*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đi qua cánh cửa nằm sâu trong hang động, đôi mắt của Lâm Vũ đột nhiên mở to.
Chỗ này không còn ở trong hang động nữa.
Ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy các vì sao lấp lánh.
Hố trời!
Đây là một hố trời hình chóp nón!
Bên trên nhỏ, còn bên dưới thì to.
Vị trí đối diện với miệng hố đã được thiết kế thành một khu vườn xinh đẹp. Trên các bức tường đá bao quanh khu vườn, còn có những căn phòng nhỏ.
Các bức tường đá nhô ra có tác dụng che chắn rất tốt, cho dù có mưa to cũng không thể nào lọt vào trong phòng.
“Chỗ này tuyệt thật đấy!”
Lâm Vũ gật đầu khen ngợi, sau đó tò mò nhìn Lương Trung Nguyên: “Nơi này là do ông tự mình thiết kế sao?”
Lương Trung Nguyên lắc đầu cười nói: “Tôi không có giỏi như vậy.”
Lâm Vũ có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: “Đừng nói với tôi là ông vô tình tìm thấy nó nhé?” ụ
“Cũng không phải!
Lương Trung Nguyên lại lắc đầu: “Đây là công lao của mấy đời Lương gia tôi đấy!”
Vừa nói chuyện, Lương Trung Nguyên vừa mời Lâm Vũ ngồi xuống, rồi mang rượu ngon và ly ra.
Trong khi Lương Trung Nguyên rót rượu, Lâm Vũ tò mò hỏi: “Tổ tiên của Lương tiên sinh vẫn luôn sống ở đây à?”
Lương Trung Nguyên khế gật đầu: “Rất lâu về trước, tổ tiên của chúng tôi cùng gia đình chạy trốn đến đây để tránh chiến tranh loạn lạc. Từ đó, họ đã sinh sống ở đây, nháy mắt một trăm năm đã trôi qua.”
“Hóa ra là như vậy!”
Lâm Vũ mỉm cười, nhưng trong lòng lại không tin.
Mặc dù lời nói của Lương Trung Nguyên không có gì kì lạ, nhưng cảm giác như ông ta không hề nói thật.
Thế nhưng Lâm Vũ cũng không hỏi gì thêm. Mới lần đầu gặp mặt, ai lại ngu ngốc nói thật mọi thứ cơ chứ?
Lương Trung Nguyên nâng ly mời Lâm Vũ: “Còn chưa biết quý danh của các hại”
“Gọi tôi là Lâm Phong được rồi.” Lâm Vũ thản nhiên trả lời rồi cầm ly rượu trước mặt lên.
Nếu Lương Trung Nguyên không nói thật với hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ không nói thật với ông ta.
Hơn nữa, hắn còn muốn điều tra Lương Trung Nguyên, vậy nên tạm thời không thể tiết lộ thân phận.
“Lâm Phong...”
Lương Trung Nguyên lẩm bẩm một mình, sắc mặt có chút cảm khái nói: “Lương mỗ sống ở đây đã lâu, hiểu biết đôi lúc hạn hẹp. Thế mà lại không biết trên thế gian còn có thiên tài như huynh đệ Lâm Phong đây! Nếu như Lương mỗ đoán không sai thì tu vi của cậu chắc đã gần đến Luyện Thần Cảnh đỉnh phong rồi phải không?”
“Cũng gần như vậy!”
Lâm Vũ mỉm cười, nâng ly hướng về phía Lương Trung Nguyên: “Tôi kính ông rượu đầu tiên này, xem thay mặt bạn bè xin lỗi.”
“Được!”
Lương Trung Nguyên vui vẻ uống cạn ly.
Lâm Vũ cũng một hơi uống hết.
Đặt ly xuống, Lâm Vũ không nhịn được mà tán thưởng: “Rượu ngon!”
“Quá khen.”
Lương Trung Nguyên khách sáo đáp, rồi lại rót rượu cho Lâm Vũ, cười nói: “Không biết lần này cậu đến chợ Quỷ Sương của tôi là muốn trao đổi bảo vật gì?