái.

Tiết Thái quay người, bình tĩnh nói một câu: “Giết”.

Thiết kỵ vâng một tiếng, tay giơ lên đao hạ xuống, đầu liền lìa khỏi cổ, một dòng máu vọt ra, bắn hết lên chiếc cột đằng sau lưng hắn.

Khương Trầm Ngư thất kinh, không ngờ Tiết Thái không thèm hỏi gì mà đã hạ thủ giết người. Còn những người áo đen khác hiển nhiên cũng bị kinh sợ trước cảnh tượng vừa rồi, mặt mày trắng bệch.

Tiết Thái chắp hai tay sau lưng, nhẩn nha đi qua trước mặt từng tên áo đen một, vừa đi vừa nói: “Trương Đại Đông, biểu muội của ngươi vẫn còn trong kỹ viện đợi ngươi đem tiền đến chuộc cô ta à? Lục Tiểu Chu, đi theo La Dữ Hải mười năm, hắn cuối cùng cũng chịu đề bạt ngươi, chỉ tiếc võ công của ngươi chẳng tiến bộ được chút nào. Giả Tiểu Cửu, cưới con gái của Tiêu tướng quân cũng không thể giúp ngươi một bước lên trời sao? Sao còn phải tự mình đích thân đi giết người hả...”. Mỗi khi bước qua mặt một người, hắn đều nói ra thân phận lai lịch của đối phương, nói đến mức đối phương vốn đã mặt cắt không còn giọt máu, nay lại càng mặt xám xịt như người chết.

Tiết Thái nói xong, quay người cười lạnh nói: “Các ngươi tưởng ta sẽ dùng hình tra khảo để ép các ngươi khai ra kẻ sai khiến là ai sao? Các ngươi tưởng có thể ỷ vào bí mật này để ép ta sao? Mỗi người các ngươi, ta đều rõ như lòng bàn tay, chỗ dựa sau lưng các ngươi là ai, mục đích muốn đạt được là gì, ta cũng rõ như lòng bàn tay... cho nên, ta căn bản không cần bức cung các ngươi, cũng không cần chứng cớ gì hết. Có điều...”. Nói đến dây hắn cố ý liếc Khương Trầm Ngư vẫn ngẩn người đứng nguyên tại chỗ một cái, trong ánh mắt lóe lên một thần sắc phức tạp, khi nhìn lại bọn áo đen, đã có thêm vài phần tà ác: “Hôm nay tâm trạng ta khá vui vẻ, cho nên quyết định tha cho ba người trong bọn ngươi. Ba kẻ nào trong bọn ngươi lớn tiếng trước, kể lại một lượt chân tướng sự việc cho hoàng hậu nương nương của chúng ta nghe, thì ta sẽ tha cho ba kẻ đó. Những người khác, hừ”. Tuy hắn không nói những người khác sẽ làm sao, nhưng nhìn cái đầu be bét máu tươi còn lăn lóc trên mặt đất, kết cục ra sao đã rất rõ ràng.

Vì thế, bọn áo đen nhìn nhau, sợ hãi tranh nhau kêu lên: “Nương nương! Là La Dữ Hải đại nhân chỉ thị bọn thuộc hạ đến ám sát nương nương!”.

“La Dữ Hải nhận lợi lộc của Tiêu tướng quân, nói xong việc sẽ thăng cho hắn làm quan nhị phẩm...”.

“Khương quý nhân cấu kết với Tiêu tướng quân, chỉ cần trừ bỏ nương nương, phù trợ tiểu thái tử đăng cơ, Khương quý nhân sẽ dùng bọn thuộc hạ...”.

“Thuộc hạ chỉ muốn kiếm chút tiền đi cứu biểu muội mà thôi, hu hu hu hu hu...”.

Từng giọng nói vô cùng hỗn loạn trộn lẫn với nhau. Khương Trầm Ngư ngẩn ngơ đứng nguyên chỗ cũ, chỉ cảm thấy giữa trời đất rộng lớn nhường này, bỗng nhiên chỉ còn lại một mình nàng, không còn tồn tại ai khác. Nàng không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì.

Tại sao?

Tại sao tại sao tại sao tại sao?

Bọn áo đen mồm năm miệng mười, càng nói càng loạn, càng nói càng rối, cuối cùng Tiết Thái hét một tiếng: “Dừng!”.

Những âm thanh bát nháo bấy giờ mới ngừng lại.

Tiết Thái xua xua tay, đám thiết kỵ giải những kẻ áo đen đó đi.

Bây giờ hắn mới đi đến trước mặt Khương Trầm Ngư, im lặng nhìn nàng một lúc, sau đó giơ tay về phía nàng.

Rèm mi Khương Trầm Ngư run run, ánh mắt di chuyển từ bàn tay hắn lên đôi mắt hắn, rồi sau đó, đẩy tay hắn ra.

Tiết Thái để lộ biểu cảm đã đoán được trước nàng sẽ như vậy, không hề tức giận, chỉ nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “La Dữ Hải câu kết với Tiêu Thanh xúi giục Khương quý nhân âm mưu ám sát ngươi, vốn dự định vào ngày mười lăm tháng tám sẽ tiến hành lúc ngươi về nhà thăm người thân. Nhưng ngày đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngươi vì chấn động do hoàng thượng qua đời nên hôn mê, sau đó đóng cửa không ra ngoài, La Dữ Hải hết cách, đành nằm im chờ đợi. Mà trước lúc đó, hắn và Khương quý nhân đã ngầm mua chuộc cung nữ hầu hạ thiết thân của hoàng thượng, cho hoàng thượng uống một loại độc dược khác để y chết trước thời hạn. Cũng có nghĩa là, bắt đầu từ nửa năm trước chúng đã lên kế hoạch cho tất cả. Sau khi ta nhận được tin này, để tránh đánh rắn động cỏ, ta đành im lặng quan sát, âm thầm bố trí, không vạch trần chúng ra”.

“Sau đó ngươi đã cố ý cho họ một cơ hội”. Cuối cùng Khương Trầm Ngư đã có thể lên tiếng, nhưng giọng nói khô khốc đến mức đáng sợ: “Ngươi thông đồng với thị nữ Hoài Cẩn của ta? Để nàng ta thuyết phục ta đến thăm ngươi và loan tin tức này ra ngoài, khiến những người kia cho rằng đã đến thời cơ, cho nên mai phục ở đây chờ ám sát ta? Có phải ngươi cảm thấy ta nên cảm ơn ngươi? Cảm ơn ngươi đã cứu ta?”.

“Ta chỉ là nói sự thực cho ngươi biết, có rất nhiều lang sói đang ngấm ngầm dòm ngó trong bóng tối, đợi chờ để cấu xé ngươi. Mà con sói lớn nhất tên là Khương Họa...”.

“Đủ rồi!”. Khương Trầm Ngư xé giọng hét lên.

Tiết Thái lần nữa biểu lộ ánh mắt thương xót đó, mấp máy môi, nhưng không nói nữa.

Khương Trầm Ngư bưng mặt, chỉ cảm thấy trong cơ thể dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, bỏng cháy đến mức sắp phát nổ, buộc phải làm chuyện gì đó mới có thể phát tiết hết ra ngoài. Thế nên nàng quay sang Chu Long, trầm giọng nói: “Ngươi đưa ta về cung!”. Lại đi đến trước mặt một thiết kỵ: “Đưa ngựa của ngươi cho ta!”.

Thiết kỵ lập tức đưa dây cương. Khương Trầm Ngư cầm lấy, quay người lên ngựa, sau đó thúc roi một cái, con ngựa trắng kêu lên đau đớn, tung vó phi điên cuồng.

Chu Long nhìn sang Tiết Thái, Tiết Thái gật đầu với hắn, Chu Long bấy giờ mới trở người lên ngựa, đuổi theo nàng.

Trên con phố dài hun hút, hai con ngựa trắng một trước một sau phi như bay, tiếng vó ngựa vang lên cộc cộc, như thể giẫm nát trái tim của con người.

Tiết Thái nhìn theo bóng hai người, ánh mắt sâu thẳm, có chút mong chờ, lại có chút bi thương.

Khương Trầm Ngư tóm chặt dây cương, không để ý tới gió táp vào mặt, thổi tung vô số lọn tóc của nàng, mái tóc dài xòa ra, bay sang tứ phía. Nàng chỉ đỏ mắt vung roi, thúc giục bạch mã phi nhanh hơn, nước mắt trào ra theo nhịp lên xuống trên lưng ngựa, mau chóng bị gió thổi khô.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng thực ra không giỏi, nhưng lúc này rạp người trên lưng ngựa lại vững vàng đến lạ thường, đến Chu Long phóng ngựa phía sau cũng có vài phần kinh ngạc.

Qua thời gian chừng một tuần trà hai người đã đến cửa cung.

Đám thị vệ trước cửa cung đang định ngăn cản, Khương Trầm Ngư vung roi ngựa: “Bọn nô tài mắt mù, đến ai gia cũng không nhận ra sao?”.

Thị vệ cả kinh thất sắc, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Khương Trầm Ngư xuống ngựa, vừa rảo bước đi vào trong vừa hét lên: “Tất cả quỳ xuống cho ta! Quỳ tại chỗ không được nhúc nhích!”.

Mấy tên thị vệ định lén lút quay người chuồn đi lập tức sợ đến mức quỳ phịch xuống.

“Kẻ nào dám ngông cuồng cử động, chém! Dám mật báo, chém! Dám lên tiếng cảnh báo, chém!”. Nàng bản tính dịu dàng, hiếm khi nghiêm khắc như lúc này, bây giờ, ba tiếng “chém” liên tiếp vang lên, tất cả bọn người đang quỳ đều cảm thấy sát khí đằng đằng ập thẳng vào mặt chúng.

Khương Trầm Ngư không nhìn bọn người đang quỳ trên đất, mà tự mình sải bước tiến về phía trước. La Hoành nghe tin vội vã chạy đến, vừa kêu một tiếng nương nương, đã bị một roi của nàng làm cho sợ mất mật, lập tức quỳ xuống.

“Ta nói lại một lần nữa”. Khương Trầm Ngư lạnh lùng nhìn quanh, nói từng tiếng rành rọt: “Trừ Chu Long ra, tất cả kẻ khác, kẻ nào dám cử động, chém! Dám mật báo, chém! Dám lên tiếng cảnh báo, chém!”.

Mọi người nhìn thấy ngay đến La Hoành là người có quyền thế lớn nhất trong cung cũng quỳ xuống, nhất thời sợ đến mức không dám thở, toàn thân run bần bật, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

Khương Trầm Ngư đi như bay đến Gia Ninh cung.

Hai cung nữ trước điện nhìn thấy nàng, đang định mở miệng, nàng đã vung roi quất mạnh vào khoảng không bên cạnh hai cung nữ, khiến chúng nhất thời phù dung thất sắc, quỳ sụp xuống.

Khương Trầm Ngư nhấc bước, đẩy cửa điện, trong nhà, Khương Họa Nguyệt đang đắp chăn cho Tân Dã, nghe tiếng động ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng, sắc mặt rõ ràng trắng bệch, nhưng rất mau đã lộ một nụ cười, nói: “Muội muội... sao lại đến... giờ này?”.

Khương Trầm Ngư sầm mặt đi vào trong, quét mắt nhìn bọn cung nhân khác trong phòng một lượt, lạnh lùng hạ lệnh: “Tất cả các ngươi lui ra, quỳ hết ở bên ngoài, ta không gọi, không được phép vào”.

Đám cung nhân liền nhìn Khương Họa Nguyệt, Khương Trầm Ngư nhăn mày một cái, gọi một tiếng: “Chu Long”.

Chu Long lập tức tiến lên trước, mỗi tay một người, hai tiếng vèo vèo vang lên, cung nhân bị ném ra khỏi cung, chúng rên lên thảm thiết, cũng không biết là bị văng đến đâu. Những người còn lại thấy cảnh này nào còn dám do dự, bèn lần lượt lui hết. Chỉ có vú nuôi đang bế Tân Dã vẫn còn chần chừ. Khương Trầm Ngư lập tức liếc nàng ta một cái lạnh như băng: “Ngươi cũng cút ra”.

“Vâng...”. Vú nuôi run lập cập bồng Tân Dã ra ngoài. Khi đi qua nàng, Khương Trầm Ngư bỗng giơ tay chặn lại: “Bỏ thái tử xuống”.

“Cái, cái gì ạ?”. Vú nuôi vẫn còn chấn động, kinh hãi, Chu Long đã ẵm Tân Dã ra khỏi lòng nàng ta trong nháy mắt, động tác nhanh chóng nhẹ nhàng, Tân Dã vẫn đang say ngủ không hề tỉnh giấc.

“Trả con lại cho ta!”. Khương Họa Nguyệt lập tức cuống lên, xông lên phía trước muốn ngăn cản, Khương Trầm Ngư lại tóm lấy cánh tay nàng ta, miệng nói: “Các ngươi lui hết ra”.

Chu Long một tay bế Tân Dã, một tay tóm vú nuôi, lôi vú nuôi ra khỏi cung, sau đó “cạch” một tiếng, cửa cung nặng nề đóng lại.

Khương Họa Nguyệt giãy giụa thét lên: “Trả con lại cho ta! Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi to gan thật đấy, dám động thủ với cả thái tử!”.

Khương Trầm Ngư bỗng buông tay, Khương Họa Nguyệt không kịp thu lực về, trong nháy mắt lao về phía trước, ngã lăn ra đất, khi quay đầu lại nhìn nàng, trong ánh mắt đầy sự sợ hãi: “Trầm Ngư! Muội muốn làm gì? Muội muốn làm gì hả?”.

“Muội muốn làm gì à?”. Trên gương mặt trắng trẻo của Khương Trầm Ngư không bộc lộ chút biểu cảm nào, nhìn tỉ tỉ mà mình trân trọng nhất cũng bảo vệ nhất, trong lòng tràn ngập sự lạnh lẽo: “Trái lại muội đang muốn hỏi tỉ tỉ, tỉ muốn làm gì?”.

“Cái, cái gì?”. Khương Họa Nguyệt thoáng chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Ta, ta không biết muội đang nói gì! Tối đến mà muội điên cái gì thế, mau trả Tân Dã lại cho ta...”.

“Tỉ tỉ cũng biết là trời tối, trăng mờ gió lặng đêm đen, thích hợp để phát điên, cũng thích hợp để giết người, có phải không?”.

Khương Họa Nguyệt tiếp tục giả ngốc: “Ta không nói chuyện phiếm với muội, ta phải đi tìm Tân Dã...”. Nói đoạn đi ra cửa.

Khương Trầm Ngư lạnh lùng nói: “Người tỉ muốn tìm bây giờ không phải là Tân Dã, mà là bọn Trương Đại Đông, Lục Tiểu Chu, Giả Tiểu Cửu đúng không?”.

Toàn thân Khương Họa Nguyệt run bắn, bước chân dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.