Sau khi Bạch Thiên Thiên vào phủ đã đến Thương Giản các báo bình an cho lão thái gia và lão phu nhân, rồi lại đi tới Tư Khanh các thăm Lâu Tuyết Trần.
Sau khi Tuyết Trần cô nương đến còn chưa được bố trí nha hoàn thân cận, lúc này lại thấy hai thủ vệ đang run rẩy ở cửa sân Tư Khanh các, trong tay siết thật chặt vũ khí, ánh mắt không dám rời khỏi các một khắc.
Bạch Thiên Thiên lập tức hiểu được, Sở quản gia có lòng trói Lâu Tuyết Trần lại đi báo cáo, rồi lại không dò rõ cảm tình của hai vị thiếu gia với nàng ấy, cho nên chỉ có thể phái người trông chừng trước, hơn nữa nhìn dáng vẻ hai vị thủ vệ này, hiển nhiên đã bị công tích vĩ đại của Lâu Tuyết Trần dọa sợ vỡ mật.
Dù sao, thiến nam nhân không phải nữ nhân nào cũng có thể làm được.
Vậy mà Tuyết Trần cô nương lại giống như không có chuyện gì ở trong vườn hát ê ê a a, giọng hát nhỏ nhẹ kết hợp với sự tích của nàng, hiệu quả kinh người, khó trách hai người phía ngoài vẫn chưa gục xuống.
Khi Bạch Thiên Thiên bước vào Tư Khanh các, Lâu Tuyết Trần lại vui mừng “A” một tiếng ngưng lại, vì vậy chỉ nghe hai tiếng vang “Phịch phịch”, hai thủ vệ cuối cùng không chịu đựng được dài dòng buồn chán tàn phá, vinh quang ngã xuống đất.
Tuyết Trần cô nương tức giận xông ra ngoài sân liếc mắt nhìn, bất đắc dĩ nói: “Mạt Nhi, ta có đáng sợ như vậy sao?”
Thiếu phu nhân cũng rất bất đắc dĩ mà gật đầu, nói, “Thật ra thì tỷ đáng sợ hơn tưởng tượng của bọn hắn.”
“Xú nam nhân này lại dám động chân động tay với ta, ta chỉ nhúc nhích dao găm với hắn mà thôi.” Lâu Tuyết Trần trợn trắng mắt lên, xì mũi coi thường, “Hơn nữa ta đã khuyên bảo hắn, chỉ có điều hắn không nghe mà thôi.”
“Tỷ không bị hắn chiếm tiện nghi chứ?” Bạch Thiên Thiên nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng ấy một phen, không thấy vết thương đánh nhau nào, tâm tình vừa nhấc lên lập tức buông xuống.
Tuyết Trần cô nương rất tự hào vén tay áo, chống nạnh cười nói: “Bản cô nương chỉ từng bị vu oan té ngã trên người công tử nhà Tể tướng đại nhân, những người khác ư… Cũng còn kém chút đạo hạnh…”
“Hả?” Bạch Thiên Thiên trợn to mắt, chăm chú lắng nghe.
Lâu Tuyết Trần lại cố ý thừa nước đục thả câu, ngáp nói miễn cưỡng: “Tối nay muội đi thăm dò cho ta xem nhị thiếu gia có tức giận nhiều không, ngày mai ta lại kể chuyện xưa cho muội nghe, thế nào?”
“Sao không tự mình đi hỏi.” Thiếu phu nhân nghiêng đầu, kiên quyết không bị hấp dẫn.
“Ta thiến khách hàng quan trọng của chàng ấy…” Tuyết Trần cô nương cắn răng.
… Thì ra nàng ấy biết hành động của mình hơi quá…
Bạch Thiên Thiên vỗ trán thở dài: “Sở Thành Tường hắn vừa ra cửa, không biết tối nay có trở về phủ không, ngày mai thấy rồi nói.”
“Ừ, được.” Lâu Tuyết Trần rất sảng khoái đồng ý một tiếng rồi ngây ngất lâng lâng trở về trong các ngủ, dáng vẻ không tim không phổi, trước khi vào cửa phòng còn thêm một câu: “Ta vì chờ muội mà nửa đêm đều gào khóc thảm thiết, nghĩ đến các di phu nhân tối nay nên mơ thấy ác mộng.”
Thiếu phu nhân im lặng nhìn trời.
Khi trở về Tê Hương các đã rất trễ, Bạch Thiên Thiên ăn qua loa chút đồ rồi định ngủ, mặt khác thấy may mắn vì Tuyết Trần cô nương không biết điều làm ra chuyện lớn kinh hãi thế tục như vậy, nếu không Sở Thành Dực quyết sẽ không từ bỏ chuyện ở miếu Quan Âm.
Nhưng nghĩ tới ban ngày cùng đi với nhị thiếu gia, trong lòng Bạch Thiên Thiên lại ngọt ngào, nàng nhắm mắt lại, trong đầu là giọng nói và dáng điệu của Sở Thành Tường dưới ánh mặt trời, còn có lòng bàn tay ấm áp bên hông.
“Cốc cốc cốc cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa sổ trong ban đêm yên tĩnh cực kỳ rõ ràng, Bạch Thiên Thiên ngồi bật dậy đi mở cửa sổ, nàng vẫn còn nhớ hắn từng mang dược trị thương cho mình lúc nửa đêm, khi đó nàng còn không rõ ý đồ của hắn, bây giờ nghĩ lại đại khái lần gặp đầu tiên Sở Thành Tường đã nhìn ra thân phận của mình, chỉ có điều không biết tình cảm của hắn với Hạ Mạt Nhi như thế nào.
“Ken két” một tiếng cửa sổ mở ra, gió đêm trong trẻo lạnh lùng thổi lất phất vào, trước cửa sổ không một bóng người, chỉ thấy mấy giọt sương trên bụi hoa rậm rạp, trên bệ cửa sổ cũng không có đồ gì.
Chẳng lẽ mình nghe nhầm!?
Bạch Thiên Thiên thò đầu nhìn ra ngoài một vòng, quả nhiên phát hiện một nam tử mặc áo trắng kinh ngạc đứng dưới ánh trăng, hắn đang nhìn hoa lê đầy sân, bóng lưng vô cùng tiêu điều dưới ánh trăng.
“Sở Thành Tường… Nhìn gì chứ, tới đây…” Bạch Thiên Thiên cố ý nhỏ giọng kêu, mặt khác mở rộng hai cánh cửa sổ.
Thân hình nam tử cứng đờ, bóng lưng hơi đung đưa, nhưng không quay đầu lại.
“Ngươi tới đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi…” Hai tay Bạch Thiên Thiên chống lên bệ cửa sổ, nửa người cũng thò ra ngoài.
Thân hình nam tử đung đưa một lúc, giống như ngấm ngầm chịu đựng tức giận, chốc lát, hắn xoay người lại, cười như không cười nói: “Phu nhân… Ngược lại thật ra ta có một vài vấn đề muốn lãnh giáo nàng một chút.”
Một trận gió lạnh thổi qua, Sở Thành Dực nhẹ nhàng ung dung tới, đôi tay Bạch Thiên Thiên mềm nhũn, gọn gàng té ra ngoài cửa sổ, nàng giùng giằng đứng lên, trong lòng vẫn không nhịn được mà oán thầm: Y phục… Tuyệt đối không thể mặc loạn!
Một bàn tay to thon dài duỗi đến trước mặt, Bạch Thiên Thiên sờ lên, ngã đến đầu óc choáng váng, cũng không để ý tới.
Đại thiếu gia khẽ nhíu mày, lại duỗi tay ra trước mặt, thiếu phu nhân giãy dụa trong chốc lát, vẫn không đứng lên, nhưng cũng không cầm tay hắn.
“Đứng lên đi, chúng ta vào trong nhà nói chuyện, mặt đất lạnh lắm…” Giọng Sở Thành Dực vang lên từ trên đỉnh đầu, tay vẫn cố chấp duỗi ra trước mặt thê tử mình, một tay Bạch Thiên Thiên đỡ eo một tay vịn tường, khẽ dùng sức, sau đó eo hoàn toàn đau đớn, nàng hít một ngụm khí lạnh, quyết định sơ bộ ngày mai phải cho gọi Phùng Chí Tề tới kiểm tra một chút.
Khi thiếu phu nhân vẫn còn kiên trì tự lực cánh sinh, đại thiếu gia lại đột nhiên cúi người xuống ôm nàng lên, nhỏ giọng nói: “Đừng cậy mạnh…”
Bạch Thiên Thiên thoáng sửng sốt, nàng ngẩng đầu, thấy râu xanh đen trên cằm nam tử, thân thể rõ ràng cảm nhận được ấm áp từ thân thể nam tử, lúc này nàng mới phát hiện, không phải hôm nay đại thiếu gia mặc áo bào màu trắng, mà hắn vốn chỉ mặc áo đơn.
Chuông báo động trong đầu mãnh liệt, trong nháy mắt ý thức được nguy cơ sinh ra, Bạch Thiên Thiên vừa định giãy giụa, Sở Thành Dực đã nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, mình cũng ngồi bên cạnh giường.
Lâu sau, hai người nhìn nhau chẳng nói gì, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ rộng mở, thật mê người.
Đại thiếu gia nhìn nữ tử trước mặt, cuối cùng hỏi: “Nàng nói thật cho ta, hôm nay rốt cuộc nàng đi đâu? Nàng thật sự vô tình gặp hắn sao?” Hắn không nói tên đệ đệ, cũng không muốn nói, tiểu tử kia sắp khiến ca ca ruột là hắn tức chết rồi.
Bạch Thiên Thiên cắn môi không đáp.
“Một chữ hắn nói hôm nay ta đều không tin, tốt nhất nàng cũng đừng gạt ta, dù sao nàng cũng là thê tử của ta, sao có thể bênh vực người ngoài.” Đại thiếu gia túm tay áo mình, dẫn dắt từng bước, “Nàng cũng đừng ôm ý tưởng không thiết thực, nếu nàng gả cho Sở Thành Dực ta, sống là người của ta, chết là quỷ của ta. Trước kia ta không nghĩ thông, đẩy hết trách nhiệm cho nàng, bây giờ… Ta đã hiểu rõ ràng, ta và nàng đã thành phu thê, về lý nên nâng đỡ nhau mới đúng…”
Bạch Thiên Thiên bị lời này của hắn làm cho hết hồn, cho dù là Hạ Mạt Nhi hay là mình, đều không yêu nam tử trước mắt này, cũng không đảm đương được lời nói này của hắn, tay chân nàng hơi luống cuống, ngập ngừng nói: “Ta muốn… Ngươi hiểu lầm.”
Sở Thành Dực nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, thở dài sâu kín một tiếng: “Đại khái ta không hiểu lầm, vừa rồi không phải nàng còn ngộ nhận ta là hắn sao?” Hắn khẽ dừng lại, giọng nói tự nhiên chuyển lạnh: “Có người nhìn thấy xe ngựa của nàng ra khỏi thành ngày hôm qua, gần tối nay mới về, hơn nữa gần tối hôm qua Sở Thành Tường cũng vội vã đi… Những điều này giải thích thế nào?”
Bạch Thiên Thiên nghe vậy cả kinh, hơi sợ, nếu như hắn tra được thân phận không đúng sẽ tiết lộ, đến lúc đó không chỉ Hạ Mạt Nhi gặp nạn, sợ rằng ngay cả hài tử trong bụng tỷ ấy cũng không giữ được.
Làm sao bây giờ?
Đầu óc thiếu phu nhân nhanh chóng chuyển động, mắt không tự chủ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã vội vàng, thiếu chút nữa không khiến nàng tức ngất đi, nhị thiếu gia đang cau mày mặt thâm trầm thong thả vào Tê Hương các, lúc đi ngang qua cây hoa lê còn như có như không liếc nhìn, hành động của hắn giống ca ca hắn như đúc.
Đại thiếu gia ngồi ở đầu giường bị khung cửa sổ cản trở tạm thời không thấy được người tới.
Bạch Thiên Thiên cuối cùng ý thức được, Tê Hương các đêm nay… Lại sắp bắt đầu ầm ĩ…
Bị bắt gian và dũng cảm theo đuổi tình yêu chân thực hình như là hai cảnh giới tinh thần khác biệt, vì vậy Bạch Thiên Thiên hạ quyết tâm, cắn răng một cái, thấy chết không sờn nói: “Đúng! Ta thích Sở Thành Tường!”
Khiến… Sở Thành Dực toàn thân chấn đọng nhảy xuống giường, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi thù hận sâu nặng lúc thê tử nói lời này có vẻ không hợp với tình hình.
Trong viện có tiếng lảo đảo, hiển nhiên có người thiếu chút nữa ngã lộn nhào.
Đại thiếu gia hoài nghi quay đầu, nhị thiếu gia hào hứng bừng bừng vọt vào.
Hai Ngưu Lang cuối cùng gặp mặt, vì vậy Chức Nữ ngoan ngoãn ở trên giường ra sức cào tường.
Đùng đùng bùm bùm, ánh mắt hai người trong nhà va chạm tóe lửa điện.
Lịch sử quyết đấu của hai huynh đề lại bắt đầu khai mạc, xem ra hôm nay quả nhiên là ngày tốt.
“Thì ra thì ra, ta sớm ngờ hai người các ngươi hôm qua nhất định đi ra ngoài gặp mặt riêng tư, thật không nghĩ đến ngay trong phủ còn xuân tiêu hàng đêm… Hừ!” Đại thiếu gia giận quá hóa cười, mặt khác lại khiến cho suy nghĩ tồi tệ chưa từng có của hắn kéo dài xuống.
“Đúng! Chúng ta quý mến lẫn nhau, du sơn ngoạn thủy, dù sao cũng tốt hơn nơi làng chơi của ca ca, tân lang tới quang minh lỗi lạc hàng đêm!” Nhị thiếu gia dứt khoát cõng nồi đen, mặt khác nắm tay rất nhanh, đề phòng bị ca ca đột nhiên đánh lén, khi còn bé hai người đánh nhau không ít, về sau lại bắt đầu tranh giành gia sản, mà nay bay đến cảnh giới nữ nhân, theo trình độ nào đó đi lên mà nói, đây mới thực sự là một tiến bộ…
Tóm lại, đây tuyệt đối là hai huynh đệ không hài hòa.
Mà Bạch Thiên Thiên thì tự hỏi thật sâu: nữ nhân, chỉ cần hơi thùy mị, hơn nữa biết thi triển một ít thủ đoạn, như vậy nàng có thể trở thành hại quốc hại dân rồi.
Rất dễ nhận thấy, nàng không muốn làm nữ nhân như vậy, vì vậy trước khi bão táp lại tới, thiếu phu nhân dừng cào tường vô vị, vung tay dặn bảo kẻ dưới: “Tố di, Chỉ Vân, hai vị thiếu gia muốn chơi cờ tướng, nhanh bưng chút dưa và trái cây trà bánh lên hầu hạ…”
Mặt đại thiếu gia xanh mét rồi, sắc mặt nhị thiếu gia bắt đầu trắng bệch, Tố di xông tới trước phục vụ, mà Chỉ Vân nhanh chóng lẻn đến phòng di phu nhân lân cận mượn bàn cờ, lúc đập đến cửa thứ bảy rốt cuộc mượn được, cả Sở phủ lại trải qua một đêm kinh hồn.
Cuộc cờ nhanh chóng bày ra, thiếu phu nhân xông tới chỗ hai bên chỉ chỏ, bĩu môi nói: “Nào, có thể bắt đầu đánh giặc, không cần khách khí, có bao nhiêu thù hận tận tình phát tiết ra ngoài thôi…”
Vì vậy dưới ánh trăng mê người, hai huynh đệ lần đầu tiên bình tĩnh ngồi đối diện, tỉnh táo tỷ thí, tất cả đều yên tĩnh, chỉ ngoại trừ Bạch Thiên Thiên đang không ngừng ngáp.
Từng chiêu từng thức của hai người đều công thủ nhiều mặt, vạch ra chiến lược, khiến cho người ta nhìn như hiểu ra, rồi lại nhìn không thấu, như thế sau mấy canh giờ, Bạch Thiên Thiên bắt đầu hoài nghi thật sâu, có lẽ… Cả đời trước của mình là heo, hơn nữa đời này rất có tuệ căn * của heo.
(*) tuệ căn: chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh.
Lúc sáng sớm, cả quận Hoa Đình bắt đầu lắc rắc mưa rơi xuống, một nữ tử đang ngồi trên giường ngủ nghiêng ngả, cuộc cờ của hai nam tử cũng chuẩn bị kết thúc.
Đại thiếu gia nắm quân cờ trong tay sắp sửa hạ xuống, đột nhiên thu lại, hắn nhìn đệ đệ mình chằm chằm hỏi: “Giữa hai người ác ngươi thật sự không làm ra chút… Chuyện như vậy?”
“Không có.” Nhị thiếu gia ngước mắt cười một tiếng, “Nhưng về sau sẽ có!” Khi nó chuyện mặt hắn lại đỏ ửng lên, ánh mắt trôi xa xa trên thân nữ tử nhàn rỗi.
“Vậy chúng ta đánh cuộc ván cờ này, tiền đánh cuộc chính là nàng ấy!” Sở Thành Dực hạ một quân cờ, giọng nói trầm thấp, cử chỉ vẫn trầm ổn như cũ.
Sở Thành Tường vừa định hạ cờ tay đột nhiên dừng lại, hắn nhìn bàn cờ chằm chằm hồi lâu, đột nhiên ném quân cờ trong tay, lạnh nhạt nói: “Đệ không thể…”
“Sao? Thua không chịu nổi?” Chân mày đại thiếu gia nhướng lên, khóe miệng nhếch ra thành một nụ cười.
“Không phải.” Nhị thiếu gia đứng lên, rũ nếp nhăn trên áo, từ từ bước đi thong thả ra khỏi phòng, “Nàng ở trong lòng đệ là người độc nhất vô nhị, không phải vật phẩm, cũng không phải thế thân, cho nên đệ không cá cược nàng, không phải bởi vì thua không chịu nổi, mà bởi vì đệ không muốn đánh cược.”
Hạt mưa ngoài phòng nhỏ như lông trâu, Sở Thành Tường không che dù đi thẳng vào trong mưa, chậm rãi ra khỏi Tê Hương các.
Sở Thành Dực ngồi một mình ở đó sợ run hồi lâu, cuộc cờ thắng thua đã không còn quan trọng, về tâm cảnh hắn đã thấp hơn đệ đệ rất nhiều, mặc dù thắng hay bại, đại khái chính là như thế.
Lâu sau, hắn đứng lên đắp áo khoác lên người nữ tử, xoay người đi, lưu lại một bàn cờ chưa tàn hết cuộc.
Thật ra thì, đêm nay, trong ngực của hắn có giấu thuốc thụ thai Phùng Chí Tề kê cho.
Nhưng mà, trong sáng sớm, hắn lại ném bình thuốc kia vào trong hồ nước ở hậu hoa viên.
Mùa mưa dầm của quận Hoa Đình đã tới, nội tâm hai vị thiếu gia cũng bắt đầu mốc meo, lông dài, hư thối, biến thái…